Quà tặng của cuộc sống

Cây, Lá và Gió

Gấu đọc bài này từ rất lâu....lâu lắm rùi, nhưng đọc lại Gấu vẫn thấy thích và xin được post lên mọi người cùng đọc.
"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã"
**********​



Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??


Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?


-------------
(ST)
 
Hãy tưởng tượng có một ngân hàng ghi vào tài khoản của bạn 86. 400 đô la mỗi sáng. Tuy nhiên, phần sai ngạch của ngày này không được chuyển sang ngày khác. Mỗi đêm ngân hàng sẽ xóa hết phần bạn chưa dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ làm gì... Dĩ nhiên là tận dụng từng đồng, đúng không...

Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như thế, đó chính là Thời Gian.

Mỗi sáng nó ghi vào tài khoản của bạn 86. 400 giây. Khi đêm về, nó xóa hết phần thời gian bạn chưa kịp đầu tư vào việc có ích. Ngân hàng này không chuyển bất cứ khoản sai ngạch nào còn lại trong này và cũng không cho bạn chi trội.

Mỗi ngày bạn nhận được một tài khoản mới. Cứ đêm về phần dư lại trong ngày sẽ bị xóa. Nếu bạn không tận dụng được khoản gởi đó, người thiệt thòi chính là bạn. Không thể quay lại quá khứ, cũng không thể cưỡng lại “ngày mai”. Bạn phải sống trong hiện tại chỉ bằng khoản đã được gởi của chính ngày hôm nay. Vì vậy, hãy đầu tư thời gian của từng ngày một cách khôn ngoan để làm lợi nhiều nhất cho sức khỏe, hạnh phúc, và sự thành đạt của chính bản thân bạn.

Đồng hồ vẫn đều đều gõ nhịp, bạn hãy tận dụng ngày hôm nay.

Để hiểu được giá trị của một năm, hãy hỏi một học sinh vừa thi rớt.

Để hiểu được giá trị của một tháng, hãy hỏi một bà mẹ sinh non.

Để hiểu được giá trị của một tuần, hãy hỏi tổng biên tập của một tờ tuần báo.

Để hiểu được giá trị của một giờ, hãy hỏi người yêu nhau đang mong chờ được gặp mặt nhau.

Để hiểu được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ tàu.

Để hiểu được giá trị của một giây, hãy hỏi một người vừa thoát hiểm trong gang tấc.

Để hiểu giá trị của một nghìn giây, hãy hỏi chủ nhân của một chiếc huy chương Thế Vận Hội.

Hãy biết trân trọng mỗi phút giây bạn đang có trong tay! Và cần phải trân trọng nó hơn nữa khi bạn sẻ chia thời gian với một ai đó đặc biệt, đặc biệt đến mức bạn phải dành thời gian của mình cho người ấy.

Hãy nhớ rằng thời gian thì không chờ đợi ai cả.

Bạn bè thực sự là tài sản hết sức quý báu của bạn. Họ đem lại nụ cười cho bạn, động viên bạn vươn đến thành công. Họ lắng nghe lời bạn nói, cho bạn một lời khen tặng, và nhất là họ muốn thổ lộ tâm tình với bạn.

Hãy thể hiện cho họ thấy bạn quan tâm tới họ đến nhường nào.

Hãy gửi thông điệp này đến bạn mình.

Nếu bạn cũng nhận được một thông điệp như thế từ người khác thì bạn biết rằng mình đã có một vòng tròn tình bạn.

Ngày hôm qua là quá khứ

Ngày mai là một điều bí ẩn

Còn hôm nay là một món quà

Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi

Hiện tại là món quà của cuộc sống!
 
Đừng bao giờ!

Đừng bao giờ nói rằng bạn yêu tôi nếu bạn không thực sự quan tâm điều đó. Đừng bao giờ nói về tình cảm, nếu điều đó không thực sự có ở trong bạn.

Đừng bao giờ nắm lấy tay tôi, nếu bạn định làm trái tim tôi tan vỡ.

Đừng bao giờ nói với tôi lời mãi mãi, nếu bạn đã từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Đừng bao giờ nhìn vào mắt tôi, nếu bạn đang nói với tôi những lời không chân thật.

Đừng bao giờ nói câu xin chào, nếu bạn nghĩ bạn sẽ nói lời tạm biệt.

Đừng bao giờ nói rằng tôi là duy nhất, nếu bạn còn mơ tưởng đến những người không phải là tôi.

Đừng bao giờ giam giữ trái tim tôi, nếu trong tay bạn không cầm chìa khóa.
 
Ðề: Đừng bao giờ!

Đừng bao giờ nói rằng bạn yêu tôi nếu bạn không thực sự quan tâm điều đó. Đừng bao giờ nói về tình cảm, nếu điều đó không thực sự có ở trong bạn.

Đừng bao giờ nắm lấy tay tôi, nếu bạn định làm trái tim tôi tan vỡ.

Đừng bao giờ nói với tôi lời mãi mãi, nếu bạn đã từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Đừng bao giờ nhìn vào mắt tôi, nếu bạn đang nói với tôi những lời không chân thật.

Đừng bao giờ nói câu xin chào, nếu bạn nghĩ bạn sẽ nói lời tạm biệt.

Đừng bao giờ nói rằng tôi là duy nhất, nếu bạn còn mơ tưởng đến những người không phải là tôi.

Đừng bao giờ giam giữ trái tim tôi, nếu trong tay bạn không cầm chìa khóa.

Em là thợ khóa nên ko cần chìa hihi,
Đừng bao giờ nói không bao giờ để thất vọng, hãy nói từ có đôi khi :thumbup:
 
Ðề: Quà tặng của cuộc sống

Bài viết khá hay đó bạn à. Đúng là con người cần tận dũng tất cả thời gian để làm đc điều có ích. Mình thích nhất câu này
Ngày hôm qua là quá khứ

Ngày mai là một điều bí ẩn

Còn hôm nay là một món quà

Chính vì vậy mà người ta vẫn gọi

Hiện tại là món quà của cuộc sống!
Vậy [you] đang có trong tay món quà của cuộc sống rùi, hãy sống thật tốt và trân trọng những gì mình đang có. Quá khứ thì đã qua, bạn hãy để quá khứ ngủ yên & đừng đánh thức nó làm gì, hiện tại là những gì mà bạn cần trân trọng , cần sống & yêu hết mình để sau này k phải hối tiếc và nói lên tiếng "Giá như"

Chúc pà con cuối tuần vui vẻ
 
Những câu chuyện hay!

THẮP MỘT NGỌN LỬA LÒNG



Một ni cô trẻ đến hỏi sư phụ "Sư phụ! Con rũ bỏ bụi trần, nương nhờ cửa Phật ở giữa nơi núi cao mây trắng này đã nhiều năm, sớm tối đèn nhang, ngày ngày tụng kinh gõ mõ nhưng tà niệm trong lòng vẫn không giảm được, ngược lại càng tăng. Vì sao vậy?"

"Thắp một ngọn đèn lên, sao cho nó chiếu sáng con mà không để lại bóng. Lúc đó con có thể thông ngộ!"

Mấy chục năm trôi qua...Có một am do một ni cô trụ trì nổi tiếng khắp xa gần, mọi người gọi đó là "Vạn đăng am", bởi vì bên trong bên ngoài am thắp trăm vạn ngọn đèn. Người đến am, tựa chìm trong biển đèn. Trụ trì am chính là ni cô trẻ ngày xưa. Đến nay, tuổi đã cao, đã có hơn trăm đồ đệ, dẫu vậy bà vẫn có nỗi buồn. Bởi vì dù bao nhiêu tiền công đức đều giành để thắp đèn, bất kể đèn có để dưới chân hay treo trên đầu, nhưng giữa biển đèn ấy, bà vẫn thấy bóng mình lưu lại. Thậm chí có thể nói, đèn càng sáng thì bóng càng rõ, thêm bao nhiêu đèn thì bấy nhiêu bóng. Bà âu sầu, không còn sư phụ để hỏi vì ông đã chết từ lâu, lại biết mình chẳng còn ở bao lâu trên thế gian này.

Ít lâu sau, bà viên tịch. Nghe nói, trước giờ phút đó, bà đã thông ngộ. Bà tìm thấy điều mình tìm suốt cả đời không phải trong biển đèn mà là trong căng buồng tối tăm tịch mịch. Bà nhận ra, THÂN NGOẠI (thứ không thuộc bản thân) càng cao, cũng như đèn treo càng cao thì càng lưu lại bóng sau mình. Chỉ duy nhất một cách khiến mình thanh khiết, lòng không vướng bận : Bà thắp lên một ngọn lửa lòng!

(Trích từ "Thắp một ngọn lửa lòng" của Lưu Dung)

*************************

Em nghĩ rằng đừng ai cứ mãi nhìn cái bóng của chính mình để cảm thấy cô đơn. Hãy luôn làm cho tâm hồn mình ấm lại và yêu cuộc đời dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra. "Thắp một ngọn lửa lòng" không phải là quá khó!

Còn trong tình yêu, chúng ta đừng tìm nhau trong ánh hào quang. Bởi vì em tin, khi trong tim mỗi người nếu có ánh sáng, thì sớm muộn ta và người ấy cũng tìm thấy nhau....

-----------------------------------------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------------------------------------
TRUYỆN CÔ ĐƠN TRÊN MẠNG




"Không cần mọi thứ định nghĩa rắc rối về tình yêu nữa. Tôi chỉ muốn nhìn vào phần cảm xúc qua tình yêu ảo và cuộc sống thực từ những cuộc tình ấy. Ban đầu nó xuất phát từ đâu? Phải chăng hầu hết từ những tâm hồn "cô đơn"? Cô đơn nên chỉ biết tìm sự khuây khỏa qua internet, cô đơn nên khi bắt gặp một con người có thể trò chuyện và đem đến cho mình niềm vui trong thế giới ấy ta thấy cần họ, cần cho khoảng trống trong lòng ta. Nếu mọi việc chỉ dừng lại ở đó thì tốt biết mấy! Bởi đó là điều kì diệu nhất mà "tình yêu ảo" mang đến cho chúng ta. Nhưng như tôi đã nói, ngoài sự kì diệu, còn cả những điều kinh hoàng. Đó là lúc bạn đã sống cho "tình yêu ảo" ấy bằng chính "cảm xúc thực" và cuộc đời thực của mình. "Cô đơn trên mạng" đã chạm đến những nỗi đau sâu xa ấy một cách tuyệt vời và chính xác nhất :



- Jakub, một nhà khoa học. Một con người uyên bác, đầu óc sáng suốt khi nhìn nhận các vấn đề xã hội và lịch sử. Điển hình như vấn đề quan hệ giữa hai dân tộc Ba Lan và Đức "Thực ra toàn bộ lịch sử chỉ là một bản thỏa thuận...Người ta thỏa thuận rằng sẽ dạy về chính sự dối trá này chứ không phải về sự dối trá khác...".

Nói điều này, tôi muốn bạn nhìn thấy những con người trong cuộc tình ảo, họ cũng có đầu óc, và tư duy ở mức độ không tồi!

- Christiane, một phụ nữ hiểu biết, sắc sảo, nhạy cảm và nông nổi. Người mà ban đầu chỉ định nhờ một kẻ ẩn danh trong thế giới ảo, giúp trút bỏ những gì không thể giải quyết nổi trong đời thật : những điều bất như ý trong quan hệ vợ chồng mà bất cứ người đàn bà cũng nhận biết nhưng không đủ khả năng giải quyết và quyết tâm để thay đổi. Và từ từ, thế giới ảo trở thành phần quyết định trong cuộc đời cô, không còn dành cho cô khoảnh khắc nào nữa để sống trong thế giới thực.

- Cả hai đã đến với nhau thật tình cờ, tự nhiên, không toan tính, không ràng buộc, không gì cả...Chỉ là những cuộc nói chuyện bông đùa về mọi thứ xảy ra quanh cuộc đời và cuộc sống thường nhật. Để rồi lúc nào đó, cả hai cùng nhận ra"Thực tại ảo, không thể nào cũng đầy rẫy những cám dỗ như ngoài đời thực. Cái thực tại ảo ấy còn cám dỗ hơn nhiều!".

Và vì thế, cuối cùng họ không thể cưỡng lại được "cảm xúc thực" để bước ra khỏi thế giới ảo, tìm đến nhau trong đời thật, bằng xương bằng thịt chứ không đơn thuần bằng những nick name qua đường truyền internet! Bởi lẽ, dù họ có nói với nhau "về chúa, về tiền nong, về thời tiết ở Warszawa...về internet, về game, về âm nhạc, về sự suy đồi của toán học và triết học..." thì cuối cùng vẫn không thể vượt qua được con đường dẫn đến điều phải đến. Bởi họ đều nhận ra rằng khi cảm xúc đến chẳng mấy ai đủ dũng khí để chối từ.

Chính cái điều ấy đã đi vào cảm thức sâu xa của Chris, làm cô nhận ra mình đã yêu, yêu bằng chính trái tim . Điều đó giải thích vì sao, Chris đã nói trong lo sợ và dày vò"Em không muốn bất cứ tình yêu nào. Tình yêu chứa trong nó sự đau khổ...Mà họ thì chia tay nhau hàng ngày...EM CHỈ LÀ ẢO...Em không có gì chung với các thiên thần....".

Điều đó cũng giải thích vì sao về phía Jakub "Anh muốn cô chỉ nghĩ đến anh khi trải qua niềm vui, khi đưa quyết định, khi xúc động hay mơ mộng......Anh muốn là ý nghĩ duy nhất của cô khi mỗi sáng thức dậy và mỗi tối trước khi yên giấc..".

Muốn như thế có nghĩa là đã muốn tất cả, muốn chiếm hữu cả quãng đời còn lại của cô! Điều đó, có sự lý giải thỏa đáng nào khác ngoài "Tình yêu"?



Thế giới nội tâm của các nhân vật cực kì phức tạp. Nhưng rồi cuối cùng cái gút cũng được tháo ra. Nhiều người cho rằng kết thúc truyện không thỏa đáng. Bởi ở cuộc đời thực, một người đàn bà như Chris làm sao dễ dàng quay lại ngôi nhà cũ, sống quãng đời nhàm chán và vô vị trong chuỗi ngày dài còn lại? Nhưng với tôi, điều ấy có thể lắm! Bản thân Chis nhận ra mình đã yêu, đã nhìn thấy bản chất của tình yêu là đau khổ, đã nhận ra cả nàng và Jakub đều có "trái tim nhạy cảm" như nhau. Làm sao nàng không sợ khi nghĩ đến chuỗi ngày dài sắp tới, điều gì sẽ bảo đảm cho hai "trai tim nhạy cảm" ấy không bị "lung lay" lần nữa bởi một hình bóng khác? Nàng phủ nhận tình yêu, cũng là phủ nhận những đau khổ mà nó sẽ đem đến. Có gì vui thú đâu, khi ta từ bỏ những đau khổ của hiện tại để đón nhận những đau khổ khác trong tương lai.

Chính suy nghĩ ấy làm Chris chùng bước và quay trở lại. Như thế, xét theo tâm lý một phụ nữ bình thường, kết thúc ấy rất "đời"!

(Vân Lam)

Thực ra không phải khi cô đơn người ta mới tìm đến với nhau ở trên mạng. Ở đây còn là những sự chia xẻ khác nữa. Có điều, hãy để cho ảo trở thành thực khi chúng ta gặp nhau trực tiếp ở ngoài cuộc đời.

Chris đã có sự lựa chọn đúng. Tôi nghĩ là nên thế. Vì suy cho cùng, chúng ta chỉ nên dành một góc cho thế giới ảo này mà thôi. Điều cần nhất vẫn là hiện thực mà chúng ta đang sống. Cần sống cho những ngày đang hiện diện trong cuộc đời của mình.

Mong rằng ít người chúng ta cảm thấy "Cô đơn trên mạng". Bởi vì nếu như vì cô đơn mà ta tìm đến với mạng, thì cô đơn ngay cả trên mạng nữa là sự cô đơn đến tận nhường nào?
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
điều ước đáng Giá 3 Ngàn đồng Và Một Tấm Lòng

một ngày nọ mình được nghe 1 điều ước: ước gì mình được tặng một bông hồng.
ngày trước khi giá thị trường còn chưa tăng cao như bây giờ thì bông hồng chỉ đáng giá 1000 đồng, thậm trí còn rẻ hơn nhiều
nhưng có bao giờ bạn nghĩ sẽ tặng mẹ mình một bông hồng.
có bao giờ bạn ôn thật chặt mẹ mình và nói: con yêu mẹ.
bạn có vui không khi vào một dịp chẳng có gì là đặc biệt bạn sẽ tặng ai đó một bông hồng và cho họ biệt họ quan trọng với bạn như thế nào. để biến ngày hôm đó thành một ngày thật đặc biệt với họ.
tại sao không phải ngày hôm nay. với 3000 đồng cho 1 bông hồng và biến điều đó thành sự thật.
 
DỄ VÀ KHÓ

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã. ....
:31:
 
Chuyện về hình tròn cuộc sống

c546.jpg


Khi còn thơ bé, tôi mê nhất là trò thổi bóng xà phòng. Những quả bóng lấp lánh ấy cứ trong suốt khiến tôi chỉ thấy đó là những vòng tròn.

Những vòng tròn tíu tít nối đuôi nhau tuôn ra sau cái ống thổi của tôi nom thật rực rỡ và tinh khiết. Tôi mê chúng vì chúng có vẻ đẹp của cầu vồng và một hình hài hoàn hảo. Tôi thường vẽ những hình tròn cố sao cho thật tròn...

Lớn hơn một chút, tôi bước vào cấp một. Đó là chuỗi ngày tôi gắn mình với bạn bè và những trò chơi tập thể. Cô giáo lập ra một vòng tròn và chúng tôi - thật thú vị được là một phần của vòng tròn đó. Cô đứng giữa hài hòa và vui vẻ, lúc thì bắt một bài hát, lúc lại làm chủ một cuộc chơi... Đó cũng là lúc tôi nhận ra vòng tròn có một cái tâm.

Tôi vô cùng thích thú với trò chơi của vòng tròn. Những buổi sinh hoạt tập thể luôn bắt đầu bằng một vòng tròn của tình bạn. Chỉ cần cô giáo đưa hai tay lên cao, kết hai bàn tay lại là trên đầu cô đã xuất hiện một vòng tròn - tín hiệu tập hợp. Chúng tôi, tay nắm tay chạy vòng quanh sân để tạo một vòng tròn thật lớn, thật đẹp. Cô giáo bắt đầu dạy chúng tôi múa. Khi múa, lúc chúng tôi dồn lại - vòng tròn bé tí, lúc giãn ra - vòng tròn nở như một bông hoa. Và chính lúc ấy, chúng tôi nhận ra chúng tôi có thể thay đổi một hình tròn...

Đến cấp hai, tôi đã tập làm người lớn. Một vòng tròn vô hình xuất hiện - vòng tròn tình cảm. Tôi thích một bạn trai, bạn trai đó lại thích một bạn gái, bạn gái lại thích một bạn trai khác, và bạn trai ấy lại... thích tôi. Câu chuyên về vòng tròn ấy lẳng lặng nhưng day dứt, khó quên. Một vòng tròn oái oăm, không đầu không kết.

Câu chuyện về những vòng tròn lại tiếp tục khi tôi bước vào tuổi trưởng thành. Tôi nhận một chiếc nhẫn của bạn trai để rồi sau đó phát hiện chiếc nhẫn tròn xoe kia quá rộng so với ngón tay tôi. Tôi không thay đổi được vòng tròn đó. Tôi học cách chấp nhận.

Hôm qua, tôi bỗng nhận ra mình lại đang vẽ một hình tròn. Không cố gắng vẽ tròn thật tròn như khi thơ bé, tôi vẽ nó với nỗi sợ hãi mơ hồ e dè thầm kín. Tôi ở giữa, không cho phép mình bước ra, cũng không cho ai bước vào. Đó là vòng tròn tự kỷ. Tôi không dám gần người tôi yêu quý, không dám cười, không dám khóc. Tôi sợ người khác nhìn thấy điểm yếu của tôi. Tôi sợ cả nụ cười mỉm của bạn bè. Vòng tròn ấy khép lại, không có lối thoát...

Hôm nay, bất chợt nghe một bài hát quen thuộc "Nối vòng tay lớn"... Tôi bắt gặp những hình tròn mới...

Bạn thấy không? Hình tròn của cuộc sống không đơn giản vẽ bằng một cái compa. Không đo bằng chu vi hay diện tích. Chúng được vẽ nên từ cuộc sống muôn màu. Có cái tròn thật tròn, tinh khiết và lộng lẫy như tuổi thơ. Có cái lại trái ngang như tình cảm. Có cái lại là liều độc dược như thói tự kỷ... Bạn đã thấy bao nhiêu hình tròn như thế?
(ST)
 
Viết để sống

Tôi vốn thích viết, đầu tiên là viết nhật ký. Tôi viết nhật ký từ năm học lớp 4. Mẹ nói: “Viết nhật ký giúp con nhẹ nhõm hơn trước những chuyện buồn mình gặp phải trong cuộc sống, vì đã nhẹ nhõm nên nỗi bực dọc, khó chịu tan biến khiến con sống biết yêu thương nhiều hơn.

Một lợi ích nữa của việc viết nhật ký là khả năng viết sẽ ngày được nâng cao. Một ngày nào đó con thấy ngột ngạt trong lốc xoáy cuộc đời, mở nhật ký ra con sẽ thấy con sống và nhận ra mình đang sống bởi những gì con trải qua”.

Ngày ấy, cha tôi lập gia đình khác, một mình mẹ nuôi chị em tôi, cuộc sống lam lũ nên trông tôi già dặn hơn tuổi rất nhiều.

Thế nhưng làm sao tôi hiểu hết những gì mẹ nói. Tôi cứ viết, bắt đầu bằng chuyện tôi và đứa em gái đánh nhau, tôi vừa quệt nước mắt nước mũi vì khóc vừa viết: “Mình chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến vậy. Em gái mình cãi lại và thậm chí đánh cả mình”.

Năm học lớp 7, khi phải chia tay mẹ và em để vào Huế ở đợ cho người ta, tôi viết: “Phải xa mẹ, em gái là nỗi đau lớn nhất của đời tôi”. Hai năm sau, tôi lại viết: “Sự ra đi vĩnh viễn của mẹ làm con quặn thắt. Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất mẹ. Cuộc đời từ đây còn gì nữa đâu”.

Rồi tôi lần lại những trang cũ và đọc, lúc ấy tôi nhận ra mẹ trong từng trang nhật ký, mẹ không cho phép tôi nghĩ thế. Đúng hơn là mẹ khuyến khích tôi nghĩ khác đi, nghĩ rằng vẫn còn nhiều mảnh đời bất hạnh hơn thế, nhưng có ai trong họ từ bỏ cuộc sống vì cho rằng mình đã mất hết đâu.

Và thế là tôi đứng dậy, tôi sống, sống chứ không phải là tồn tại. Đến khi chia tay mối tình đầu năm 21 tuổi, tôi viết: “Tim tôi tan nát khi quyết định nói lời chia tay với anh, nỗi đau bóp nghẹt tôi khiến tôi chẳng buồn thoi thóp”. Thế là tôi sống, nhờ mẹ, nhờ nhật ký.

Đã có bao nhiêu nỗi đau qua đi nhưng cứ mỗi nỗi đau tìm đến tôi lại viết, lại đọc và lại mỉm cười với chính mình, bắt tay vào làm những điều tốt hơn hôm qua. Mẹ hay nhật ký đã làm thay đổi cuộc đời tôi? Mẹ đã gửi nhật ký lại bên tôi khi phải ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo, gửi lại “người” chia sẻ cùng tôi tất cả. Tận sâu trong trái tim tôi khắc ghi ơn mẹ.

Cũng tận sâu trong trái tim tôi tri ân người bạn chân thành nhất, người thầy tận tình nhất và người đồng hành nhẫn nhịn nhất. Có rất nhiều người làm thay đổi cuộc đời của một người khác. Còn tôi, chính những điều mẹ cho tôi từ nhật ký đã giúp thay đổi cuộc đời con bé nhà quê đi làm mướn, cuộc đời con bé mồ côi ra giữa biển đời từ khi còn chưa biết đời là gì, cuộc đời của một con bé buôn thúng bán bưng đắp đổi qua ngày với khối u trên ngực.

Hôm nay tôi ngồi đây, ngửa hai bàn tay ra để xem mình có được những gì. Vẫn là tay nắm lấy tay. Không có gì ngoài chính bản thân mình. Nhưng “chính bản thân mình” với sự lạc quan vui sống. Chẳng phải tôi đã có tất cả đó sao! Còn nỗi đau từ khối u trên ngực? Nó có là gì so với khối u ác tính trong đầu mẹ 13 năm trước đây! Một ngày mới lại bắt đầu, nhật ký lại sang trang, tôi lại vẫn sống.
 
Đọc và .....

Trích từ Blog của TA.Huyền:

MẸ, một từ không chỉ đơn giản có 2 chữ ấy, nó bao la và to lớn lắm! Ai sinh ra cũng đều có mẹ, nhưng không phải ai cũng đều lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ! họ thật kém may mắn! nhưng rồi như bản năng, ai cũng muốn được bên mẹ, được mẹ yêu thương, được mẹ chăm sóc! đôi khi mình hay dỗi mẹ, trách mẹ, rằng mẹ mắng, mẹ đánh... TẤt cả những cái đó Là TÌNH YÊU của mẹ, là sự quan tâm, là sự yêu thương của mẹ... Dù người Mẹ có như thế nào đi nữa... thì mẹ vẫn mãi là MẸ....là người yêu thương mình nhất... là người sẵn sàng hi sinh tất cả cho đứa con của mình, Mẹ không bao giờ sai... MẸ lúc nào cũng cố gắng làm những điều tốt nhất... đúng nhất cho đứa con của mình mà thôi.....Truyện "Mẹ điên" đọc đc ở blog Giang, đọc xong chỉ biết úp mặt vào gối và khóc , 1 câu chuyện hay và có ý nghĩa.....

Mẹ Điên

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.
(Còn nữa)
-----------------------------------------------------------------------------------------
Mẹ điên (tiếp...)


HồI ĐÓ NHÀ TÔI VẫN ĐANG GIÃY GIụA GIữA VŨNG BÙN LầY CủA NGHÈO ĐÓI. ĐặC BIệT LÀ SAU KHI CÓ THÊM Mẹ VÀ TÔI, NHÀ VẫN THƯờNG PHảI TREO NIÊU. BÀ NộI QUYếT ĐịNH ĐUổI Mẹ, VÌ Mẹ KHÔNG NHữNG CHỉ NGồI NHÀ ĂN HạI CƠM NHÀ, CÒN THỉNH THOảNG LÀM THÀNH TIếNG THị PHI.

MộT NGÀY, BÀ NộI NấU MộT NồI CƠM TO, Tự TAY XÚC ĐầY MộT BÁT CƠM ĐƯA CHO Mẹ, BảO: "CON DÂU, NHÀ TA BÂY GIờ NGHÈO LắM RồI, Mẹ CÓ LỗI VớI CÔ. CÔ ĂN HếT BÁT CƠM NÀY ĐI, RồI ĐI TÌM NHÀ NÀO GIÀU CÓ HƠN MộT TÍ MÀ ở, SAU NÀY CấM KHÔNG ĐƯợC QUAY LạI ĐÂY NữA, NGHE CHửA?". Mẹ TÔI VừA VÀ MộT MIếNG CƠM TO VÀO MồM, NGHE BÀ NộI TÔI Hạ "LệNH TIễN KHÁCH" LIềN Tỏ RA KINH NGạC, NGụM CƠM Đờ RA LÃ TÃ TRONG MIệNG. Mẹ NHÌN TÔI ĐANG NằM TRONG LÒNG BÀ, LắP BắP KÊU AI OÁN: "ĐừNG... ĐừNG...". BÀ NộI SắT MặT LạI, LấY TÁC PHONG UY NGHIÊM CủA BậC GIA TRƯởNG NGHIÊM GIọNG HÉT: "CON DÂU ĐIÊN MÀY NGANG BƯớNG CÁI GÌ, BƯớNG THÌ CHả CÓ QUả TốT LÀNH GÌ ĐÂU. MÀY VốN LANG THANG KHắP NƠI, TAO BAO DUNG MÀY HAI NĂM RồI, MÀY CÒN ĐÒI CÁI GÌ NữA? ĂN HếT BÁT ĐấY RồI ĐI ĐI, NGHE THấY CHƯA Hả?". NÓI ĐOạN BÀ NộI LÔI SAU CửA RA CÁI XẻNG, ĐậP THậT MạNH XUốNG NềN ĐấT NHƯ DƯ THÁI QUÂN NắM GậY ĐầU RồNG, "PHầM!" MộT TIếNG. Mẹ Sợ CHếT GIấC, KHIếP NHƯợC LÉN NHÌN BÀ NộI, LạI CHậM RÃI CÚI ĐầU NHÌN XUốNG BÁT CƠM TRƯớC MặT, CÓ NƯớC MắT RƯớI TRÊN NHữNG HạT CƠM TRắNG NHệCH. DƯớI CÁI NHÌN GIÁM SÁT, Mẹ CHợT CÓ MộT Cử ĐộNG Kỳ QUặC, Mẹ CHIA CƠM TRONG BÁT MộT PHầN LớN SANG CÁI BÁT KHÔNG KHÁC, RồI NHÌN BÀ MộT CÁCH ĐÁNG THƯƠNG HạI.

BÀ NộI NGồI THẫN THờ, HOÁ RA, Mẹ MUốN NÓI VớI BÀ RằNG, MỗI BữA Mẹ Sẽ CHỉ ĂN NửA BÁT, CHỉ MONG BÀ ĐừNG ĐUổI Mẹ ĐI. BÀ NộI TRONG LÒNG NHƯ Bị AI VÒ CHO MấY NắM, BÀ NộI CŨNG LÀ ĐÀN BÀ, Sự CứNG RắN CủA BÀ CŨNG CHỉ LÀ Vỏ NGOÀI. BÀ NộI QUAY ĐầU ĐI, NUốT NHữNG NƯớC MắT NÓNG ĐI, RồI QUAY LạI SắT MặT NÓI: "ĂN MAU ĂN MAU, ĂN XONG CÒN ĐI. Ở NHÀ NÀY CÔ CŨNG CHếT ĐÓI THÔI!". Mẹ TÔI DƯờNG NHƯ TUYệT VọNG, ĐếN NGAY Cả NửA BÁT CƠM CON CŨNG KHÔNG ĂN, THậP THễNH BƯớC RA KHỏI CửA, NHƯNG Mẹ ĐứNG ở BậC CửA RấT LÂU KHÔNG BƯớC RA. BÀ NộI DằN LÒNG ĐUổI: "CÔ ĐI, CÔ ĐI, ĐừNG CÓ QUAY ĐầU LạI. DƯớI GầM TRờI NÀY CÒN NHIềU NHÀ NGƯờI TA GIÀU!". Mẹ TÔI QUAY LạI, ĐƯA MộT TAY RA PHÍA LÒNG BÀ, THÌ RA, Mẹ MUốN ĐƯợC ÔM TÔI MộT TÍ.

BÀ NộI LƯỡNG Lự MộT LÚC, RồI ĐƯA TÔI TRONG BọC TÃ LÓT CHO Mẹ. LầN ĐầU TIÊN Mẹ ĐƯợC ẵM TÔI VÀO LÒNG, MÔI NHắP NHắP CƯờI, CƯờI HạNH PHÚC RạNG Rỡ. CÒN BÀ NộI NHƯ GặP QUÂN THÙ, HAI TAY Đỡ SẵN DƯớI THÂN TÔI, CHỉ Sợ Mẹ LÊN CƠN ĐIÊN, QUĂNG TÔI ĐI NHƯ QUĂNG RÁC. Mẹ ÔM TÔI CHƯA ĐƯợC BA PHÚT, BÀ NộI KHÔNG ĐợI ĐƯợC GIằNG TÔI TRở LạI, RồI VÀO NHÀ CÀI CHặT THEN CửA LạI.

KHI TÔI BắT ĐầU Lờ Mờ HIểU BIếT MộT CHÚT, TÔI MớI PHÁT HIệN, NGOÀI TÔI RA, BọN TRẻ CHƠI CÙNG TÔI ĐềU CÓ Mẹ. TÔI TÌM CHA ĐÒI, TÌM BÀ ĐÒI, Họ ĐềU NÓI, Mẹ TÔI CHếT RồI. NHƯNG BọN BạN CÙNG LÀNG ĐềU BảO TÔI: "Mẹ MÀY LÀ MộT CON ĐIÊN, Bị BÀ MÀY ĐUổI ĐI RồI." TÔI TÌM BÀ NộI VÒI VĨNH, ĐÒI BÀ PHảI TRả Mẹ LạI, CÒN CHửI BÀ LÀ Đồ "BÀ LANG SÓI", THậM CHÍ HấT TUNG MọI CƠM RAU BÀ BƯNG CHO TÔI. NGÀY ĐÓ, TÔI LÀM GÌ BIếT "ĐIÊN" NGHĨA LÀ CÁI GÌ ĐÂU, TÔI CHỉ CảM THấY NHớ Mẹ TÔI VÔ CÙNG, Mẹ TRÔNG NHƯ THế NÀO NHỉ? Mẹ CÒN SốNG KHÔNG?
-----------------------------------------------------------------------------------------
Mẹ điên (tiếp...)
Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Đọc và .....

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, tiếng chíp chíp mẹ phát ra cả đời tôi không bao giờ quên đi nổi. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.
27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"
(Trang Hạ dịch)
 
Ðề: DỄ VÀ KHÓ

Bạn làm việc để sống hay sống để làm việc? Hãy dành một phút để nhìn lại mình!

:ibbanana:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: DỄ VÀ KHÓ

dễ để hạnh phúc nhưng khó để 1 người cảm thấy nó.
 
Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

Cuộc sống với tất bật lo toan đã làm cho chúng ta quên đi mất những điều rất nhỏ, quên đi giá trị của cuộc sống. Hạnh phúc thật đơn sơ, giản dị, và cũng thật dễ vỡ... Hãy gìn giữ hạnh phúc ngay khi có thể, trân trọng và đừng đánh mất, vì khi thứ gì đã mất đi sẽ rất khó tìm lại. Và đôi khi không bao giờ tìm lại được.

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

(Còn tiếp)
 
Ðề: Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

(Tiếp)

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
 
Tình yêu của thằn lằn

Năm ấy, trước mùa hoa anh đào, anh quyết định sửa lại ngôi nhà cũ của mình. Ngôi nhà không được cải tạo đã mười năm nay. Bức tường là những vách gỗ xếp lại. Anh xé tấm vách cũ, giữa hai bức vách lộ ra một khoảng trống nhỏ...
Phá bức vách phía ngoài, anh phát hiện một con thằn lằn đang mắc kẹt trên bức vách còn lại. Con thằn lằn không may đã bị đinh đóng vào chân. Đang định rút đinh ra, anh chợt thấy nó còn động đậy. Còn sống.
Chẳng bình thường chút nào, con thằn lằn đã bị đóng đinh suốt mười năm! Thoáng chút nghi ngại cho con vật xấu số, rồi anh chợt thấy tò mò. Chuyện gì đã xảy ra?
Con thằn lằn sống xót dù đã bị đóng đinh, mười năm. Mười năm trong cái hốc tối tăm ấy. Làm sao nó có thể vẫn sống trong hoàn cảnh như vậy? Không ăn, không di chuyển nổi một bước.
Sự việc bất thường làm anh quên dỡ nốt bức vách còn lại, cứ thế quan sát con thằn lằn đang bị đóng đinh, không nguôi tự hỏi “bằng cách nào…?”.
Rồi anh cũng lý giải được. Quan sát một lát, không biết từ đâu đến, một con thằn lằn khác xuất hiện, mồm ngậm thức ăn. Thì ra suốt mười năm qua, thằn lằn đóng đinh sống xót được vì có một người bạn đã không ngừng nghỉ mang thức ăn đến cho nó.
Liệu thằn lằn có tình yêu hay không? Anh cũng không rõ nữa. Nhưng sự kiên trì, kiên cường của hai con vật bé nhỏ ấy không khỏi làm anh suy nghĩ. Có phải đó là tình yêu? Anh vẫn tin chỉ tình yêu mới có thể mang lại sức mạnh, sức bền bỉ, và sự tự nguyện lớn lao đến vậy.
Con thằn lằn gặp rủi ro kia liệu dám nghĩ tới ngày có kẻ nào đó sẽ tháo đinh cho nó hay không? Thằn lằn đưa thức ăn cho bạn trong suốt mười năm liệu dám nghĩ tới ngày bạn được tháo đinh để đền đáp mình hay không?
Một tình yêu không biết mệt mỏi, không biết đến đòi hỏi chính là lý do khiến điều kỳ diệu xảy ra. Anh sẽ còn nhớ mãi câu chuyện này để nhắc mình nếu một ngày nào đó cảm thấy nản chí trong tình yêu.
 
Cà phê và tách

Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống

Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình.

Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo. Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê cho mình.

Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mới bắt đầu từ tốn:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách. Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việc hưởng thụ cuộc sống.

Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
 
Ðề: Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

Gấu đã đọc câu chuyện này cách đây 1 năm rồi nhưng Gấu vẫn thích đọc lại. Cảm ơn bạn đã post lên.
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top