Nụ Cười...
Tình yêu không phải thứ bạn dễ dàng nhặt được mà phải bỏ công đắp bồi. Trong ý nghĩa ấy dù đã sống với nhau hơn 20 năm, nhưng chúng tôi vẫn là một đôi uyên ương còn son. Tôi nhận ra điều ấy từ tất cả những gì xảy ra trong một năm qua.
Tối hôm đó, vợ chồng tôi đang ngồi đọc sách thì chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy. Bác sĩ riêng của gia đình tôi gọi tới. Ông nói rất nhiều, giọng ông ấm áp nhưng chần chừ, miễn cưỡng. Còn tôi chỉ nhớ và hiểu được mấy chữ: “Vợ ông… ung thư”. Sau đó bác sĩ nói chuyện với vợ tôi vài phút.
Tôi nhìn vợ. Mặt nàng trắng bệch, ống nghe cầm trong tay kêu tút tút liên hồi. Hai giọt nước mắt to tướng bật ra từ khóe mắt, dường như chúng không chịu nổi sự phẫn nộ đang bùng lên trong người nàng. Nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở, tôi chỉ biết ngước mắt lên trời để nàng khỏi thấy những giọt lệ ngượng ngùng của người đàn ông.
Rồi vợ tôi thở ra và vuốt vai tôi: “Thôi anh, thế là quá đủ nước mắt rồi”. Tôi nhìn vào mặt nàng nói khẽ: “Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua nó”.
Tiếp theo là 12 tháng chúng tôi vật lộn với căn bệnh. Vợ tôi trải qua hóa trị, phẫu thuật cắt bỏ khối u cho tới cấy tủy xương, xạ trị. Tóc nàng rụng, ngực nàng lép xẹp và đôi khi niềm tin vào ngày mai cũng lung lay nhưng chúng tôi luôn bên nhau, cổ vũ nhau.
Một lần qua khe cửa phòng ngủ hé mở tôi bắt gặp nàng ngắm mình trong gương, chờ nàng ngủ yên tôi rón rén ra tiệm hớt tóc. Những người bạn tôi nhìn da đầu láng trơn của tôi bằng ánh mắt đầy ý nhị, vợ tôi nhìn bằng ánh mắt yêu thương pha chút trách móc.
Ngồi chờ bên ngoài phòng mổ, tôi bất chợt thấy lành lạnh ở vùng ngực, cái cảm giác khó quên khi lần đầu tiên trong đời bạn bị lưỡi dao sắc ngọt cứa đứt tay.
Tôi đưa nàng ngồi xe lăn dự đám cưới đứa con trai đầu. Bên cạnh cô dâu trẻ trung, mái tóc giả, những miếng độn ngực không ngăn cản nàng là người phụ nữ rạng rỡ, chói lọi nhất trong mắt tôi.
Một đêm, vào thời điểm nguy kịch nhất, tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế dành cho tôi từ nhiều tháng nay bên giường bệnh. Nàng đang thiêm thiếp sau một đợt vô thuốc kéo dài. Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, thật khẽ, bởi mọi phần của cái thân thể gầy gò của nàng mỏng manh như những cánh hoa. Nếu cơ thể của nàng từ chối đợt cấy tủy xương, mọi hy vọng sẽ chấm dứt. Nếu thành công, nàng có thể bắt đầu chuyến leo núi vượt qua những vách đá
thẳng đứng để vươn tới sự sống.
Mí mắt vợ tôi khẽ nhúc nhích, rồi nàng mở mắt. “Chào em”, tôi thì thào. “Anh yêu em”. Môi nàng mấp máy, giống như một nụ cười. Tôi đoán thế vì sắc mặt nàng sáng hẳn lên. “Thật thế ư? Em cá là anh sẽ nói y vậy với các cô bạn gái của anh”. Khó khăn lắm tôi mới hiểu những từ rời rạc của nàng. “Dĩ nhiên là vậy, em ạ, vì tất cả các cô bạn gái của anh trước đây và mãi sau này chỉ là mình em”.
Thuốc ngủ lôi kéo nàng đi, nhưng trên gương mặt nàng còn vương vấn nụ cười.
St
Nụ cười - Hai cực của tình yêu
Tình yêu không phải thứ bạn dễ dàng nhặt được mà phải bỏ công đắp bồi. Trong ý nghĩa ấy dù đã sống với nhau hơn 20 năm, nhưng chúng tôi vẫn là một đôi uyên ương còn son. Tôi nhận ra điều ấy từ tất cả những gì xảy ra trong một năm qua.
Tối hôm đó, vợ chồng tôi đang ngồi đọc sách thì chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy. Bác sĩ riêng của gia đình tôi gọi tới. Ông nói rất nhiều, giọng ông ấm áp nhưng chần chừ, miễn cưỡng. Còn tôi chỉ nhớ và hiểu được mấy chữ: “Vợ ông… ung thư”. Sau đó bác sĩ nói chuyện với vợ tôi vài phút.
Tôi nhìn vợ. Mặt nàng trắng bệch, ống nghe cầm trong tay kêu tút tút liên hồi. Hai giọt nước mắt to tướng bật ra từ khóe mắt, dường như chúng không chịu nổi sự phẫn nộ đang bùng lên trong người nàng. Nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở, tôi chỉ biết ngước mắt lên trời để nàng khỏi thấy những giọt lệ ngượng ngùng của người đàn ông.
Rồi vợ tôi thở ra và vuốt vai tôi: “Thôi anh, thế là quá đủ nước mắt rồi”. Tôi nhìn vào mặt nàng nói khẽ: “Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua nó”.
Tiếp theo là 12 tháng chúng tôi vật lộn với căn bệnh. Vợ tôi trải qua hóa trị, phẫu thuật cắt bỏ khối u cho tới cấy tủy xương, xạ trị. Tóc nàng rụng, ngực nàng lép xẹp và đôi khi niềm tin vào ngày mai cũng lung lay nhưng chúng tôi luôn bên nhau, cổ vũ nhau.
Một lần qua khe cửa phòng ngủ hé mở tôi bắt gặp nàng ngắm mình trong gương, chờ nàng ngủ yên tôi rón rén ra tiệm hớt tóc. Những người bạn tôi nhìn da đầu láng trơn của tôi bằng ánh mắt đầy ý nhị, vợ tôi nhìn bằng ánh mắt yêu thương pha chút trách móc.
Ngồi chờ bên ngoài phòng mổ, tôi bất chợt thấy lành lạnh ở vùng ngực, cái cảm giác khó quên khi lần đầu tiên trong đời bạn bị lưỡi dao sắc ngọt cứa đứt tay.
Tôi đưa nàng ngồi xe lăn dự đám cưới đứa con trai đầu. Bên cạnh cô dâu trẻ trung, mái tóc giả, những miếng độn ngực không ngăn cản nàng là người phụ nữ rạng rỡ, chói lọi nhất trong mắt tôi.
Một đêm, vào thời điểm nguy kịch nhất, tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế dành cho tôi từ nhiều tháng nay bên giường bệnh. Nàng đang thiêm thiếp sau một đợt vô thuốc kéo dài. Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, thật khẽ, bởi mọi phần của cái thân thể gầy gò của nàng mỏng manh như những cánh hoa. Nếu cơ thể của nàng từ chối đợt cấy tủy xương, mọi hy vọng sẽ chấm dứt. Nếu thành công, nàng có thể bắt đầu chuyến leo núi vượt qua những vách đá
thẳng đứng để vươn tới sự sống.
Mí mắt vợ tôi khẽ nhúc nhích, rồi nàng mở mắt. “Chào em”, tôi thì thào. “Anh yêu em”. Môi nàng mấp máy, giống như một nụ cười. Tôi đoán thế vì sắc mặt nàng sáng hẳn lên. “Thật thế ư? Em cá là anh sẽ nói y vậy với các cô bạn gái của anh”. Khó khăn lắm tôi mới hiểu những từ rời rạc của nàng. “Dĩ nhiên là vậy, em ạ, vì tất cả các cô bạn gái của anh trước đây và mãi sau này chỉ là mình em”.
Thuốc ngủ lôi kéo nàng đi, nhưng trên gương mặt nàng còn vương vấn nụ cười.
St