Ðề: Viết cho anh...người mà em chưa gặp.
Đúng là cái j cũng chỉ có giới hạn. Nỗi đau cũng vậy thôi. Lên đến đỉnh rồi thì sẽ từ từ hạ xuống. Em chấp nhận mọi chuyện, và từ bỏ nhanh như chưa quyết định điều ngược lại bao giờ. Có lẽ vì em đã có kinh nghiệm về sự đau khổ 1 lần (dù là nguyên nhân khác nhau ) nên em ko còn mất quá nhiều thời gian để nhìn thẳng vào sự thật và chấp nhận sự thật đó là điều ko thể thay đổi nữa. Giờ em có thể tự tin nói rằng, em đã vượt qua, thậm chí còn ko nhớ nổi mình đã có cảm giác thất vọng, chán chường như thế nào....
Em cũng ko biết, mình bước qua mọi thứ như vậy có phải là tốt ko. Vì hơn ai hết, em hiểu rằng, nguyên nhân của việc em ko còn j vương vấn nữa chính là sự thất vọng đến cùng cực. Lỗi cũng tại em thôi, tô vẽ mọi thứ làm j trong khi đáng lẽ em phải hiểu, đó là điều ko thể chứ Haizzz, nhưng thôi, dù j tất cả cũng đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, và giờ em thấy mình thật thoải mái khi đã ko còn cho phép mình được tin vào bất cứ điều j nữa.
Nghe có vẻ chua chát anh nhỉ. Nhưng em đã lựa chọn nó, 1 sự lựa chọn mà có lẽ chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ làm. Em đã tin cho đến khi ko thể tin được nữa, và rồi dùng nó để trả giá cho sự bỏ lại tất cả phía sau của mình. Em ko biết mình làm thế là đúng hay sai, nhưng em thấy thanh thản... Mà đã thanh thản rồi thì đúng hay sai, cũng đâu còn j là quan trọng phải ko anh?