Thơ mộng vào bi tráng đây bác. Thật đến từng mi li mét
Hôm ấy trung đội em được lệnh đánh chiếm nhà A2 ( Không nhớ là bài này tên chi tiết là bài gì, em chỉ nhớ nó là tòa nhà A2 nằm giữa tiểu đoàn nên em tạm gọi nó là bài A2 )
Gọi là nhà A2 vì nó cao to nhất tiểu đoàn và chỉ để dành vào việc tập đánh chiếm nhà cao tầng.
Khi tất cả đã vào vị trí và nhận lệnh tấn công. a của em đánh từ mặt đất đánh lên.
Theo sơ đồ tác chiến thì a của e (a9) sẽ chiếm tầng 1 của tòa nhà và a10 sẽ đánh từ sân thượng xuống chiếm tầng 2
Bọn đánh từ trên đánh xuống sẽ dùng dây để đu xuống còn bọn em thì dùng gậy đẩy người lên chiếm tầng 1. Và chuyện đã xảy ra ....
Khi em được một đồng chí đẩy lên lan can tầng 1 và chuẩn bị tiếp lan can thì một thằng ôn con của a10 chẳng biết thế nào lại không đánh tầng 2 mà nó đu xuống tận tầng 1 của tụi em, và điểm tiếp đất của nó là ngay người em .. bố khỉ (chắc tối qua nó say quá nên sáng nay nó tuột tay nên xuống tận tầng 1 ..) Thế là em rơi tự do luôn.
Theo phản xạ tự nhiên và cũng theo phán đoán tình huống thì em quay người đưa chân tiếp đất nhưng chắc là cũng tới số rồi hay sao mà hôm ấy không tiếp đất bằng chân và vai để giảm lực mà lại tiếp đất bằng ... đầu.
Chỉ nghe một tiếng .. bẹp ... rồi mê man luôn.
Tỉnh dậy thì đang nằm ở bệnh viện 7C mà ngày nay gọi là bệnh viện quân dân miền đông với chuẩn đoán chấn thương sọ .. khỉ.
8 tháng nằm viện với gần chục vết may trên đầu .. Cũng may gia đình ở gần nên kịp thời lên tiếp .. đạn chứ không ngủm lâu rồi
Tâm lý liệu pháp và lao động liệu pháp 3 tháng trời mới phục hồi hoàn chỉnh thần kinh ngoại biên. Và 8 tháng nằm viện đó là cả một kỷ niệm ....
Thôi lần sau kể tiếp những kỷ niệm với mấy đồng chí nằm chung khoa và chung phòng. Nhất là kỷ niệm với ông đại úy Sư 5 Tây Ninh. Ông này có món thổi sáo cực hay nhưng chỉ tiếc là chữa hòai không khỏi nên cứ ở bệnh viện hoài. Rất tội. Và cả kỷ niệm với mấy cô sinh viên trường quân y kế bên nữa chứ ...
Trích trong chuyenbaygiomoike.Teo