@KimThanh08: Hình "đồ cổ" đấy! Chụp năm 1982, trước khi nhập ngũ 1 năm! Bây giờ là của hiếm! Hehehe...
SREPOK…. DÒNG SÔNG AI ĐÃ ĐẶT TÊN.
Đoàn quân hành quân về lại Bung Lung thủ phủ của tỉnh Ratanakiri, những phum trống vắng nhà…những ngôi nhà sàn xiêu vẹo, dấu tích của thời trước 1975… Trên đường về Bung Lung, đi cùng xe với ban Thông tin, anh trợ lý nói nhỏ với tôi “ mầy có thư Đà Nẵng nét chữ con gái ….lát nữa tao lục tao đưa cho” Tôi cố thuyết phục anh lấy cho tôi, nhưng vì qui định là không đưa thư trong lúc hành quân nên anh chẳng dám… Cuối cùng, nhờ có bác Tài xế nói thêm, anh mở cái bao đựng thư, anh nhận ở Pleiku ngày hôm kia… thư Đắc Đoa… chứ không phải bạn bè của trường ĐHBK Đà Nẵng, tôi cũng tranh thủ thời gian ngắn ngủi mở ra đọc.
Đà Nẵng ngày…
Anh thân yêu !Em đã về viện 17 Đà Nẵng và chuẩn bị nhập học, chúng em đang ở tạm tại nhà khách QK tại bờ sông Hàn…..
Ban đêm thành phố quá nhộn nhịp, em cùng mấy chị bạn, đêm nào cũng đi dọc theo bờ sông, để ngắm cảnh…với lòng thương nhớ anh vô hạn. Hoàng hôn buông chầm chậm, cả một vùng sông nước sông Hàn, nhuộm dần trong màu vàng tím, gió sông dìu dịu thổi, cuốn đi cái nóng của những ngày nắng tháng chạp, dọc biển miền trung… cơn nắng hạ chiều nay như mãi hát...em như lạc về mảnh đất quê anh. Đã hơn tuần nay, từ lúc về Đà nẵng, chiều nào em cũng cùng cô bạn gái mới quen, ra dòng sông này, dành chút thời giờ, ngắm nhìn đất trời, dõi theo những canh cò bay về phương nam, về hướng quê hương Bình Định của Anh, cô bạn cứ gặng hỏi mãi, nhưng em chưa trả lời, vì sao em thường ra đây vào mỗi buổi chiều, ngồi lặng thinh không nói…. “ Hãy để tâm hồn tao vắng lặng, đến một thời gian nào đó, mà nỗi nhớ đỡ day dứt trong lòng, tao sẽ nói cho mầy biết ”. Em trả lời cô bạn như vậy. Một cô gái ra bờ sông, ngồi một mình trong chiều vắng, kể cũng lạ phải không anh! Nhìn dòng sông hiền hòa trôi xuôi, lắng nghe sự bình yên trong lòng, là những phút giây em trở lại cùng anh nơi mảnh đất Đắc Đoa ..mỗi đời người sẽ có nhiều kỷ niệm, và về một kỷ niệm đêm đông mưa lạnh giữa rừng Tây nguyên…. Nhưng Anh ơi !.. mùa đông sẽ chẳng thể quay về..chỉ còn chút sương mờ trong mắt người lính trẻ…thăm thẳm chiều trong mỗi bước em đi .. mãi là kỷ niệm không thể phai mờ, là động lực thúc đẩy em bước tiếp trên đường đời, dõi theo bước chân người lính trinh sát của đời em . Em đi..gió cứ thổi bờ sông mờ mịt cát..thiêm thiếp một màu..lơ lửng trái xoan non. Anh ơi ! Nữ giới chúng em khi yêu đến độ đằm sâu, dù dồn nén thế nào… ở bên trong vẫn cứ dâng trào mãnh liệt, vừa e dè vừa táo bạo.. . một thoáng gương mặt anh hiện lên bất chợt, vừa gần gũi vừa sâu xa, một cảm giác nhói đau, bất lực trước những khắc nghiệt của chiến tranh, trước những hoàn cảnh của những người lính, tuổi chưa đến đôi mươi, như anh và em, có những bến bờ biết là hạnh phúc nhưng biết bao giờ….. Thương cho anh cùng bao đồng đội, đã nặng hai vai chuyện nước non, khi tuổi còn quá trẻ, mọi ước mơ chưa thành....cứ ẩn hiện trong tâm trí em. Là con gái chúng em ít có khả năng thoát khỏi những ký ức, vì em luôn nặng lòng với những kỷ niệm đẹp đẽ của chính mình. Đêm ấy, giữa rừng Đắc Đoa đầy trăng sao, muôn tinh tú trên trời đang nhấp nháy…. đang lên tiếng để đánh động hai trái tim, đang hồi bay bổng, phiêu lãng…Bờ vai anh, nơi em nương thân chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẫn là chốn êm đềm và ấm áp nhất mà em được tận hưởng.. Nam nữ thanh niên ở thành phố này, tối tối cùng lai nhau trên chiếc xe đạp…đi vòng quanh thành phố, ghé những quán chè dọc bờ sông Hàn, nơi em rảo bước đi qua, vào các rạp chiếu phim, nơi em đi qua, nhưng không dám nhìn họ… vì em thiếu mất anh. Họ nhìn nhau say đắm..họ yêu nhau qua đôi mắt, như em đã từng yêu đôi mắt anh, như yêu những chân trời… chưa bao giờ được tới… yêu đôi mắt anh… như yêu nẻo đường đời….cay đắng . Bất chợt em rùng mình… nghĩ tới giờ này anh và các đồng đội anh đang ở đâu ? ở một nơi nào đó trên đất Campuchia lành ít dữ nhiều…những gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ, da xanh xao vì sốt rét, gương mặt ưu sầu lo lắng vì ngày mai chẳng biết đánh ở đâu ? Tổ quốc Việt Nam, nơi có những người Mẹ nhớ mong con từng đêm, nơi có những người vợ mòn mỏi ngóng chờ chồng, nơi có những người yêu úp mặt khóc khi hoàng hôn về, đêm xuống…là tất cả phải không Anh . Ngày mai, chúng em được đưa vào Viện 17, để phục vụ anh em thương binh từ chiến trường K chuyển về..
Đọc đến đây, thì bỗng nhiên xe dừng lại, tôi nhanh chân nhảy xuống xe, nhét vội lá thư vào túi áo, vì thấy phía trước bắn pháo hiệu gặp địch… súng nổ ran một hồi rồi dứt. Toàn bộ Sư đoàn án ngữ ở các ngã ba đường, tiếp giáp với đường 19, Ban Pháo binh và Trinh sát Sư đoàn, lên kế hoạch bố trí các trận địa pháo, nhằm có thể khống chế các vị trí đóng quân của các đơn vị trong tầm pháo của ta. Anh em trinh sát nhận thêm địa bàn của Bungari 60 li giác ( của Mỹ 64 li giác ) mới toanh, để có thể hoạt động vào ban đêm…
Khoảng 7 giờ, SCH Tiền phương Quân khu lệnh cho Sư đoàn lên đường, vì phía trước đã có một bộ phận đặc công, chiếm bờ đông của sông Srê pok và đơn vị phải lên đường hành quân ngay trong đêm.
Trên chiếc xe tăng thứ hai của đội hình, tôi cùng trưởng ban trinh sát Sư đoàn và e95, luôn phải theo dõi liện tục trên bản đồ, QL19 đoạn này rất nhiều giao lộ, tốc độ xe đi tương đối chậm, bộ phận pháo binh của sư đoàn, một phân đội xe tăng và e29 đi cuối đội hình, bộ binh trên xe được quyền bắn những vị trí mà ta nghi có địch, ta tấn công với mục đích là hỗ trợ cho đơn vị đặc công đã đánh và vượt sông Srepok chờ BB lên. Nhìn trên bản đồ, con sông này dài trên 400km, trong đó phần chảy qua Campuchia, gần một nửa chiều dài của nó. Xuất phát từ Đắc Lắc của Việt Nam ( gần Buôn Đôn )chảy qua hai tỉnh Ratanakiri và Stung treng, và nhập vào dòng sông Mekong ở gần thị xã Stung treng, tại đây nó chia thành 3 nhánh nhỏ là Tonle Kong, Tonle San và Srepok, khi chảy về Việt Nam ở địa phận Tỉnh Gia Lai nó được mang tên là Krong Ana, Krong Nô ( sông Mẹ và sông Cha ) và nhánh sông Ea H’ Leo. Nó còn có tên nữa là sông Dak Rông . Thời kỳ này, bộ đội ta hành quân liên tục không ngủ, nên chuyện thay đổi bậc thê đội trong hành quân là hiển nhiên, tránh sự căng thẳng cho bộ đội. Xe vẫn chạy… trong làn khói bụi mù đất đỏ vùng Đông bắc Campuchia. Khoảng nửa đêm đội hình dừng lại, và nghỉ giải lao, toàn bộ xe phải tắt đèn, bộ binh triển khai cách đường từ 50 – 100m, chiều dài của đội hình sư đoàn khoảng 5 km, cũng may trong xe tăng, chúng tôi cũng tranh thủ chợp mắt đôi chút, vì nhiệm vụ đã có Trưởng ban trinh sát lo liệu. tôi ngồi dựa lưng vào thành xe tăng và ngủ ngon lành, tội cho anh pháo thủ phải leo lên tháp pháo, để có không gian rộng cho anh em ngủ, cửa sau xe được mở ra cho thoáng. Khi anh trưởng ban Trinh sát f gọi tôi dậy, để chuẩn bị xác định một tọa độ, thì đội hình hành quân đã đi được gần tiếng mà tôi không hay biết. Tại điểm giao lộ này có một con đường trên bản đồ, nhưng vì lâu ngày Pốt không dùng, nên cỏ đã phủ kín không còn thấy nữa, 4 anh em trinh sát chúng tôi phải lặn lội trong đêm tối, để tìm ra con đường và cuối cùng đã tìm thấy, vị trí này sẽ là căn cứ của e572 pháo binh chiến dịch và e29, đội hình vẫn hành tiến Tảng sáng, chúng tôi cách bờ sông chừng 5 km và đội hình dừng lại, e95 cho 2 d chốt giữ một con đường nhỏ đi ra hướng bờ sông Tonle San và đưa toàn bộ đội hình tăng và xe vào ẩn nấp trên trục lộ đó. Khoảng 9,10 giờ sáng, theo anh em đặc công báo về, thì địch nơi đây chưa rút kịp vẫn còn một số lượng lớn ẩn vào các phum nhỏ dọc bờ sông. Tư lệnh Sư đoàn sử dụng 15 trinh sát Sư đoàn và 10 trinh sát e95, dưới sự chỉ huy của trưởng ban trinh sát sư đoàn, bằng mọi giá phải tiếp cận bờ sông trong ngày hôm nay, để bắt liên lạc với anh em đặc công, đang ở một vị trí phía bên kia sông, chờ yểm trợ BB vượt sông vào đêm nay, không vượt ngày để tạo sư bất ngờ cho địch. Tư lệnh đích thân giao nhiệm vụ, và nhắc lại 3 lần là hạn chế tối đa việc chạm địch, nhiệm vụ chính là bắt liên lạc, và qua đánh giá của anh em 198, ta sẽ chọn vượt sông đoạn nào là hợp lý nhất, vì không thể vượt sông đoạn đường 19 cắt ngang qua sông được. Thấy giày của anh em tả tơi, hoác mồm, khi đi nghe lạch phạch như vịt, ông điện cho chủ nhiệm Hậu cần… quyết định cấp giày đen Mỹ cho anh em, tôi nhận chiếc to nhất 8R ( dân biển mà ). Đang là mùa khô, rừng đang thay lá, nhìn khắp nơi là một màu vàng của lá úa và màu đỏ của lá non đang đâm ra mạnh mẽ, địa hình ở đây bằng phẳng không như Bung Lung, mức độ che phủ cũng thấp, nên việc đi xuyên qua các cánh rừng cũng dễ hơn. Xác định điểm gặp nhau xong , chúng tôi cắt đường về sông Srepok trong một trạng thái cảnh giác cao….được hơn 30 phút chúng tôi gặp một nhóm dân chúng, toàn là người già, đàn bà và con nít, đang ở trong một phum nhỏ… nhìn những tấm thân gầy còm thiếu ăn như ma đói..chúng tôi cũng chạnh lòng… và đây là cảnh đầu tiên và ấn tượng nhất của chúng tôi về đất nước của anh Pốt…đội hình lặng lẽ bò qua những khe suối còn một ít nước, với những sợi dây mây dài hàng 50- 60m, mọc hai bên bờ um tùm quả là gian nan……một đoạn nữa chúng tôi gặp một đám lính Pốt, trong một khu có nhiều cây gai Ô rô như anh em ta thường gọi, và những thân cây ngành ngạnh có những cái gai dài đến 15 cm, đâm ra tua tủa khắp thân cây, không anh nào không bị nó đâm khoảng 5 – 7 lần, chúng không đông lắm chỉ trên dưới 20 tên cả nam lẫn nữ, và có hai cặp đang làm cái việc kia…. trong một khu trống sát mép bờ suối. Anh em ngớ người… ?? nếu không có lệnh của F thì chúng tôi đã lượm gọn đám này rồi..lại bò vòng qua các bụi cây đầy gai.. nín lặng đến nghẹt thở…Càng ra gần bờ sông, rừng càng dày đặc kín mít ánh nắng cũng không thể xuyên qua các tán cây rừng… Bờ sông hiện ra…trôi lững lờ…bình lặng, với lòng sông khoảng 100m. Chúng tôi men theo bờ sông để cố gắng nhận ra vị trí ẩn mình của anh em 198, bò men theo bờ sông tôi nhặt được 2 mẫu thuốc Tam Đảo ( thuốc thơm miền Bắc )…mắt không ngừng theo dõi phía bên kia bờ sông. Bỗng chúng tôi phát hiện 3 vị trí có ám hiệu, ở 3 đoạn khác nhau, anh em dùng cờ màu đỏ phất lên hạ xuống 3 lần, và chúng tôi nhận đúng ám hiệu, cũng trả lời bằng màu trắng, anh em đáp nhận đúng tín hiệu..
Chúng tôi áp sát dọc theo bờ sông, báo về cho F vị trí, cũng như tình hình trên đường đi. Lệnh của F : Đi dọc theo bờ sông, xác định vị trí thuận lợi nhất để chọn vượt sông, không để địch phát hiện, cứ 15 phút báo cáo tình hình bằng mật khẩu trên máy ( thổi vào máy ). Anh em thống nhất chọn vị trí cách 200m về phía bắc đường 19 vì khu này bằng phẳng, rừng thưa hơn. Khoảng 4 giờ chiều chúng tôi nhận điện ( không cần trả lời ) là có một bộ phận của E95, đang tiếp cận mục tiêu chúng tôi đang ẩn, để chuẩn bị cho e95 vượt sông đầu tiên vào sẩm tối….Bộ phận này do thủ trưởng Trần In Tham mưu trưởng e95 phụ trách, gồm công binh của F và QK đi khảo sát địa hình. Qua tiếp cận với anh em, tôi được biết anh em 198 sẽ án ngữ bờ bên kia, trinh sát các đơn vị sẽ qua sông trước, chuẩn bị địa hình… khi qua sông xong, tiếp cận các mục tiêu ngay, không để dồn quân tại bờ sông, nếu có tình huống bất lợi, QK sử dụng tối đa tiềm lực của Pháo binh chiến dịch yểm trợ vượt sông.
Trời tối dần..tất cả chuẩn bị vào vị trí , tôi bỏ hết quân tư trang đạn lẻ vào một cái túi nhựa Trung Quốc màu xanh lá cây, buộc chặt không để nước vào..
Bao nhiêu lần bơi qua sông trong cuộc đời, nhưng lần này trong lòng thấy nao nao.
Một dòng sông chảy trong nỗi nhớ.
Một nỗi nhớ chảy về dòng sông
Một dòng sông trong tim anh
Một dòng sông rực cháy trong tim em.