Ðề: CÂU CHUYỆN TÌNH TÔI !
VIẾT CHO MỘT NỬA YÊU THƯƠNG .
'Nếu có ai hỏi em yêu nhất tháng nào trong năm thì chắc chắn câu trả lời là: Tháng sáu. Không phải vì tháng sáu là tháng của em. Tháng sáu với những cơn mưa đêm bất chợt và dai dẳng. Tháng sáu. Ngày xưa, bao đêm em thao thức trở mình vì văng vẳng bên tai tiếng đàn guitar của anh hòa trong tiếng mưa đêm rả rích'.
"Ngày xưa, những chiều mưa dai dẳng luôn khiến em thấy trống vắng cô đơn. Ngày ấy anh đến bên em, những câu chuyện chiều mưa dài không dứt đủ để em nhận ra được ẩn sau bên trong vẻ ngoài bốc đồng, ngạo mạn, hiếu thắng mà mọi người nhìn nhận về anh là một tâm hồn sâu sắc, một trái tim đầy nhiệt huyết yêu thương và trách nhiệm. Và em yêu anh.
Em yêu những chiều mưa anh đón em tan trường, quấn em rất kỹ trong tấm áo mưa, luôn miệng hỏi em có ướt không trong khi anh đã ướt lướt thướt như con mèo mắc mưa. Em nhớ những lần anh đưa em về qua đoạn đường ngập nước triều cường, xe chết máy nhưng anh nhất định bắt em ngồi trên xe cho khỏi ướt chân để anh bì bõm dắt lội qua đoạn đường ngập nước. Người đàn ông của em ít khi nói với em lời ngọt ngào yêu thương nhưng luôn làm trái tim em loạn nhịp vì cảm động.
Mình đã cùng nhau đi qua tám mùa mưa Sài Gòn, cùng những năm tháng vất vả của đời sinh viên. Em không thể nhớ hết bao nhiêu lần bật dậy trong đêm vì nhà dột, nước cống tràn vào phòng. Ngày ấy mình nghèo lắm, nhưng ánh mắt dành cho nhau chưa bao giờ thôi lấp lánh niềm hạnh phúc đắm say và tình yêu cháy bỏng. Em quên sao được những ngày lang thang trên đường phố Sài Gòn bất chợt gặp những cơn mưa, cùng anh tạt vào hiên nhà người ta trú mưa, cùng thả những tiếng cười trong veo vào nước, để anh len lén nắm lấy tay em, để em bẽn lẽn thẹn thùng rồi đêm về nhớ anh bồi hồi không ngủ được.
Có những cơn mưa đi qua cuộc đời em, dù biết rằng mưa Sài Gòn là sẽ tắt đường, ngập nước, xe chết máy, người ướt sũng, nhưng mỗi cơn mưa đi qua cảm giác ấm áp lại len lỏi vào lòng em, vì em nhớ đến câu nói của anh: “Đêm nào có mưa anh nhớ em không ngủ được”. Em cũng vậy. Đêm có mưa, luôn luôn em giật mình thao thức vì cứ thoáng nghe trong tiếng mưa rơi có tiếng guitar của anh ngày nào, vẫn là giai điệu ngọt ngào, tha thiết của đoạn intro bài hát “Nothing else matter”. Bài hát bao lần anh làm mềm trái tim em.
Có lẽ anh đã không còn nhớ buổi chiều của tám năm về trước ngồi dưới gốc cây vú sữa dãy nhà trọ nghèo ngày xưa mình ở là con bé sinh viên năm nhất tóc ngắn, da đen nhem nhẻm, vừa ngố vừa bướng. Nhưng em thì chẳng thể nào quên được, vì đó là lần đầu tiên em biết được cảm giác bị “sét đánh trúng tim” khi gặp anh. Anh ngày xưa quần jean bạc thếch, áo sơ mi phanh nút bụi bặm phong trần và bất cần đời, dép lê, râu tóc bờm xờm trông “đầu gấu” là thế nhưng ánh mắt nhìn em lúc đó khiến trái tim em run rẩy. Em chưa từng thấy đôi mắt nào thông minh và tự tin đến thế, vừa ngạo mạn, vừa quyết đoán, vừa đáng ghét. Nhưng ánh mắt đó đã khiến em không thôi nghĩ về anh, dù đến giờ hàng ngày vẫn được ở bên anh nhưng em vẫn mãi bị ám ảnh bởi đôi mắt rất thông minh cương nghị của anh. Đôi mắt khiến người đối diện phải nhìn xuống. Đôi mắt khiến em bối rối nếu lỡ lén nhìn anh rồi bị ánh nhìn của anh bắt gặp. Đôi mắt luôn đầy trìu mến yêu thương dành cho em.
Nhớ ngày đầu tiên em nhận giấy báo trúng tuyển ĐH Luật, ba má cho em 200.000 đồng tiền xe vào Sài Gòn nhập học, và đó là món tiền duy nhất em nhận được từ gia đình để nuôi giấc mơ thoát nghèo. Những năm tháng sinh viên là khoảng thời gian khủng khiếp đối với đứa con gái quê mới bước chân ra từ ruộng đồng phải tập làm quen với cuộc sống thị thành bằng chính đôi bàn tay của mình. Em không biết bây giờ em sẽ thế nào nếu ngày ấy không gặp anh. Hai đứa mình cùng dân tỉnh lẻ nhà nghèo, hành trang vào đời chỉ là hai bàn tay trắng và một ước mơ đổi đời cháy bỏng. 8 năm thăng trầm của cuộc đời, những năm tháng vất vả đời sinh viên, những lúc cảm thấy đắng cay cho phận người tha phương cầu thực em đều có anh. Tình yêu của mình không phải được nuôi dưỡng bằng những tối thứ bảy cà phê lãng mạn, những bó hoa ngày tình yêu hay những món quà sinh nhật mà chỉ bằng những san sẻ lo toan bộn bề của cuộc sống. Vì anh và em đều hiểu được được sống của chúng ta khắc nghiệt như thế nào.
Ngày ấy chưa đầy 40 kg, em luôn thiếu thốn và luôn nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Anh thường giả bộ có tiết học sớm để đi qua nhà em, đặt lên bàn em gói xôi rồi về. Bao nhiêu lần em ủ gói xôi nóng trong tay mà rưng rưng nước mắt vì thương mình, thương anh. Đó là những ngày tháng anh rong ruổi đưa em đi tìm việc trên những con đường đầy bụi, ổ gà, trung tâm giới thiệu việc làm. Đó là những đêm khuya anh chạy xe theo sau em, lặng lẽ theo sau em hết mười mấy cây số trên những con đường em đạp xe đi làm gia sư, để chắc rằng em về an toàn. Anh luôn muốn chở che cho em, nhưng anh cũng muốn em hãy tự thân vận động, hãy thật mạnh mẽ và tự lập.
Em sẽ ra sao nếu ngày ấy không gặp anh? Em sẽ như thế nào nếu không có người mắng em không tiếc lời vì ham đi làm để mất học bổng? Sẽ không có người nào khác lên trường làm đơn xin miễn giảm học phí cho em. Không ai dành từng tờ 20.000 đồng để em photo tài liệu. Ai vẫn ở bên cạnh em, chịu đựng tính bướng bỉnh cố chấp trẻ con của em, để nhìn thấy em trưởng thành lên từng ngày? Ai đã lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời em suốt tám năm, cho em bờ vai để ngả đầu vào khi thấy nản lòng, vỗ về em những lúc tủi hờn, cho em sức mạnh, dũng khí để vượt qua những cám dỗ đời thường. Ai dạy cho biết đương đầu với những khắc nghiệt của cuộc sống, biết chấp nhận, biết vươn lên, biết vấp ngã rồi thì hãy biết đứng lên. Ai cho em được cảm giác dù em có đi một mình trên đường đời này, em vẫn không cô độc, vì có một người vẫn lặng lẽ song hành cùng đoạn đường đời em đi qua, cho em thấy rằng em đã rất mạnh mẽ, nhưng sẽ luôn xuất hiện bất cứ khi nào em cần. Sẽ không ai cho em được cảm giác ấm áp và an toàn như anh.
Em bây giờ có một công việc tạm ổn, anh đã có chút thành công mà nhiều người thèm muốn, và chúng mình cùng mơ về “căn nhà và những đứa trẻ” nhưng hiếm có ai biết được anh và em đã vất vả nỗ lực như thế nào. Bạn bè em giờ vẫn suýt xoa khen sao em giàu nghị lực như thế, em chỉ cười vì em biết chắc rằng không có anh, em chẳng thể đến được ngày hôm nay. Nhìn lại những ngày đã qua, em mỗi ngày cảm ơn số phận đã mang anh đến cho em. Em trân trọng những khoảnh khắc bên anh, em thèm muốn mỗi sớm mai được hôn lên trán anh, vì em biết được vị trí của anh lớn như thế nào trong lòng em. Có anh, em luôn tin chắc rằng tương lai sẽ tươi sáng hơn, vì yêu thương sẽ làm nên tất cả.
Món quà quý nhất cuộc sống đã ban tặng em chính là tình yêu của anh. Cảm ơn anh về tất cả những yêu thương đã dành cho em. Thật may mắn vì chúng ta đã có nhau trong cuộc đời này.
---------- Post added at 04:03 PM ---------- Previous post was at 04:01 PM ----------
NGƯỜI Ở LẠI .
Khi tình yêu nói lời chào tạm biệt, không ai lại không cảm thấy đau... Mỗi cuộc tình kết thúc vì những lý do khác nhau, có thể là do sự tình nguyện của cả hai hoặc một kẻ ra đi, một người ở lại. Tôi không dám chắc ai sẽ đau hơn ai, nhưng có lẽ tôi thấu hiểu phần nào nỗi lòng của người ở lại.
Bạn đang ngập tràn trong những cảm xúc hạnh phúc và ngọt ngào nhất của tình yêu, bỗng nhiên người ấy nói chia tay hoặc ra đi không một lời tự biệt, bạn cảm thấy ngỡ ngàng. Dường như mọi thứ trước mắt bạn đang sụp đổ xuống mà bản thân bạn cũng không hiểu lý do vì sao và cũng không thể nào cứu vãn được vì nó diễn ra quá nhanh, vượt quá khả năng kiểm soát hoặc dự đoán của bạn. Và rồi những chuỗi ngày sau đó, bạn ngập chìm trong những suy nghĩ mông lung, mơ hồ, bạn rối ren trong một mớ hỗn độn giữa thực tại và quá khứ. Bạn đặt ra hàng trăm câu hỏi: "Vì sao lại như thế chứ?" "Liệu mình có làm gì sai không?" "Tại sao? Tại sao?" và dường như chẳng có câu hỏi nào có thể trả lời được ngoại trừ một lời khẳng định “ Mọi thứ đã kết thúc rồi!"
Tôi hay nghe bạn bè nói chuyện với nhau về cuộc tình của họ. Sau khi một người bảo rằng: "Tụi này mới chia tay rồi" thì thường câu hỏi tiếp theo sẽ là: "Người ta bỏ đằng ấy hay đằng ấy bỏ người ta vậy?"... Mỗi lần nghe câu hỏi này, dù cho tôi là người ngoài cuộc, tôi vẫn cảm thấy thật sự khó chịu. Có thể một phần vì nó khá tế nhị, một phần vì cứ như nó chạm vào vết thương lòng của người khác.
Không phải ai cũng đủ dũng cảm để bình thản nhìn nhận về quá khứ, họ phải mất một thời gian rất lâu để vết thương lòng có thể mau lành đi, không còn hành hạ họ vào những đêm trái gió trở trời. Và việc mình là người ở lại hay người ra đi, là kẻ "đá" người ta hay bị người ta "đá" có thật quan trọng như thế không? Đằng nào thì cả hai cũng phải cùng gánh chịu một kết cục mà, và tôi chắc chắn rằng cũng sẽ chẳng ai vui vẻ gì dù ở trong vai trò nào đi chăng nữa. Còn những người cảm thấy thật sung sướng, thanh thản và mãn nguyện khi làm tổn thương người yêu mình... tôi không còn gì để nói nữa. Lúc đó tôi thấy mừng cho "người ở lại" vì đã có thể chấm dứt được một cuộc tình không xứng đáng với tình yêu chân thành và cao cả của họ.
Là "người ở lại" thì sao chứ? Ở lại cũng có cái hay của nó mà. Tôi không phải khoa trương đâu, chẳng qua tôi bị (hay được nhỉ) trải qua cảm giác "ở lại" rồi nên có lẽ tôi suy nghĩ về nó khá nhẹ nhàng. Dù tôi hoàn toàn không dám khẳng định bởi mỗi người mỗi khác! Lúc đầu tôi thấy bản thân mình thật đáng thương và tội nghiệp, tôi hờn trách và căm ghét mọi thứ, thật bất công đến thế là cùng. Một người yêu hết lòng như tôi đây mà phải ngồi "ngậm đắng nuốt cay" nhìn người bỏ rơi mình không một chút thương tiếc (chỉ là suy nghĩ lúc đó thôi, chứ sau này anh ta có lý do gì khác thì... đó là chuyện của sau này, trong thời khắc bị ngã một cú trời giáng như vậy, tôi chẳng còn quan tâm gì nữa).
Tôi hoảng loạn, mất bình tĩnh, nói tóm lại, tôi trong tình trạng thê thảm không-thể-diễn-tả, nhưng tôi vẫn dành cho bản thân một chút tỉnh táo để không phải bi lụy đến nỗi níu kéo, van xin, không, không bao giờ, vì dù sao... tôi cũng là con gái mà! Nhưng đến hồi trấn tĩnh lại, cũng mất một thời gian đấy, tôi cảm thấy việc "ở lại" không ghê gớm như tôi tưởng. Nó không khiến cho tôi trở thành một kẻ thất bại trong tình yêu vì bạn nghĩ đi nhé, tình yêu cũng như một trò chơi (như The Bealtles có nói trong Yesterday: Love was such an easy game to play), người "ra đi" chẳng khác nào là người đầu hàng trước rồi, bạn là người ở lại sau cùng của cuộc chơi mà, vậy là bạn thắng chứ đâu có thua.
Nói một cách vinh quang, tôi đã cho rằng mình dám ở lại để nhìn thấy diễn biến sau cùng của một tình yêu, dù là vô tình hay cố tình, tôi cũng đã can đảm đối mặt tới tận phút chót mà không hề vội vã bỏ đi như ai kia! Là "người ở lại", tôi cũng sẽ chẳng cần phải day dứt lòng mình với những nỗi niềm trăn trở đại loại như: "Phải chăng tôi đã làm tổn thương người tôi yêu?", "Liệu tôi ra đi lúc này có đúng hay không? Rồi người ta sẽ ra sao đây?".
Một người hay suy nghĩ nhiều và lẩn quẩn như tôi đây, bớt được những câu hỏi đó, là tôi nhẹ lòng đi mấy kilogram rồi chứ chẳng phải chơi. Là "người ở lại", tôi cũng thấy thanh thản khi biết rằng phía sau lưng mình không còn ai đứng chờ nữa. Còn nếu nghĩ ngược lại tôi là "người ra đi", tôi sẽ bối rối, bước chân cũng thấy nặng trịch hơn vì tôi đã bỏ rơi một tình yêu dành cho mình, tôi đã làm tổn thương một người yêu tôi nhất. Bạn có đành lòng không khi bạn quay lưng đi, có một người bật khóc?
Tôi viết bài này không để chỉ trích những "người ra đi" vì tôi nghĩ họ có thể đều có lý do riêng, nỗi niềm riêng. Tôi viết cho chính tôi, cho những ai vô tình trở thành "người ở lại" trong cuộc tình của mình để có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn, an ủi hơn.
Can đảm lên bạn nhé! Làm "người ở lại" thì đã sao nào.