Câu chuyện tình yêu

Re: Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

bài này dành cho các men chưa có người ui, vậy bạn nào có bài tương tự dành cho nữ thì post lên cho mọi người đọc xem, mình cũng đang hok hiểu "vì sao tôi chưa có người yêu" nè
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Tui cũng chưa có ny nè. Nhưng tôi có thể giải thích được.
Ngày đi làm cả ngày, tối đi học, cả tuần chỉ được nghỉ chiều thứ 7 và ngày chủ nhật. Chiều thứ 7 thì mệt ngủ còn chủ nhật thì hơi la cà chút đã hết ngày. Có ý định tán mấy e thì toàn các em khó chiều. Mình thì thẳng tính có gì thì nói nấy không thích hót cho các em nghe. Chưa có ny thì cũng đúng thôi. hehe
" Có ai công nhận với mình là con gái bây giờ kiêu không? ".....
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

ý trơi đúng là ý trời, mình năm nay 24 rồi, hiện tại thì tán gái mình thấy cứ nhút nhát mà khó khó thế nào ý, chẳng như ngày trước gì cả. cách đây khoảng 2, 3 năm thì cứ mấy tháng lại thay ny một lần, giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười thật,
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

nhà mình vui quá ! cho em tham gia với nhẩy :leu:
Em mới 23 tuổi mà chưa lo ế chồng
Anh mới có 27 mà đã lo ế vợ,
Người ta bảo trẻ con nhiệt độ trong người nó cao nên mùa đông nó ko rét mấy, anh chưa 30 tuổi nên nhiệt độ còn cao lắm, chờ 30 tuổi nhiệt nó hạ hãy lấy vợ hí hí
Rất vui được làm quen với anh nhé! khi nào anh ế vợ em ế chồng mình làm một đôi nhỉ , hì hì đừng nghĩ em tán anh nhé tội nghiệp em lắm
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

nhà mình vui quá ! cho em tham gia với nhẩy :leu:
Em mới 23 tuổi mà chưa lo ế chồng
Anh mới có 27 mà đã lo ế vợ,
Người ta bảo trẻ con nhiệt độ trong người nó cao nên mùa đông nó ko rét mấy, anh chưa 30 tuổi nên nhiệt độ còn cao lắm, chờ 30 tuổi nhiệt nó hạ hãy lấy vợ hí hí
Rất vui được làm quen với anh nhé! khi nào anh ế vợ em ế chồng mình làm một đôi nhỉ , hì hì đừng nghĩ em tán anh nhé tội nghiệp em lắm

Tán cũng được chứ sao
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

hehe, từ từ rùi có cũng đc mà bác, "chậm mà chắc" bác ơi
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

ý trơi đúng là ý trời, mình năm nay 24 rồi, hiện tại thì tán gái mình thấy cứ nhút nhát mà khó khó thế nào ý, chẳng như ngày trước gì cả. cách đây khoảng 2, 3 năm thì cứ mấy tháng lại thay ny một lần, giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười thật,

Kinh nghiệm trường tình vậy mà bảo giờ nhút nhát.nghe khó tin thật,hjhj
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Cái nhà anh trong chuyện anh ấy bị gái tán nhiều quá rùi, em mà tán nữa anh ấy sợ ko lấy vợ thì chết chắc rồi
" Cứ một người ko chịu lấy vợ là thế giới này có thêm một người ko lấy chồng được chồng "
 
Re: Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Đọc bài viết thấy giống mình quá, chỉ khác nhân vật là nam còn mình là nữ, cũng chỉ 24,25 tuổi mà sao thấy mấy em 20 tuổi lại khác mình thế, cách ăn mặc, cách suy nghĩ,... tất cả đều khác. Mình chẳng phản đối miễn sao nhưng thứ ấy không ảnh hưởng đến mình là được. Học phổ thông rồi vào đại học chẳng bao giờ mình nghĩ sẽ yêu ai hay sẽ lấy chồng. Mình thích chơi với các bạn khác phải nhưng chỉ là chơi thôi chứ không bao giờ nghĩ sẽ yêu họ. Tốt nghiệp ĐH, ra trường đi làm gần 3 năm mình chỉ nghỉ sẽ học tiếp cái gì đó chứ chẳng nghĩ sẽ yêu ai đó. Nhiều khi thấy bạn bè lập gia đình, bố mẹ, rồi họ hàng hối thấy cũng nóng ruột lắm nhưng rồi cũng kệ. Mà nhiều khi nghĩ cũng cần có ai đó cho mình dựa vào nhưng ai chứ, trước giờ mình luôn một mình, luôn tự giải quyết mọi thứ, khi buồn có đám bạn ế bên cạnh vậy nên chắc mình còn ế dài dài.
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

27 tuổi cùng bình thường chưa có người yêu, gia đinh mà sợ gì hj sao phải lo nhỉ hjx dân văn phòng
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

27 tuổi, đẹp trai, thông mình, dí dỏm, tháo vát và tự tin có thừa nhưng tôi vẫn chưa có người yêu; đây là sự lạ lẫm đối với nhiều người. Ai không hiểu thì bảo chắc thằng này "có vấn đề", bạn bè thân thiết không nỡ nói thế thì bảo "tại nó kén chọn". Nhưng thực sự thì tôi là một người hoàn toàn bình thường cả về phương diện tâm sinh lý và mức độ kén chọn. Vậy thì tại sao tôi lại chưa có người yêu?

Thời thế thay đổi nhanh quá, nhìn vào mấy cậu nhóc ít hơn tôi có chục tuổi mà cảm thấy mình già hơn đến... 50 tuổi, một thế hệ chứ mấy. Nhìn mấy cậu choai choai mới học cấp 2 gì đó bùng cháy trong cơn lốc tình yêu, tôi chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, ra điều không hiểu gì cả (nhưng tôi biết thừa, vì dù sao tôi cũng đã đi qua cái tuổi đó rồi).

"Ai chưa yêu chưa phải là người", vâng, ai sinh ra mà chả muốn làm người. Hành trình tìm kiếm một nửa cuộc đời sẽ bắt đầu khi ta ý thức được mình là con trai và thấy ai đó là con gái chứ không còn là trẻ con "hỉ mũi chưa sạch" nữa. Những rung động đầu đời sẽ được đánh thức mạnh như tên lửa, có thể làm một chàng trai khỏe mạnh trở nên đờ đẫn, ngu ngơ; hay làm cho một cô gái mất ăn, mất ngủ và bắt đầu biết "lừa cha dối mẹ" để bước chân vào chốn hẹn hò.

Cấp 2 còn quá dại khờ không nói đến làm chi, nhưng lên cấp 3 thì bắt đầu có chuyện. Nhờ học hành có thứ hạng cộng với nhà có vườn hoa quả, tôi trở thành tâm điểm của bọn con gái. Khởi đầu là các cuộc viếng thăm không chính thức thường xuyên (nhà gần trường mà), gọi "chồng" xưng "vợ" tíu tít. Đặc biệt là chúng tìm cách lấy lòng mẹ tôi làm tôi đôi lúc cũng thấy vui vui. Một số cô bắt đầu viết thư và... tỏ tình. Ối trời! Lần đầu nhận được thư tình tôi cũng "ngất ngây con gà tây", nhưng nhờ bản lĩnh cao thâm tập trung học hành và bố mẹ kè kè ở bên mà tôi vượt qua tất cả, đảm bảo chưa một lần cầm tay con gái.

Chân ướt chân ráo bước chân vào ngưỡng cửa đại học, gặp ngay một em ở cạnh phòng tấn công ào ạt. Em đang ôn thi để trở thành họa sỹ nhưng ngay buổi đầu tiên đi dạo cùng nhau, em đã vẽ ra một thiên đường trong đó có ngôi nhà nhỏ, một đứa con trai thông minh giống bố, một đứa con gái xinh gái giống mẹ, ông bố làm những gì, mẹ làm những gì... Em nói nhiều, nhiều lắm, tôi không nhớ nữa nhưng thực sự choáng váng đến mức suýt nữa phải chuyển nhà. Bây giờ nghĩ lại không hiểu tại sao ngày xưa mình lại "dị ứng" chuyện lấy vợ đến thế, chắc là tại "đòn phủ đầu" hơi mạnh đối với một đứa con trai mới lớn như tôi.

Từ năm thứ hai, tôi không còn gọi con gái là "bọn", là "con" nữa. Thay vào đó, tôi gọi là "em" nghe rất ngọt ngào. Trong lớp cũng hình thành một nhóm nam nữ khá cân bằng, thường xuyên đi du lịch bụi tại hầu hết các điểm du lịch quanh Hà Nội (trong phạm vi 150 km) hoặc kéo về nhà nhau ở các tỉnh lẻ, say sưa nghiên cứu khoa học, phản biện lẫn nhau...

Nhưng đến tận khi ra trường cũng chẳng có đôi nào thành cơm thành cháo. Thấy các bạn tuyệt vời đấy, lý tưởng đấy nhưng… chỉ thế, chẳng có gì khác. Lần lượt nhìn các cô đi lấy chồng, lòng nhói đau thật đấy, hụt hẫng thật đấy, cả một chút hờn ghen nữa nhưng quả thật hiểu nhau quá đâm ra rất khó yêu. Nếu cứ như thế mà về ở với nhau có khi lại hay ho, chứ bảo yêu thì đúng là khó hơn lên trời.

Học cao học, lớp gồm 10 người, có 3 cô con gái thì lại là bạn trong nhóm từ hồi đại học, nếu yêu thì đã chả đợi đến bây giờ. Về quê định tăm tia mấy em hàng xòm thì các em bảo "anh cứ đùa, anh cao vời vợi ai mà với tới". Mà hình như thế thật, học càng cao thì càng khó lấy vợ. Nhìn lại mấy đứa bạn ở quê, học xong lớp 12 chả thèm thi đại học thì đã có con vào lớp 1, làm tận đến chức trưởng thôn. Mấy cậu học trung cấp, cao đẳng thì đã con bồng con bế, nhà cửa đề huề, chỉ còn mỗi một mình ngồi đây hỏi tại sao lại ế!

Đi làm được vài năm, số lần đi ăn cưới bạn bè đã nhiều hơn cả số tuổi của mình rồi. Cha mẹ chưa giục nhưng cuối tuần nhìn ra đường cứ thấy từng đôi từng đôi sánh vai bên nhau, lòng cũng thấy buồn khó tả, cũng thấy "sốt ruột" lắm rồi. Nhưng khốn nỗi nhìn quanh nhìn quẩn chả có cái đồn nào mà đánh, mấy chị ở cơ quan thì đâu đã vào đấy cả, bạn bè thì tứ xứ khắp nơi. Cuối tuần cũng chỉ còn lại 3 đứa bạn thân cô đơn bên ấm trà, bàn chuyện nhân tình thế thái mà thôi.

Thật ra tôi cũng có rất nhiều cơ hội để tìm thấy một nửa của đời mình, để hoàn thiện chính mình và trở thành người đàn ông đích thực; nhưng xem ra các "cơ hội" ấy không hợp với tôi. Nhiều cô đã mang "mỡ" treo trước miệng mèo, khiêu khích này nọ, nhưng có lẽ là một người tốt, tôi không muốn "làm hại con gái nhà lành". Nhiều khi cũng muốn tặc lưỡi cho qua, đến đâu hay đến đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dám làm bạn tốt mà thôi.

Bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra vấn đề: Mình chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e là mình không đủ sức để đợi chờ ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi "khô khan" quá. Tính đi tính lại chỉ còn mấy em từ 22 đến 26 là hợp. Tuổi này cũng quen nhiều đấy.

Nhưng bây giờ đang là mùa xuân, cây đâm chồi và nảy... ra hoa, đi chơi cái đã, có gì để hết xuân tính tiếp. Dù gì thì mình cũng đang còn trẻ mà.
(Sưu tầm)

hic!có người như vậy thật ah?hiếm lắm:motsach:
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

ha ha ... chắc là cái duyên nó chưa tới áh .....biết đâu cái duyên cái nợ của a ấy chưa ra đời nữa :)) .... ráng mà chờ sung rụng đi nhá a ....
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

keke...............chưa có ngừoi yêu ế rồi đấy bạn nhé, yêu đi thôi, Mùa xuân sắp đến rồi đó
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Trời ời!:tuivotoi: sao giống mình vậy ta.(ngoại hình khá, cao 1,72m, 58kg, học đại học ra)
Mỗi tội mình năm nay mới 23 tuổi.
Mình cũng muốn tìm đc 1 nửa của mình, nhưng sao khó quá ta. Mình không kén chọn, không ham gái xinh, chỉ cần mình thik ở bên người ấy là đc.
Nhưng kiếm ở đâu bjo??????????:tungkinh:
hoangvanthang1091988@gmail.com where are you, my love?:khocdudoi:
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Trời ời!:tuivotoi: sao giống mình vậy ta.(ngoại hình khá, cao 1,72m, 58kg, học đại học ra)
Mỗi tội mình năm nay mới 23 tuổi.
Mình cũng muốn tìm đc 1 nửa của mình, nhưng sao khó quá ta. Mình không kén chọn, không ham gái xinh, chỉ cần mình thik ở bên người ấy là đc.
Nhưng kiếm ở đâu bjo??????????:tungkinh:
hoangvanthang1091988@gmail.com where are you, my love?:khocdudoi:
Thảo nào ông ế là phải
 
Caí "áo mưa" trong túi vợ!!!

Đọc và suy ngẫm

Cái “áo mưa” trong túi vợ

Cách đây hai ngày, khi vợ nhờ lấy ví trả tiền điện, tôi bàng hoàng phát hiện trong túi xách của nàng một chiếc “áo mưa”. Tôi choáng váng. Cái ý nghĩ “vợ đang ngoại tình” khiến tôi như phát sốt.

Có lẽ mặt tôi biến sắc ghê lắm nên nàng hoảng hốt: “Anh bị sao thế này? Thôi chết, lúc chiều về mắc mưa, không khéo lại bị cảm. Để em nấu cho anh nồi nước xông. Ăn cơm rồi uống thuốc, ngủ một giấc cho khỏe anh ạ. Chuyện kèm cu Bắp học cứ để em”.

Tôi càng muốn nổi điên vì thái độ ân cần của nàng. Ừ, cứ vờ vịt đi, đúng là kẻ lừa lọc, dối trá! Cô còn ra vẻ tử tế, chăm sóc chồng con ư? Để xem lúc nào thì lòi đuôi cáo ra đây…

Bao ý nghĩ cay đắng, hậm hực cứ trào lên, nhưng bắt cọp thì phải vào tận hang, nhất định tôi sẽ khui ra cái “tổ tò vò” của cô ta. Không muốn bứt dây động rừng, tôi cố làm ra vẻ bình thường, “hưởng thụ” nốt chút ân cần của vợ. Tối đến, tôi lên kế hoạch bắt quả tang kẻ lừa dối, dù “hắn” đang vòng tay ôm tôi ngủ ngon lành.

Trưa hôm sau, xin sếp về sớm, tôi “phục” sẵn ở quán cà phê đối diện cơ quan vợ tôi. Uống đến ly cà phê thứ hai, thêm ly đá chanh nữa... cuối cùng vợ tôi cũng xuất hiện trong chiếc đầm vàng nhạt (hẹn hò mà, sao lại không đỏm dáng chứ!). Nàng dừng lại ở cổng, chắc là chờ “hắn” rồi! Chợt vợ tôi lấy điện thoại ra gọi (chắc sốt ruột quá chứ gì!). Túi quần tôi rung lên bần bật, bực thật, đúng lúc này mà ai gọi chứ? Moi chiếc điện thoại ra định tắt béng, tôi giật mình khi thấy số của vợ, chắc là định nghi binh thôi!

“Anh à, anh chuẩn bị đi ăn chưa? Nhớ kiếm món gì nước nước mà ăn, rồi uống thuốc nữa nha, anh chưa hết bệnh đâu. Em đang chuẩn bị đi ăn nè. Ngon miệng nha anh”.

Nàng líu lo dặn dò, đúng là “chuyên nghiệp”, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Được rồi, phen này thì có mà chạy đằng trời. Nhét điện thoại vào túi, tôi gọi tính tiền nước, sẵn sàng lao ra khi “hắn” đến. Nhưng, gì thế kia…

Một toán bốn - năm cô từ cơ quan vợ tôi túa ra, kéo tay vợ tôi đi. Trời, họ đang sang đường, tiến thẳng về cái quán tôi đang ngồi. Hóa ra, quán này buổi trưa có bán cơm văn phòng. Tôi chuồn êm.

Hôm sau tôi tiếp tục “phục kích” và lại tận mắt chứng kiến nàng tay trong tay với các “bà tám” cùng phòng, lại phải chuồn cửa sau “thoát hiểm”. Không nản lòng tôi vẫn nung nấu quyết tâm “vạch mặt kẻ gian”. Nhưng sáng nay, vợ tôi nấn ná chờ đứa con gái lớn đang học lớp 10 đi rồi, mới kéo tôi lại thỏ thẻ: “Anh à, em tính bàn với anh một việc. Bé Quyên nhà mình lớn rồi, cũng bắt đầu tuổi mộng mơ. Em đắn đo mãi chuyện có nên nói với con về tình dục an toàn hay không. Hôm rồi em xin của nhỏ Lan cùng phòng một cái “áo mưa”, tính để nói với con cho “trực quan sinh động”. Anh có ủng hộ em không?”.

Có lẽ bản mặt tôi lúc ấy đang nở to như… nấm khô gặp nước nên nàng sung sướng ôm vai tôi: “Vậy là anh đồng ý rồi nha. Chuyện này tế nhị mà, tối nay em sẽ nói chuyện với con”.

“Tảng băng” tôi mang suốt hai ngày qua như tan chảy sạch. Tôi ôm vai vợ, lòng trào lên cảm giác xấu hổ lẫn yêu thương.(sưu tầm)

---------- Post added at 09:27 AM ---------- Previous post was at 08:14 AM ----------

hixxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
 
Ðề: Caí "áo mưa" trong túi vợ!!!

Các bạn thấy anh chàng này xử lý có đúng không ?????
 
Ðề: Vì sao tôi chưa có người yêu?

Trời ời!:tuivotoi: sao giống mình vậy ta.(ngoại hình khá, cao 1,72m, 58kg, học đại học ra)
Mỗi tội mình năm nay mới 23 tuổi.
Mình cũng muốn tìm đc 1 nửa của mình, nhưng sao khó quá ta. Mình không kén chọn, không ham gái xinh, chỉ cần mình thik ở bên người ấy là đc.
Nhưng kiếm ở đâu bjo??????????:tungkinh:
hoangvanthang1091988@gmail.com where are you, my love?:khocdudoi:

Ko có ng iu, tức là bị ế là cái chắc
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top