NHỮNG CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Lặng thầm một tình yêu
Anh tới bên em thật nhẹ nhàng và âm thầm. Thật lòng em không hiểu tình cảm và con người của anh. Liệu có phải "anh yêu em"? Câu hỏi đó cứ hoài nghi trong em mà mãi đến bây giờ.
Suốt 3 năm em vẵn không có câu trả lời. Mọi người bảo "anh rất yêu em" nhưng sao anh phải lặng im và nhẹ nhàng tới giờ. Em không biết mình đã thương anh từ khi nào?một cảm giác buồn mỗi khi nhớ về anh. mỗi khi anh tới em cảm thấy được niềm vui trong em, thấy được một cảm giác thật khác lạ. Có thể ấm ấp chỉ riêng trong em và trong anh như thế nào hỡi ấm anh cứ luôn âm thầm lạng lẽ như vậy để chính anh và với em cũng phải buồn.
Em nhìn được trong đôi mắt anh một điều gì đó như khó nói và ngậm ngùi, thấy được một nỗi buồn đến ngại ngùng. Phải chang anh sợ em không chấp nhận anh, và rồi khi đó sẽ khó xử cho cả hai ta. Anh đúng là đổ ngốc, là một đáng nam nhi sao anh có thể nhút nhát và yếu đuối thế. Em thật buồn vì anh, nhưng cũng không biết nói sao nữa. Em sẽ im lặng và quên anh anh ạh. Em không muốn chờ đơi nữa, đã quá lâu cho khoang thời gian dài chờ đợi, em mệt mỏi quá rồi.
Đã bao người tới với em vậy mà em đã từ chối không cho họ một cơ hội nào?nhưng lần này em sẽ cho một người nào đó có cơ hội, cái cơ hội mà em vẫn âm thầm dành cho anh từ lâu. Cứ mỗi lần một mình trong đêm em thấy mình nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng trong căn phong lạnh lẻo ko người thân vì vốn em sống xa gia đình. Em mong rằng trong cuộc sống sau này anh sẽ happy, vui vẻ và thành đạt. Tạm biệt người "đơn phương".
Lặng thầm một tình yêu
Anh tới bên em thật nhẹ nhàng và âm thầm. Thật lòng em không hiểu tình cảm và con người của anh. Liệu có phải "anh yêu em"? Câu hỏi đó cứ hoài nghi trong em mà mãi đến bây giờ.
Suốt 3 năm em vẵn không có câu trả lời. Mọi người bảo "anh rất yêu em" nhưng sao anh phải lặng im và nhẹ nhàng tới giờ. Em không biết mình đã thương anh từ khi nào?một cảm giác buồn mỗi khi nhớ về anh. mỗi khi anh tới em cảm thấy được niềm vui trong em, thấy được một cảm giác thật khác lạ. Có thể ấm ấp chỉ riêng trong em và trong anh như thế nào hỡi ấm anh cứ luôn âm thầm lạng lẽ như vậy để chính anh và với em cũng phải buồn.
Em nhìn được trong đôi mắt anh một điều gì đó như khó nói và ngậm ngùi, thấy được một nỗi buồn đến ngại ngùng. Phải chang anh sợ em không chấp nhận anh, và rồi khi đó sẽ khó xử cho cả hai ta. Anh đúng là đổ ngốc, là một đáng nam nhi sao anh có thể nhút nhát và yếu đuối thế. Em thật buồn vì anh, nhưng cũng không biết nói sao nữa. Em sẽ im lặng và quên anh anh ạh. Em không muốn chờ đơi nữa, đã quá lâu cho khoang thời gian dài chờ đợi, em mệt mỏi quá rồi.
Đã bao người tới với em vậy mà em đã từ chối không cho họ một cơ hội nào?nhưng lần này em sẽ cho một người nào đó có cơ hội, cái cơ hội mà em vẫn âm thầm dành cho anh từ lâu. Cứ mỗi lần một mình trong đêm em thấy mình nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng trong căn phong lạnh lẻo ko người thân vì vốn em sống xa gia đình. Em mong rằng trong cuộc sống sau này anh sẽ happy, vui vẻ và thành đạt. Tạm biệt người "đơn phương".