Heee.xin mời:
Đã nhạt màu phượng cũ (chùm thơ)
Ngô Liêm Khoan
Đã nhạt màu phượng cũ
Quả thị thơm da thịt nàng tiên
Em đã bao lần thay nước hoa cổ tích
N.L.K
Những vòm cây trĩu nắng đứng lơ ngơ
Tiếng ve kêu như cắt từng cuống lá
Tập vở quen chạm trang cuối bất ngờ
Thời gian, con đường gót đỏ em qua
Bồi hồi trong tôi tuổi thơ dừng lại
Lặn vào trong, vào sâu, sâu mãi
Như những ao làng ủ lá mục tháng năm
Rồi trời sẽ gắt hơn
Phượng vội vàng những giấc mơ ngợp nắng
Màu cũ từ đáy ao làng lá mục
Gợi những nếp nhăn già nua gợn sóng
Tuổi thơ đi qua bụi khuất mặt người
Mình đã chia tay
Rồi sẽ chia tay bốn mùa
Tình yêu là phép toán
Cộng dần mất mát cho nhau
Tôi nhấn vai mình vào sôi động triền miên
Những cuộc tình sao băng
vụt qua
Những cuộc tình sao chổi
vết xoay lưng ngàn năm còn lẳng lặng
Ngậm ngùi theo những tháng năm…
Những tháng ngày lặng lẽ
Nếu căn phòng có em
Sẽ có thêm một lọ hoa
Giá sách của anh không lạnh lùng, cứng nhắc
…
Xao xác
Đám bụi siết thân nắng cuối ngày vào hẻm phố
Tiếng chổi quét rác của người lao công
Cứ dồn vào anh nỗi nhớ
Trước mặt anh là ngọn núi chắn ngang
Bình thản đứng nhìn muôn trùng sóng vỗ
Núi nuốt mặt trời
Nuốt từng ngày lặng lẽ của anh
…
Giấc mơ
Đôi bàn tay em nâng tôi
Đặt vào yên lặng
Mặc cho núi kia nuốt những mặt trời
Câu chuyện trên đồi
Em đã qua tuổi đôi mươi
Tuổi anh không còn gặp lại
Cỏ vẫn xanh trải dài nhức mắt
Tiễn bước chân con gái đi qua
Khoảnh khắc hoàng hôn
Chợt úa trên đồi
Sẽ trằn trọc đợi hoài bình minh trống rỗng
Những giọt nắng hồng trên sắc xanh non
Nỗi đau còn tươi quá
Dưới thung sâu mặt hồ không nổi sóng
Trầm tích nỗi buồn của em
Những ngọn đồi sẽ không chen vào giấc mơ tôi
Nếu bóng em không một lần qua đó
Không da trắng, tóc nâu và bóng tối
Dày vò đêm khuya
Tan tầm
Hoàng hôn hồi quang trên dây áo em xanh ngọc
Sợi nắng cuối ngày giữa đen kịt phố đông
Em lướt đi
Đêm đổ về phía sau làn tóc sẫm
Lối anh về
Con hẻm quen đã nghẽn vì bóng tối
Không biết khi nào ngày tắt ở vai em?
tội cho những ai nợ chồng chất nhé, chúc mừng chúc mừng sắp hết nợ