Ko thể né tránh, chỉ biết đối diện một cách bình tĩnh. Chắc là chuyện j rồi cũng sẽ qua, an ủi thế.
Nhưng có những vết thương có lành cũng để lại sẹo, 1 lần bất tín vạn lần bất tin.
Một lời hứa vẫn làm bạn của t, cũng đủ làm t thấy an lòng.
Xin lỗi bọn m, vì để cho bọn m phải buồn vì t.
Nếu có thể, t muốn thời gian quay trở lại, t sẽ hành động khác.
Thật ra t ko cần bọn m đứng về phía t, mà t chỉ cần bọn m đừng bỏ rơi t lúc này thôi.
T sẽ cố gắng vượt qua quãng time khó khăn này, mặc dù t nghĩ là khó khăn lắm.
Trái tim t đang đau, cổ họng ứ nghẹn khóc ko nên lời.
T sẽ chờ đợi một ngày mọi buồn phiền rời xa, và t sẽ lại cười tươi, yêu bản thân mình như xưa.
T muốn khóc quá, có ai đó có thể cho t dựa vào để khóc ko. T muốn đi quá, mà t nên đi đâu nhỉ, t muốn chạy trốn quá, nhưng chạy trốn rồi để lại những người thân, bạn bè lo lắng cho t thì sao đành lòng đây.
T ko biết làm j nữa, t bế tắc thật rồi.......................................