vào đây chắc chỉ than thở ỉ ôi
ai mặc ai
buồn quá, buồn quá đi
hóa ra mình luôn cần 1 ng nge mình nói, 1 ng luôn đứng về phía mình
mình hok mạnh mẽ chút nào
chỉ cần ai đó nge bầu tâm sự để mình vơi đi cái cảm giác tội lỗi buồn rầu này
mình chưa khóc vì công việc: áp lực chán nản hay mệt mỏi
mình chi buồn vì công việc, buồn rất nhiều, buồn hơn cả thất tình ý chứ
trong đầu h chỉ công việc: làm sao, làm thế nào để làm tốt công việc hiện tại
yêu ngề ư, không hề
chỉ là cái cảm giác ngẩng cao đầu tự tin nói: TÔI LÀ 1 KẾ TOÁN CỦA 1 CÔNG TY
chứ không phải lí nhí nói: tôi là kế toán của 1 công ty, CÒN NON KINH NGHIỆM Ý MÀ
kiểu như ăn cắp ăn trộm cái rj ý
mà đó không phải là việc quan trọng
quan trọng là mình cảm thấy thoải mái, tâm hồn đc thanh thản
đó là những khi làm tốt công việc, không phạm pháp, lách đc luật, đc việc cho sếp
nói chung là khi sếp hỏi mình có thể rõng rạc vanh vách trả lời câu hỏi của sếp
vài hôm trước vừa nộp tiền ngu, móc túi ra nộp vì lỗi bé là của mình, lỗi lớn là do thiếu hiểu biết cũng của mình nên ngậm ngùi không muốn sếp mắng or có ấn tg xấu( không biết sếp ngĩ rj về mình: đc việc hay hỏng việc)
nhưng hôm nay thì biết rồi, mình lại hiểu lầm or do mình hok dám nói or vân vân và vân vân
đại loại là có lí do cả nhưng chắc hok ai tin
lại tính nhầm lương đi xa ở lại cho mọi ng rồi, nhầm thiệt về công ty
- nói với sếp để hiểu thật rõ và để sếp nắm rõ tình hình hay ẻm đi
- nói với mọi ng rồi trừ tiền của mọi ng, mình làm sai cơ mà
việc nó be bé vậy thôi mà buồn ghê cơ
mình thì chẳng giấu đc cái rj
không có ng chia sẻ nên điên cái đầu lắm
buồn rũ rượi
cần 1 bờ vai