Người Đi Ngang Đời Tôi

Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Nhân dịp trời mưa nhớ về chuyện tình xưa. Am viết vào cái chủ đề chính cho dân tình đỡ thắc mắc.
VÀo dịp hè, tôi về lại nơi tôi đã sinh ra. Một lần tình cờ gặp thằng bạn học cấp 3 đang ngồi online ngay bên cạnh tôi. Tôi quay sang hỏi thăm nó về tình hình học hành thi cử. Nó có vẻ ngại ngùng. Tôi liếc qua cái màn hình thì thấy nó đang hỏi chuyện với một người có nick: amateur_... Tôi ghi nhớ rất nhanh vì tôi nghĩ người này có thể có tính cách giống tôi.
Ra HN, tôi thử add nik này vào YM của mình. Tất nhiên, hắn tra hỏi rất kĩ. Hắn sợ tôi là một trong số bạn bè của hắn dùng nick ảo để lừa hắn. Chúng tôi chat rất buồn cười. Những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, những câu đố tục giảng thanh giữa tôi và hắn ko ngại ngần. Mỗi lần chat với hắn, tôi rất thoải mái với tính amateur của mình và hắn cũng thế.
Quen hắn được khá lâu, hắn học BK và có vẻ như là có khá tài lẻ.
Lần đó tôi đi làm gia sư mỗi tối. Thường đạp xe đạp đi từ Nguyễn Thái Học đến Huỳnh Thúc Kháng. Tôi thích cảm giác vừa nghe nhạc vừa đạp xe trên phố HN. Gió mơn man... mát rượi. Lúc đi dạy học về, tôi thường dừng chân ở quán trà trân châu và tự thưởng cho mình một ly trân châu bạc hà.
Còn hắn, hắn cũng làm gia sư cho 2 thằng nhóc lớp 10. Hắn và tôi vẫn thường động viên nhau cố gắng.
2 tháng trôi qua. Tôi bị ốm nặng. Cứ mỗi lần đi làm thêm được 2 tháng là tôi lại bị ốm. Lần này, tôi ốm nặng hơn lần trước. Còn nhớ lúc đó, biết bao nhiu người khổ sở chăm sóc cho tôi. Tôi nghỉ học gần 1 tháng trời vì bệnh. Hắn cũng rất lo lắng. Hôm nào cũng gọi đt hỏi thăm và ngỏ ý đến thăm nhưng tôi ko cho phép.
Một buổi chiều, tôi rất mệt. nhắn tin cho hắn: tớ sợ cảm giác này lắm. Hắn gọi lại cho tôi và bảo tôi im lặng. Sau đó, một bản nhạc được chơi bằng ghita nổi lên. Và hắn hát cho tôi nghe một bài hát mà tôi chưa nghe bao giờ. Lúc đó, tôi thực sự xúc động Chỉ biết im lặng và ko nói được gì. Hát xong hắn nói: Cố lên nhé, tớ sẽ luôn bên cậu. Rồi vội vàng cúp máy. Có lẽ hắn ngượng lắm.
Sau đó, tôi về Vinh để Mẹ tôi chăm sóc. Không khí ở Vinh giúp tôi lành bệnh nhanh chóng. Có lẽ là Mẹ tôi mát tay hơn chăng? :D
Lại ra HN, chị em tôi chuyển nhà qua khu đô thị Định Công. Tôi thông báo cho hắn. Hắn hỏi địa chỉ chỗ nào. Rồi cũng là buổi chiều. Hắn nt: tớ đang đứng trước nhà cậu. Tôi rất bất ngờ. Xuống nhà xem thì đúng là có một tên đang xách một túi lê đứng đó thật. Tôi mời hắn lên nhà chơi. Nói chuyện một lúc thì mới biết hắn cách nhà tôi ~ 1km. Đi bộ qua cũng được.
Chiều đó, hăn đưa tôi đi ngắm cảnh khu Định Công mới. Rồi tôi cũng qua nhà hắn cho biết nhà. Hắn vẫn vậy. Hài hước và cũng tranh thủ lúc tôi ngồi chơi thì có giới thiệu về cây đàn mà hắn yêu quý. Hắn cực kỳ đam mê âm nhạc, nhưng chỉ là thú vui tao nhã. Tôi thường đùa hắn: Có biết câu: đàn gảy tai trâu ko???
Thường ngày, tôi và hắn đi học cùng nhau. Được cái, 2 đứa chưa bao giờ đi học đúng giờ. Vì lúc thì hắn chờ tôi, lúc thì tôi chờ hắn.
Những thời gian đó, chúng tôi rất vui. Nhưng chưa bao giờ nói lên điều cần nói. Vì tôi thấy giưa tôi và hắn còn có một khoảng cách vô hình nào đó.
Một lần, tôi tham gia cuộc thi economic do trường tổ chức. Tôi đã cải biên một bài hát dân ca và sẽ hát trước toàn trường. Lần đó tôi run lắm. Vì tôi có hát hay ho gì cho cam, đằng này lại đứng trước toàn trường và cả giáo viên nữa. Ko run mới lạ.
Hắn, động viên tôi nhìu lắm. Nhưng có vẻ như ko thành công, vì tôi vẫn run như bình thường. Cuộc thi đó, đội của tôi thua ở bán kết. Lúc về, hắn mời tôi đi ăn cháo tim cật và gọi luôn 2 cốc trà đá gọi là uống an ủi.
1 tháng sau, chị em tôi lại phải chuyển nhà qua Thái Thịnh.
Lúc này, vào thời gian thi cử của hắn. Còn bên trường tôi thì vẫn đang là lúc en chơi. Tôi cùng hội bạn trong lớp vẫn thường tụ tập tám chuyện. Nhìu lúc, tôi rủ hắn đi chơi cùng nhưng hắn ko đi với lí do bận thi cử.
1, 2 lần, tôi ghét lắm. Có hôm ép hắn đi bằng được. Sau đó đi về hắn nói với tôi: Tớ và cậu có lẽ ko hợp nhau. Chúng ta phải xem lại.
Từ đó, tôi và hắn xem lại thật. Hắn nói với tôi: Tớ muốn người yêu của tớ phải là người biết cách cư xử và thùy mị dịu dàng.... vv.. và .. vv.. Tôi lúc đó chỉ biết im lặng thấy một cái gì đó đang rơi.
Tôi kể chuyện của tôi cho con bạn thân của tôi nghe. Rồi chẳng hiểu sao. Nó lại điên điên, lôi hắn ra chửi cho một trận ngay trước mặt tôi. Tôi ko nghe được 2 người nói chuyện gì, chỉ biết là hắn nghe xong rồi im lặng ra về. Tôi biết, giữa tôi và hắn mãi mãi có một khoảng cách.
3 tháng sau. Tôi lại chuyển nhà. Lần này, tôi ko ở cùng chị gái mà ở cùng cô bạn gái cùng giảng đường.
Có nhìu lúc tôi nhớ đến hắn và kể cho cô bạn kia nghe. Cô bạn ấy rất tò mò. Và.. cái tính amateur của tôi lại trỗi lên. Tôi nói: tui sẽ câu con cá này cho bà. Và kế hoạch tấn công hắn với danh nghĩa của cô bạn cùng phòng của tôi lại thành công. Vì tôi hiểu hắn. Ngày 2 người đó gặp mặt. Là lần tôi đi làm thêm lần thứ 3.
Và chuyện đùa thành thật. Cô bạn tôi và hắn đã yêu nhau thực sự. Điều này làm tôi giở khóc giở cười. Nhưng thời gian trôi qua, tôi lấy lại được thăng bằng. Chúng tôi vẫn là những người bạn.
Tôi bây giờ nghĩ về hắn như một người có máu amateur giống tôi. Ko hơn ko kém.
Chúng tôi vẫn thường nói chuyện với nhau và hắn luôn cảm ơn tôi. Vì tình bạn và vì một người.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Chuyện này có phải là chuyện chính chưa nhi???? :smilielol5:
________________________________________________________________
Thời gian trôi qua nhanh chóng, câu chuyện cô bạn cùng phòng và hắn đã có một happy wedduing. :dotphao:
Ngày nhìn 2 đứa nâng ly rượu, tôi thấy niềm hạnh phúc vô bờ.
Mong 2 đứa xây dựng một gia đình thật hạnh phúc và bền vững.​
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

:gaitai: chuyện chính đây à :chuyengivay: sao nghe vui tính vậy cu. Chuyện chính muốn nghe là cái avatar trên YM hôm nọ cu cho xem cơ.
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

:hmm: Đọc mờ cả mắt, thậm chí còn bỏ cách đọc luôn xuống đoạn kết những vẫn không tìm thấy cái mình cần đọc. AM ơi có viết tiếp không thì bảo. :liengdep:
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

:gaitai: chuyện chính đây à :chuyengivay: sao nghe vui tính vậy cu. Chuyện chính muốn nghe là cái avatar trên YM hôm nọ cu cho xem cơ.

Chuyện đó hả??? ko bao giờ kể. Đừng có tò mò kưng ạ:smilielol5:

-----------------------------------------------------------------------------------------
:hmm: Đọc mờ cả mắt, thậm chí còn bỏ cách đọc luôn xuống đoạn kết những vẫn không tìm thấy cái mình cần đọc. AM ơi có viết tiếp không thì bảo. :liengdep:

Thôi em chịu rồi. Anh nói tên nhân vật nam chính đi. Rồi em sáng tác cho một chuyện tình lãng mạn. :cuoiranuocmat:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Đêm cuối cùng, gặp anh, gió xuân vẫn thổi từng đợt lạnh buốt.

Tôi còn nhớ hôm đó, cái vòi nước trong phòng tắm bị hỏng. Loay hoay một hồi mãi mà tôi không sao sửa được. Người tôi ướt sũng nước. Trong lúc mọi việc đang rối ren thì có tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng người gọi tên của anh hàng xóm tầng trên.

Tôi hối hả đáp lại thật to rằng người cần tìm đó ở lầu trên. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn dồn dập hơn. Đã thấm mệt, lại phải nghe tiếng gõ cửa "cố chấp" đến đau đầu ấy, tôi bực mình đi ra mở cửa với thái độ khó chịu. Đó là một anh chàng mặc quần áo công nhân, khuôn mặt chữ điền hiền lành với đôi mắt sâu thẳm.

Có lẽ vì nhận ra mình đã tìm nhầm người, lại thêm vào đó là bộ dạng cau mày của tôi khi ấy nên anh đã giật mình. Tôi biết mình khi ấy trông thật nhếch nhác khó coi nên vội nói câu: "Anh nhầm nhà rồi" và vội đóng cửa.

Anh giơ tay giữ cánh cửa, chần chừ một lúc rồi như sợ đã mạo phạm đến tôi nên từ tốn hỏi: "Ống nước nhà em hỏng phải không?". Tôi gật đầu. "Anh là thợ sửa chữa, anh có thể giúp em chứ?".

Tôi đã quen Lôi trong hoàn cảnh đó. Quả thật duyên phận đã đưa Lôi bước vào cuộc sống của tôi. Đầu tiên là anh giúp tôi sửa vòi nước, lắp đèn điện, thay rèm cửa, rồi sau đó chúng tôi thường cùng nhau đi ăn, đi xem phim và lên mạng nói chuyện.

Thoáng chốc một năm đã qua đi. Quan hệ của chúng tôi cũng thân thiết hơn. Mỗi ngày anh đều đến thăm tôi, sáng sớm gọi điện đánh thức tôi dậy. Buổi chiều tan sở về, anh lại nấu cơm cho tôi ăn.

Hai chúng tôi đều mập mờ cảm nhận được rằng, người kia đã trở thành một phần xương thịt không thể thiếu của bản thân, là sự quan tâm và chỗ dựa trong cuộc sống của mỗi người. Nhưng ba chữ thiêng liêng đó hai chúng tôi vẫn giữ chặt trong tim...

Rất lâu sau này, tôi mới hiểu được những suy nghĩ tình cảm của anh thông qua người anh họ. Anh nói anh chỉ là một người thợ sửa chữa tầm thường, đến cấp ba còn chưa học hết, còn tôi thì là một viên chức đã tốt nghiệp đại học. Anh không dám bắt đầu một tình cảm đã định sẵn không có kết quả với tôi, chỉ cần lặng lẽ âm thầm chăm sóc cho tôi với anh là đủ.

Tình yêu không nhất định phải có báo đáp, huống chi càng không cần nói ra, cho đến khi cả hai đều tổn thương mới chia tay. Anh nói giữ mối quan hệ như bây giờ thì ít nhất cả hai còn có được những hồi ức đẹp. Tôi không thích lý do không rõ ràng như vậy.

Tôi cho rằng tiền bạc hay địa vị xã hội không phải là khoảng cách trong tình yêu chân chính. Trước mặt Thượng đế, mỗi một linh hồn đều cao quý, đều bình đẳng như nhau. Nhưng tôi không thể nói ra những điều này, vì tôi muốn anh phải tự mình hiểu được điều đó. Nếu anh yêu tôi thật lòng, thực sự không thể xa tôi, thì những cản trở tầm thường trong suy nghĩ của anh sẽ tự được hóa giải. Tôi chờ đợi sự tỉnh ngộ của anh.

Nhưng một ngày kia anh nói với tôi rằng anh sắp kết hôn, vợ chưa cưới là một nữ công nhân đồng nghiệp. Trong thoáng chốc, mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ, nước mắt tôi trào ra trong bao đau khổ.

Đêm cuối cùng gặp anh, gió xuân vẫn thổi từng đợt lạnh buốt. Đột nhiên, Lôi khẽ kéo tôi vào lòng và ôm thật chặt, những giọt nước mắt nóng ấm của anh lăn trên trán tôi. Đó rõ ràng là sự giằng co đau khổ trong nội tâm của anh.

Tôi gần như không thể tiếp tục im lặng được nữa, muốn lấy đủ dũng khí để nói với anh rằng "Hãy ở lại!", nhưng rồi Lôi đã kiên quyết buông tay và quay mình bước đi thật nhanh...

Một năm sau đó, tôi thi nghiên cứu sinh. Khi sắp rời khỏi thành phố này, tôi nhận được bức ảnh của Lôi gửi cho tôi. Đó là bức ảnh gia đình anh, người vợ giản dị và cô con gái nhỏ. Ánh mắt anh vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng dường như vương chút sầu muộn. Nước mắt tôi lại một lần nữa tuôn rơi. Tôi biết, rốt cuộc chúng tôi vẫn chỉ đơn giản là đã gõ nhầm cửa tình yêu​
(ST)
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Một người nữa sắp sửa đi ngang qua đời tôi. :cuoiranuocmat:
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Thi ĐH năm 1 trượt vỏ chuối. Niềm đau nối tiếp nỗi buồn. dồn dập dồn dập. Tôi khóa chặt tiếng nói của mình và rảnh rỗi chat onl. Và gặp hắn.
Hắn cách tôi hơn 1k km. Hắn cũng tầm tuổi tôi. Lúc đầu, tôi thấy hắn thương thương, tội tội vì chuyện gia đình phức tạp và có vẻ như hắn với tôi cùng một tâm trạng: quay lưng với thế giới.
Lâu dần, qua những cái mail, qua những lá thư chúng tôi viết cho nhau. Tình bạn onl rất đẹp. Tôi tặng hắn bài: Tình Bạn và mong rằng chúng tôi cũng mãi được như vậy.
1 Năm sau, tôi vào ĐH. Hắn thì bỏ thi ĐH mà bước vào con đường lập thân. Với quyết tâm chứng tỏ mình. Tôi ủng hộ quyết định của hắn, và hắn cũng cổ vũ tôi học hành vượt qua những nỗi buồn của SV xa nhà.
Có những lúc tâm trạng, 2 đứa xả hết vào những tờ giấy rồi gửi cho nhau. Tôi còn nhớ phong bì chứa 16 trang thư nó viết gửi cho tôi. Và tôi hồi đáp với 12 trang tâm trạng.
3 năm trôi qua. Tôi với hắn hầu như ngày nào cũng sms cho nhau. Nói chuyện với nhau và cảm tưởng như một ngày ko hoàn chỉnh nếu ko nghe được giọng của nhau. Đến lúc này, tôi cảm thấy sợ. Tôi sợ một cái gì khác sẽ đập vỡ tan tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi. Tôi sợ phải đối mặt với nó mà ko biết phải làm gì. Còn hắn. Hắn dũng cảm hơn tôi. Hắn tranh thủ công tác ghé thăm nơi ở của tôi, nhưng cái lòng dũng cảm của hắn cũng chỉ đến đó. Hắn ko giám đối mặt với tôi. Vì một lí do đơn giản: Lời hứa của chúng tôi là khi thực sự thành công trong sự nghiệp thì sẽ gặp nhau.
Hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi giữa chúng tôi. Hắn trốn tránh bằng cách bảo bạn bè và anh trai thông báo cho tôi rằng hắn đã bị tai nạn chết rồi. Cái tin đó đến đúng ngày 8/3. Còn nhớ lúc đó tôi dằn vặt ghê gớm vì tôi sợ rằng có thể vì tôi mà hắn chết. Rồi từ từ, hắn cũng ra mặt. Hắn xin lỗi và chính thức ngỏ lời yêu tôi. Nhưng tôi chỉ biết từ chối. Tôi nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Và chúng tôi ko thể đến được với nhau.
Năm thứ 4. Tôi dập tắt cái hi vọng của nó bằng tin: Tôi có người yêu thực sự ngoài đời rồi.
Hắn buồn lắm. hắn cắt đứt liên lạc với tôi. Nhưng ko hiểu sao tôi lại ko buông tha cho hắn khi cố tình tìm thấy hắn qua người khác. Tôi bảo rằng: Người yêu tôi ngoài đời có nét gì đó giống hắn mà tôi chưa tìm ra được. Cứ chờ xem. Và hắn chờ thật. Hắn khuyên tôi rất nhiều trong chuyện tình yêu. Tôi thì hờ hững tiếp nhận. Đến lúc tôi ngỡ ngàng nhận ra, cái người mà tôi đang nói là người yêu đó chỉ là một hình nhân thay thế hắn. Tôi ko chịu được cảm giác này nên đã nói lời chia tay. Lúc đó là noen. Hắn onl và tôi onl. Hắn rủ tôi chơi Au onl. Và kết đôi trong Au. Hắn với tôi là Ox và Bx.
Chúng tôi lại càng thân thiết hơn và tình cảm giành cho nhau ko còn giấu nữa. Nhưngmỗi lần nghe điện thoại của hắn xong là mỗi lần tim tôi bị cứa đi một ít. Tôi biết chúg tôi chỉ có thể là tình onl mà thôi.
Gia đình tôi biết chuyện, ngăn cấm và khuyên răn tôi đủ điều. Đối với tôi, gia đình là tất cả và tôi chấp nhận cắt đứt liên lạc với hắn.
Hắn hiểu, hắn gọi điện thoại cho chị gái tôi, cho mẹ của tôi. Nhưng tôi gạt đi hết. Và ko cho hắn cơ hội. Tôi biết mình đã rất quyết tâm.
Đã qua 5 năm.
Một đêm nhận được 1 tin nhắn của hắn: chúng ta có thể làm đám cưới online được ko? Hãy mang hình của papa đi. papa sẽ chứng kiến cho chúng ta.
Tôi ko sao cầm được nước mắt.
Tại sao hắn lại phải khổ tâm với một con bé vô tâm như tôi vậy? Trong lúc xung quanh hắn có biết bao nhiêu người.
Cô bạn thân của tôi và cũgn là của hắn bảo rằng: chưa bao giờ hắn quên tôi và tìm một người khác.
Điều đó cũng chẳng có nghĩa gì với tôi đâu. Khi tôi đã quyết tâm bỏ đi tất cả.
Mới đây thôi, những người để í hắn biết được số đt của tôi và hằng ngày spam. Tôi chấp nhận điều đó như một hình phạt dành cho tôi.
Và đến lúc này chuẩn bị tròn 6 năm tôi và hắn quen nhau. Tôi đã thực sự đánh mất hắn.
Hắn bảo:Không có tình yêu vĩnh cửu,chỉ có phút giây vĩnh cửu của tình yêu.
Một người nữa lại đi ngang qua đời tôi.....

Người cuối cùng bên cạnh Em là người lo cho Em - GĐ Em và những đứa con của Em - Là người có thể cáu với Em - Có thể làm Em cười -Có thể làm Em nghĩ đến người khác vì chán chường - Nhưng là người sẽ sống cạnh Em, nằm cạnh Em mãi mãi.
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Anh phải học Em nhiều nhiều lắm :demtien:
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Anh phải học Em nhiều nhiều lắm :demtien:

:cuoiranuocmat: :cuoiranuocmat: :cuoiranuocmat:
- Mà chưa thấy ẻm Am kể tiếp về ngươi tiếp theo nhỉ, kể đi anh ko ngại đâu em :gatdau:. Kể xong thì mới có người tiếp nữa chứ. :gatdau:
 
Ðề: Người Đi Ngang Đời Tôi

Cái topic từ đời nảo đời nào của mình đang mồ yên mả đẹp thì lại bị quật lên.
Đã thế lại còn bị spam một cách dã man nữa chứ.
Lạy chúa!!! :gomo:
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top