Một ngày trời đẹp, người ta đến trao cho mình tấm thiệp hồng, mình cười tươi gửi lời chúc phúc trước đến họ mà trong lòng như đứa trẻ bị người lớn thất hứa: “Thế mà nói rằng khi nào em đi lấy chồng anh mới tính chuyện lấy vợ”.
Rồi mình lại lo cho người ta, không biết có vội vàng quá không, vì nghe phong thanh họ biết nhau qua mai mối, mới được hơn ba tháng chẳng biết hiểu nhau được đến đâu.
Mọi người trong công ty nhìn mình có vẻ thương thương, người thì cười rồi đùa vô tư: “Có đi dự đám cưới hắn không?”. Kẻ thì toe toét: “Tôi tưởng cô dâu phải là bà chứ!”. Mình đùa lại, rồi tích vào ô “Không đi” trong bản đăng ký để công ty thuê xe, khiến người ta buồn, rồi ngơ ngác tưởng mình giận. Giận gì đâu.
Cũng không tiếc dù người ta rất giỏi giang, hiểu biết bởi mình vốn là con bé cầu toàn, không chấp nhận những cái xấu. Mình bảo người ta bao lần đừng hút thuốc hại sức khỏe, rồi cả ảnh hưởng đến người xung quanh, nhất là người ta vốn hay bị đau họng, ho lụ khụ như ông già suốt ngày, khiến mình ngồi cạnh cũng sốt ruột lây. Vậy mà tình yêu cũng chẳng lớn đến mức giúp người ta sửa đổi, người ta cứ hứa rồi lại hứa. Đôi khi còn kiểu chống đối, có mặt mình thì không hút nhưng sau lưng thì...
Cả việc người ta thi thoảng đánh đề, mình vô tình biết mà điếng hết cả người, sao tệ thế được? Mình ngon ngọt khuyên nhủ mãi, gặp nhau lần nào cũng tranh luận, cãi cọ, rồi đến đoạn mình dỗi không thèm nói chuyện và rốt cục là tiết mục người ta năn nỉ, xin lỗi hứa sửa đổi. Mình nghe theo và cho người ta thời gian để thay đổi, nhưng sự việc cứ tiếp diễn đến một lúc mình chẳng buồn giận và người ta cũng trở nên ngại ngùng không muốn giải thích, hứa hẹn. Nhớ hôm mình còn gay gắt, hình như là lần cuối cùng nói về chuyện của hai đứa, mình cư xử như một con ngốc khi nước mắt dài hơn người: “Anh làm sao để sau này em nhìn vào mà thấy tiếc, đừng để em phải thở phào, may quá, cảm ơn anh đã không lấy em”.
Hình như hôm đó người ta còn buồn và thất vọng hơn mình nhiều. Hai đứa xa nhau dần. Mình chẳng ân hận đâu nhưng giá người ta bản lĩnh, có lý trí hơn một chút, mình cố mềm mỏng, kiên nhẫn hơn thì có lẽ giờ cô dâu đứng cạnh người ta đã là mình. Rồi mọi việc cũng qua, mình và người ta vẫn nhìn nhau thân thiết, vẫn là những người đồng nghiệp, đồng cam cộng khổ, luôn có nhau.
Trước đám cưới hai ngày, mình và người ta cố làm cho xong việc bản vẽ thiết kế cho khách hàng, để người ta về yên tâm với ngày trọng đại. Mãi chín giờ tối mới xong xuôi, người ta mời mình đi uống nước, đã định rắn rỏi từ chối nhưng nhìn ánh mắt người ta vẫn nghĩ mình giận không đến dự đám cưới nên mình lại phì cười đi cùng để xin lỗi vì đã đùa dai.
Người ta nhẹ nhàng kéo ghế và mời mình ngồi, gọi cốc sinh tố bơ mọi khi mình vẫn gọi. Mình định lấy cho người ta bao thuốc như mọi lần thì hôm nay người ta khoát tay “Anh bỏ thuốc rồi, chắc lâu em không để ý!”, tự dưng mình thấy lòng chùng xuống.
Mình khen vợ người ta xinh, người ta cười. Suốt buổi người ta chỉ cười. Chẳng hiểu mình có tưởng tượng không nhưng thấy hình như người ta giống mình: “Cố giấu niềm đau đằng sau tiếng cười”. Mình thấy đôi mắt người ta không được sáng tươi như ngày nào. Cũng bởi có lúc người ta nói trầm giọng xuống: “Anh bắt đầu tin vào cái duyên trời se cái que trời buộc rồi. Bạn anh yêu nhau suốt sáu năm trời rồi đùng một cái cưới cô mới chỉ quen vài tháng, giống anh. Thú thực, anh chưa hiểu vợ mình lắm”. Mình cố pha giọng đùa: “Chắc gì chị ấy đã hiểu anh, có hiểu đã chẳng dám lấy”. Rồi mình nghiêm túc: “Còn nhiều thời gian mà. Anh tốt với họ, họ sẽ tốt với anh, lo gì”. Sau đó mình và người ta tạm biệt nhau.
Mình phóng xe máy về, xuyên qua làn gió, lạnh buốt. Ơ kìa, đám cưới người ta, mình có phải là cô dâu đâu mà khóc!
Rồi mình lại lo cho người ta, không biết có vội vàng quá không, vì nghe phong thanh họ biết nhau qua mai mối, mới được hơn ba tháng chẳng biết hiểu nhau được đến đâu.
Mọi người trong công ty nhìn mình có vẻ thương thương, người thì cười rồi đùa vô tư: “Có đi dự đám cưới hắn không?”. Kẻ thì toe toét: “Tôi tưởng cô dâu phải là bà chứ!”. Mình đùa lại, rồi tích vào ô “Không đi” trong bản đăng ký để công ty thuê xe, khiến người ta buồn, rồi ngơ ngác tưởng mình giận. Giận gì đâu.
Cũng không tiếc dù người ta rất giỏi giang, hiểu biết bởi mình vốn là con bé cầu toàn, không chấp nhận những cái xấu. Mình bảo người ta bao lần đừng hút thuốc hại sức khỏe, rồi cả ảnh hưởng đến người xung quanh, nhất là người ta vốn hay bị đau họng, ho lụ khụ như ông già suốt ngày, khiến mình ngồi cạnh cũng sốt ruột lây. Vậy mà tình yêu cũng chẳng lớn đến mức giúp người ta sửa đổi, người ta cứ hứa rồi lại hứa. Đôi khi còn kiểu chống đối, có mặt mình thì không hút nhưng sau lưng thì...
Cả việc người ta thi thoảng đánh đề, mình vô tình biết mà điếng hết cả người, sao tệ thế được? Mình ngon ngọt khuyên nhủ mãi, gặp nhau lần nào cũng tranh luận, cãi cọ, rồi đến đoạn mình dỗi không thèm nói chuyện và rốt cục là tiết mục người ta năn nỉ, xin lỗi hứa sửa đổi. Mình nghe theo và cho người ta thời gian để thay đổi, nhưng sự việc cứ tiếp diễn đến một lúc mình chẳng buồn giận và người ta cũng trở nên ngại ngùng không muốn giải thích, hứa hẹn. Nhớ hôm mình còn gay gắt, hình như là lần cuối cùng nói về chuyện của hai đứa, mình cư xử như một con ngốc khi nước mắt dài hơn người: “Anh làm sao để sau này em nhìn vào mà thấy tiếc, đừng để em phải thở phào, may quá, cảm ơn anh đã không lấy em”.
Hình như hôm đó người ta còn buồn và thất vọng hơn mình nhiều. Hai đứa xa nhau dần. Mình chẳng ân hận đâu nhưng giá người ta bản lĩnh, có lý trí hơn một chút, mình cố mềm mỏng, kiên nhẫn hơn thì có lẽ giờ cô dâu đứng cạnh người ta đã là mình. Rồi mọi việc cũng qua, mình và người ta vẫn nhìn nhau thân thiết, vẫn là những người đồng nghiệp, đồng cam cộng khổ, luôn có nhau.
Trước đám cưới hai ngày, mình và người ta cố làm cho xong việc bản vẽ thiết kế cho khách hàng, để người ta về yên tâm với ngày trọng đại. Mãi chín giờ tối mới xong xuôi, người ta mời mình đi uống nước, đã định rắn rỏi từ chối nhưng nhìn ánh mắt người ta vẫn nghĩ mình giận không đến dự đám cưới nên mình lại phì cười đi cùng để xin lỗi vì đã đùa dai.
Người ta nhẹ nhàng kéo ghế và mời mình ngồi, gọi cốc sinh tố bơ mọi khi mình vẫn gọi. Mình định lấy cho người ta bao thuốc như mọi lần thì hôm nay người ta khoát tay “Anh bỏ thuốc rồi, chắc lâu em không để ý!”, tự dưng mình thấy lòng chùng xuống.
Mình khen vợ người ta xinh, người ta cười. Suốt buổi người ta chỉ cười. Chẳng hiểu mình có tưởng tượng không nhưng thấy hình như người ta giống mình: “Cố giấu niềm đau đằng sau tiếng cười”. Mình thấy đôi mắt người ta không được sáng tươi như ngày nào. Cũng bởi có lúc người ta nói trầm giọng xuống: “Anh bắt đầu tin vào cái duyên trời se cái que trời buộc rồi. Bạn anh yêu nhau suốt sáu năm trời rồi đùng một cái cưới cô mới chỉ quen vài tháng, giống anh. Thú thực, anh chưa hiểu vợ mình lắm”. Mình cố pha giọng đùa: “Chắc gì chị ấy đã hiểu anh, có hiểu đã chẳng dám lấy”. Rồi mình nghiêm túc: “Còn nhiều thời gian mà. Anh tốt với họ, họ sẽ tốt với anh, lo gì”. Sau đó mình và người ta tạm biệt nhau.
Mình phóng xe máy về, xuyên qua làn gió, lạnh buốt. Ơ kìa, đám cưới người ta, mình có phải là cô dâu đâu mà khóc!