Đi về phía không anh...
Đi về phía không anh, em thấy những con đường thân quen trở nên gồ ghề, khúc khuỷa, một chút nắng chiều còn sót lại thoáng hanh vàng lướt nhẹ trên tóc cũng dần xa. Áng mây chiều lơ lửng, lười biếng trôi cứ buông thả thân mình dạt về một phương trời vô định, một cánh chim trời hun hút đường mây mờ dần sau lớp khói huyền lan tỏa đến từ đâu, để chợt thoáng nghe một nỗi sầu cứ từng hồi dâng trong tận sâu thẳm cõi lòng, từng bước chân cứ đều đều lướt nhẹ, mà nào ai hay mỗi bước nhấc chân tựa như nhấc một phiến đá vô hình, phải chăng sức nặng này đến từ chính bản thân?
Đi về phía không anh, em nghe như mưa đọng trên mi mắt, những giọt mưa nhẹ cứ lành lạnh thấm vào da xoáy buốt cả hồn, cả thân người co mình úa như nhánh cỏ hoang... nỗi đơn côi xâm chiếm, rồi lan tỏa dần đến cái khắc khoải muốn trở mình cũng biến màu vàng vọt trong cái tối hoang vu ngược chiều gió thổi về... Mắt cứ mờ nhìn về phía không xa, chỉ thấy một khoảng không lắng đọng, mái tóc em cứ rối tung ngược về phía sau như cố níu thân người... mong một bàn tay ấm khẽ giữ yên ....
Đi về phía không anh, ánh trăng non nghiêng mình giấu sau tảng mây đen khuất dạng chỉ hé chừa chút ánh sáng đủ để em thấy cái bóng dưới chân mình đang nghiêng ngả như say. Có ai chuốc rượu mà lòng cứ như ngây, có ai đong nỗi buồn đâu sao tâm tư nặng trĩu? Em mong một ánh sao nhưng không một vì sao nào ẩn hiện để chút hy vọng mong manh tan vỡ theo gió rồi. Gió vẫn không ngừng ập vào thân mình như muốn cuốn em về ngược lại hướng đi, cái ào ạt ấy vô tình làm nỗi đau trong em tê tái nhưng chính nhờ nỗi đau tê tái ấy đã khiến em sợ hãi... vững bước xa rời phía ngược lại nơi anh...
Đi về phía không anh, em bỏ lại sau lưng trơ cành cây ký ức cùng những luống sầu đã úa từ lâu, những vựa ân tình đã héo từ cái thuở ban đầu mà không hay... cứ tưới nước để úng sâu tận rễ. Anh biết không, em đã gắng gượng vượt qua với tất cả những nghị lực của chính mình như một kẻ gần rơi xuống vách vực thẳm cố níu tay, bám chân vào những góc cạnh phiến đá để trong cái mong manh hy vọng vực sống lại chính mình, hình như tia hy vọng đã đến với em...
Đi về phía không anh, em vẫn biết sẽ không còn ánh hào quang phát ra từ anh nữa, không còn cơn lốc xoáy cuốn em vào biển tình dào dạt, không còn thấy được khu vườn ươm những đóa mộng mơ và cũng không còn nhưng giấc chiêm bao đắm chìm trong hạnh phúc. Em trở về với thực tại chính mình, những ảo giác giờ như mảnh gương vụn vỡ dưới chân, một đôi mảnh đâm vào chân em đau nhói, em mặc nhiên để máu cứ vậy... rồi cũng sẽ khô, đúng không anh?
Đi về phía không anh... cũng có nghĩa em đang dần rời xa anh... mãi mãi
Đi về phía không anh, em thấy những con đường thân quen trở nên gồ ghề, khúc khuỷa, một chút nắng chiều còn sót lại thoáng hanh vàng lướt nhẹ trên tóc cũng dần xa. Áng mây chiều lơ lửng, lười biếng trôi cứ buông thả thân mình dạt về một phương trời vô định, một cánh chim trời hun hút đường mây mờ dần sau lớp khói huyền lan tỏa đến từ đâu, để chợt thoáng nghe một nỗi sầu cứ từng hồi dâng trong tận sâu thẳm cõi lòng, từng bước chân cứ đều đều lướt nhẹ, mà nào ai hay mỗi bước nhấc chân tựa như nhấc một phiến đá vô hình, phải chăng sức nặng này đến từ chính bản thân?
Đi về phía không anh, em nghe như mưa đọng trên mi mắt, những giọt mưa nhẹ cứ lành lạnh thấm vào da xoáy buốt cả hồn, cả thân người co mình úa như nhánh cỏ hoang... nỗi đơn côi xâm chiếm, rồi lan tỏa dần đến cái khắc khoải muốn trở mình cũng biến màu vàng vọt trong cái tối hoang vu ngược chiều gió thổi về... Mắt cứ mờ nhìn về phía không xa, chỉ thấy một khoảng không lắng đọng, mái tóc em cứ rối tung ngược về phía sau như cố níu thân người... mong một bàn tay ấm khẽ giữ yên ....
Đi về phía không anh, ánh trăng non nghiêng mình giấu sau tảng mây đen khuất dạng chỉ hé chừa chút ánh sáng đủ để em thấy cái bóng dưới chân mình đang nghiêng ngả như say. Có ai chuốc rượu mà lòng cứ như ngây, có ai đong nỗi buồn đâu sao tâm tư nặng trĩu? Em mong một ánh sao nhưng không một vì sao nào ẩn hiện để chút hy vọng mong manh tan vỡ theo gió rồi. Gió vẫn không ngừng ập vào thân mình như muốn cuốn em về ngược lại hướng đi, cái ào ạt ấy vô tình làm nỗi đau trong em tê tái nhưng chính nhờ nỗi đau tê tái ấy đã khiến em sợ hãi... vững bước xa rời phía ngược lại nơi anh...
Đi về phía không anh, em bỏ lại sau lưng trơ cành cây ký ức cùng những luống sầu đã úa từ lâu, những vựa ân tình đã héo từ cái thuở ban đầu mà không hay... cứ tưới nước để úng sâu tận rễ. Anh biết không, em đã gắng gượng vượt qua với tất cả những nghị lực của chính mình như một kẻ gần rơi xuống vách vực thẳm cố níu tay, bám chân vào những góc cạnh phiến đá để trong cái mong manh hy vọng vực sống lại chính mình, hình như tia hy vọng đã đến với em...
Đi về phía không anh, em vẫn biết sẽ không còn ánh hào quang phát ra từ anh nữa, không còn cơn lốc xoáy cuốn em vào biển tình dào dạt, không còn thấy được khu vườn ươm những đóa mộng mơ và cũng không còn nhưng giấc chiêm bao đắm chìm trong hạnh phúc. Em trở về với thực tại chính mình, những ảo giác giờ như mảnh gương vụn vỡ dưới chân, một đôi mảnh đâm vào chân em đau nhói, em mặc nhiên để máu cứ vậy... rồi cũng sẽ khô, đúng không anh?
Đi về phía không anh... cũng có nghĩa em đang dần rời xa anh... mãi mãi