Ðề: Blog/danketoan
Lãng quên...
Đôi khi em cố lãng quên những điều từ lâu đã ko còn tồn tại nữa... Mọi thứ cứ chập chờn như một giấc mơ dài kéo những đoạn quá khứ và kỉ niệm chấp vá thành một chuỗi của những mãnh vỡ. Có những mảnh lấp lánh đẹp nhưng đụng vào thì rất đau. Đó là những mảnh màu xanh của một phút hi vọng, màu đỏ của một phút nồng thắm, màu tím của một phút đợi chờ, màu vàng của phút thay đổi, màu đen của phút đổ vỡ mà màu trắng của phút kết thúc...
Lãng quên...
Đôi khi em lãng quên những điều đang cố nhớ và chợt nhớ những điều tưởng chừng như đã quên. Lạ... Đã nghe ai đó nói câu: " càng cố quên thì càng nhớ, nên dặn lòng phải cố nhớ để quên"... Em không dặn lòng mình rằng phải cố nhớ để quên vì "quên không phải là không tồn tại"... Quên quên, nhớ nhớ... mơ mơ, tỉnh tỉnh... hư hư, thực thực... Em sợ cái cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc chiêm bao dài có nhiều kí ức quay về, vui có, buồn có... rồi em thấy mình cười, thấy mình khóc... thấy ngày bắt đầu, thấy lúc chia tay... Tỉnh dậy bàng hoàng... tất cả đều mơ hồ như khói, chỉ có nơi lòng ngực là đau rất thật.
Lãng quên...
Đã có những lúc em quên đi một thứ mình em yêu thích một thời gian dài... từ lâu, rất lâu... cho đến khi chợt bất gặp lại và tự hỏi: "mình đã thay đổi tự bao giờ?"... Mỉm cười... Con người sống cần thay đổi, cần thích nghi... Anh cũng thế. Sự thay đổi không đồng nghĩa với cái gọi là "phản bội"...
Đôi khi em nghĩ nó tựa hồ như khi em yêu thích một thứ mãnh liệt, rồi thì thời gian qua đi và em cũng quên đi là mình thích nó... Thế là không còn niềm đam mê...
Là em thay đổi, là anh thay đổi, là ta chia tay... Thế thôi, em vẫn nghĩ rằng nó nhẹ nhàng để em có thể lãng quên.
Lãng quên...
Đôi khi hối hả sống, hối hả ăn, hối hả làm rồi thì hối hả chơi... Người ta thấy em ồn ào, em sôi nổi, em ham vui hay thậm chí là em xô bồ. Nhưng người ta đã lãng quên cách nhìn một con người không phải chỉ là những người thể hiện ở bên ngoài... " Vẽ chân dung, nhưng làm sao vẽ trái tim..."
Em thích nghe những bản nhạc buồn... chậm rãi... như tơ chiều vương từng sợi còn sót lại... mong manh và dễ đứt...
Để...
Nghe bản nhạc buồn... thấy lòng mình buồn hơn.
Nhưng
Nghe bản nhạc vui... lại thấy mình thật sự cần bản nhạc buồn để thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn... thanh thản hơn...
Đôi khi cố quên để nhớ... và rồi chợt nhớ vì tưởng đã quên...
Lạ...
Lãng quên...