Chồng à, em sẽ bỏ blog nếu anh muốn
Anh bảo, sao lại phơi bày tình cảm cho cả thiên hạ đọc thế? Blog là nơi để vui vẻ, để giảm áp lực mà anh. Có thể anh nói rằng, những người như anh chẳng cần có blog hay chát mới sống được. Vâng, vì anh là người lớn mà.
Hôm nay là ngày 30 tháng cuối cùng của năm 2007, em đã add nick anh vào blog của em. Lần đầu tiên sau một năm làm blog, em tham gia thế giới blog có sự xuất hiện của anh.
Anh là người ngoại đạo với những thứ như blog, chát... Nhiều lần anh hỏi: "Đọc blog của em như thế nào?". Em hướng dẫn rồi anh cũng quên, chẳng vào đọc bao giờ. Với anh, những thứ trên mạng như vậy phù phiếm và mất thời gian lắm, những thứ mà không có nghĩa trong cuộc sống này. Em biết tính anh thế, nên chẳng bao giờ chia sẻ với anh những người trong cộng đồng blog, những người bạn trong bảng chát của em...
Tối qua, khi em chát với thằng đệ, chợt anh phát hiện ra cái gì đó hình như không bình thường ở em phải không? Anh chất vấn: "Vì sao lại có thể nói chuyện với những người chưa gặp mặt như vậy?". Không thể phải không anh? Với anh là vậy. Anh cũng bất ngờ vì có người vợ dễ tính tới mức thế phải không anh? Ai cũng có thể nói chuyện, ai cũng có thể tâm sự, chia sẻ... Em biết, anh không đồng ý cho em sống như thế.
Anh à,
Hôm trước tổ chức Noel cho các con, cũng toàn người trên mạng gặp nhau mà. Tối đó em có rủ anh đi cùng, nhưng anh không thấy phù hợp với những buổi tối như vậy. Còn em thì ham vui, ham gặp những con người từng chia sẻ trên blog với nhau để rồi xem họ là người như thế nào ngoài đời. Nếu anh gặp, dù chỉ là một lần, những con người mà anh coi là không có thật, là phù phiếm kia, anh sẽ thông cảm, chia sẻ được với em hơn.
Hôm nay anh vẫn còn sốc vì em phải không? Cũng đúng thôi. Anh không quan tâm tới thế giới mạng này, nên với anh không thể có chuyện tình người trên đó. Thấy vợ anh mải mê chát với người xa lạ, anh bàng hoàng lắm có phải không? Em cũng không mong anh có thể hiểu ngay em, hiểu ngay những cuộc trò chuyện trên mạng, những điều tâm sự trên blog. Nhưng em chỉ mong từ từ rồi anh sẽ hiểu, cuộc sống với những người trên mạng là có thật và rất tình người.
Đôi khi với người quen biết, sự chia sẻ khó khăn hơn. Còn với người trên mạng, điều này có vẻ dễ hơn vì không biết mặt, nói sao cũng được, chỉ mong có được sự khuyên giải trong những tình huống khó khăn. Anh cũng sẽ cười vào dòng chữ này. Đúng mà, ai chưa từng sống trên mạng, thì sẽ không thể tượng tưởng ra điều này.
Em không trách anh.
Ngày xưa, em cũng khó chịu với vài nhân viên trẻ suốt ngày ngồi chát chít. Em cũng cho là vô bổ. Rồi anh nhớ không, cái lần em đi học ở Thái Lan 1 tháng trời, trước khi đi, em bày anh cách chát, cách làm nick... Rồi vợ chồng mình gần nhau hơn bởi cái bảng chát đó. Những chia sẻ cảm xúc nhớ nhung thật gần phải không anh...
Em biết, rồi anh sẽ nói: Đó là vì chúng mình là vợ chồng. Đúng anh à. Khi xa nhau, nhờ những thứ như thế này, ta có thể nói những điều mà khi gần nhau chẳng bao giờ nói được. Cuộc sống thật ngày càng khô cứng. Khi về nhà rồi em vẫn muốn thỉnh thoảng anh lại chát với em. Nhưng hình như công việc của anh quá bận, và anh không có thói quen chia sẻ tình cảm trên chát nên cũng thôi.
Anh bảo, sao lại phơi bày tình cảm của bản thân lên cho cả thiên hạ đọc thế? Blog là nơi để vui vẻ, để giảm áp lực cuộc sống mà anh. Có thể anh nói rằng, những người như anh này, chẳng cần phải có blog hay chát mới sống được. Vâng, người giản dị như anh đó, đúng là không cần thật. Vì anh là người lớn, tình cảm của anh rõ ràng, giản đơn, anh có thể dễ dàng cân đối bản thân hơn khi gặp những chuyện chán nản của cuộc đời, công việc. Đúng là anh không cần thật. Anh vững vàng vượt qua mọi chuyện, còn động viên thêm cả em khi anh đang chao đảo mà.
Em biết anh đang rất buồn vì em,
Vì em đã và đang sống với một thế giới thứ hai: Một thế giới ảo. Em không muốn làm anh buồn, vì những điều như thế này sẽ ảnh hưởng lớn đến ngôi nhà bé của chúng ta. Anh buồn, em cũng sẽ chẳng vui. Nếu thực sự anh thấy không thích em viết blog nữa, hay chát nữa... em sẽ nghe theo lời anh.
Cuộc sống của anh và em, của cả gia đình mình năm vừa qua đã quá nhiều vất vả rồi. Nhiều điều tai ương cứ đổ cả xuống vai anh. Anh hứng chịu mà không lời than vãn với em. Em hiểu, anh muốn để em yên lòng với công việc, trong đó có cả việc em viết blog, hay chát.
Em biết, anh đang ở trong blog em rồi. Anh sẽ đọc những dòng chữ này em gửi. Em chỉ mong anh đừng quá nặng nề với cuộc sống ảo trên mạng, đừng nghĩ là em phù phiếm, em điên loạn với những con người ảo...
Em vẫn muốn nói: Nếu anh không bằng lòng, em sẽ từ bỏ những thứ này, những thứ năm qua dường như đã giúp em tìm lại chính bản thân mình, những thứ giúp em thấy thanh thản, thư giãn, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn.
Nếu anh không bằng lòng, em sẽ từ bỏ...