Ko biết em có còn nhớ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên hay ko nhưng đối với tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày định mệnh ấy. Và cũng từ ngày ấy, tôi và em trở thành 2 “người anh em thân thiết” như em vẫn nói. Nhưng em có biết rằng “người anh trai” này yêu em biết nhường nào.
Em nói với tôi, em mới quen một chàng trai trên mạng, anh ấy khá lãng mạn và cũng có vẻ quan tâm em. Em rất thik nói chuyện với người ấy, và khi đó tôi biết sẽ có 1 người chen vào cuộc sống của em, trở thành vật ngăn cách em và tôi. Nhưng tôi chỉ im lặng…
Rồi em nói với tôi, em thik người ấy, em đã đề nghị người ấy làm người yêu tinh thần của em. Lúc đó, tim tôi nghe 2 chữ rạn vỡ, nhưng tôi chỉ im lặng…
Mấy tuần tôi bận việc, nên thỉnh thoảng mới gặp em. Em nói với tôi rằng Em đã yêu người ấy, 1 người con trai cách em cả ngàn cây số. Tôi đau khổ, nhìn em hạnh phúc, tôi chỉ im lặng…
Em nói với tôi rằng người ấy làm thơ tặng em, nhắn tin chúc em vui vẻ mỗi sáng, và người ấy cũng cho em những cảm xúc mà em chưa bao giờ có được. Tôi hiểu rằng người đó thực sự quan trọng trong lòng em. Tôi dằn vặt trong im lặng…
Rồi sau đó, em nhắn tin cho tôi nói người ấy lạnh lùng và đối xử hờ hững với em, người ấy làm em buồn rất nhiều. Tôi chỉ biết ở bên em, lắng nghe những tâm sự của em, và im lặng nhìn em đau buồn vì kẻ khác.
Rồi em nói em định chia tay với người đó, tôi nhìn thấy chút hy vọng mong manh loé lên trong trái tim mình, nhưng rồi hy vọng ấy cũng dần vụt tắt.
Mấy ngày sau em lại tươi cười nhìn tôi và nói, em với người ấy làm lành rồi anh ah! Tôi mỉm cười nhìn em và nói chúc em hạnh phúc!
Nhưng điều gì đã xảy đến với em?
Em thường xuyên nhắn tin nói với tôi những câu ngắn ngủi nhưng khiến tôi đau xót vô cùng: “Em Buồn”, “Anh ơi, em đang khóc”,… Em có biết tôi sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, và đặc biệt trái tim tôi tan nát khi người đó là em. Tôi chỉ biết vội vàng gọi điện cho em, nghe em thút thít bên kia đầu dây và động viên em đừng buồn hay kể cho em những câu chuyện cười. Em có biết tôi yêu em nhiều lắm ko? Nhưng tôi chỉ im lặng nhìn em khóc…
Và rồi 1 ngày gần đây, em nhắn tin cho tôi rằng: “Em và người đó chia tay rồi anh ah, anh ấy nói Ko hề yêu em”. Tôi rất sợ em lại buồn, sợ em sẽ lại oà khóc. Nhưng trái lại em nói “Em thấy rất thoải mái và thanh thản anh ah. Có lẽ em đã chờ đợi lời chia tay đó quá lâu rồi.” Tôi lo sợ em sẽ suy nghĩ thì em lại vui vẻ nói: “Từ nay em sẽ ko phải lo lắng và suy nghĩ về người ấy nữa!” Thấy em vui vẻ, tôi cũng thấy lòng mình rạng rỡ hơn.
Kết thúc mối tình đầu của em, em thấy mình nhận được nhiều nỗi buồn và cay đắng hơn niềm vui và hạnh phúc. Em cảm ơn tôi vì đã luôn ở bên em. Tôi mỉm cười nhìn đôi mắt đang nhìn tôi. Và tôi nhận thấy 1 sự chua xót.
Ai đã gieo rắc nỗi buồn vào đôi mắt long lanh vui vẻ của em?
Ai đã khiến em phải lo nghĩ, phải thường xuyên đau buồn, khiến em phải suy nghĩ những điều to lớn mà đáng lẽ ở tuổi của em ko phải lo lắng?
Ai đã làm cho trái tim em mang 1 nỗi đau, 1 nỗi đau tình đầu ko bao giờ có thể hàn gắn?
Ai đã chia cách tôi và em?
Ai đã khiến những giọt nước mắt của em phải rơi?
Ai? Ai? ……
Giờ đây, khi mọi việc đã trở lại bình thường, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, vẫn sẵn sàng bị em “làm phiền” với những tin nhắn nói em buồn hay em cần chia sẻ… Tôi luôn sẵn lòng.
Hạnh phúc của tôi là được chia sẻ những nỗi niềm của em, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt em. Và giờ đây, tôi tin em sẽ trưởng thành hơn sau sự tan vỡ của mối tình đầu. Nhưng dù cho có chuyện gì xảy đến, tôi vẫn muốn nói với em 1 điều:
Em nói với tôi, em mới quen một chàng trai trên mạng, anh ấy khá lãng mạn và cũng có vẻ quan tâm em. Em rất thik nói chuyện với người ấy, và khi đó tôi biết sẽ có 1 người chen vào cuộc sống của em, trở thành vật ngăn cách em và tôi. Nhưng tôi chỉ im lặng…
Rồi em nói với tôi, em thik người ấy, em đã đề nghị người ấy làm người yêu tinh thần của em. Lúc đó, tim tôi nghe 2 chữ rạn vỡ, nhưng tôi chỉ im lặng…
Mấy tuần tôi bận việc, nên thỉnh thoảng mới gặp em. Em nói với tôi rằng Em đã yêu người ấy, 1 người con trai cách em cả ngàn cây số. Tôi đau khổ, nhìn em hạnh phúc, tôi chỉ im lặng…
Em nói với tôi rằng người ấy làm thơ tặng em, nhắn tin chúc em vui vẻ mỗi sáng, và người ấy cũng cho em những cảm xúc mà em chưa bao giờ có được. Tôi hiểu rằng người đó thực sự quan trọng trong lòng em. Tôi dằn vặt trong im lặng…
Rồi sau đó, em nhắn tin cho tôi nói người ấy lạnh lùng và đối xử hờ hững với em, người ấy làm em buồn rất nhiều. Tôi chỉ biết ở bên em, lắng nghe những tâm sự của em, và im lặng nhìn em đau buồn vì kẻ khác.
Rồi em nói em định chia tay với người đó, tôi nhìn thấy chút hy vọng mong manh loé lên trong trái tim mình, nhưng rồi hy vọng ấy cũng dần vụt tắt.
Mấy ngày sau em lại tươi cười nhìn tôi và nói, em với người ấy làm lành rồi anh ah! Tôi mỉm cười nhìn em và nói chúc em hạnh phúc!
Nhưng điều gì đã xảy đến với em?
Em thường xuyên nhắn tin nói với tôi những câu ngắn ngủi nhưng khiến tôi đau xót vô cùng: “Em Buồn”, “Anh ơi, em đang khóc”,… Em có biết tôi sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, và đặc biệt trái tim tôi tan nát khi người đó là em. Tôi chỉ biết vội vàng gọi điện cho em, nghe em thút thít bên kia đầu dây và động viên em đừng buồn hay kể cho em những câu chuyện cười. Em có biết tôi yêu em nhiều lắm ko? Nhưng tôi chỉ im lặng nhìn em khóc…
Và rồi 1 ngày gần đây, em nhắn tin cho tôi rằng: “Em và người đó chia tay rồi anh ah, anh ấy nói Ko hề yêu em”. Tôi rất sợ em lại buồn, sợ em sẽ lại oà khóc. Nhưng trái lại em nói “Em thấy rất thoải mái và thanh thản anh ah. Có lẽ em đã chờ đợi lời chia tay đó quá lâu rồi.” Tôi lo sợ em sẽ suy nghĩ thì em lại vui vẻ nói: “Từ nay em sẽ ko phải lo lắng và suy nghĩ về người ấy nữa!” Thấy em vui vẻ, tôi cũng thấy lòng mình rạng rỡ hơn.
Kết thúc mối tình đầu của em, em thấy mình nhận được nhiều nỗi buồn và cay đắng hơn niềm vui và hạnh phúc. Em cảm ơn tôi vì đã luôn ở bên em. Tôi mỉm cười nhìn đôi mắt đang nhìn tôi. Và tôi nhận thấy 1 sự chua xót.
Ai đã gieo rắc nỗi buồn vào đôi mắt long lanh vui vẻ của em?
Ai đã khiến em phải lo nghĩ, phải thường xuyên đau buồn, khiến em phải suy nghĩ những điều to lớn mà đáng lẽ ở tuổi của em ko phải lo lắng?
Ai đã làm cho trái tim em mang 1 nỗi đau, 1 nỗi đau tình đầu ko bao giờ có thể hàn gắn?
Ai đã chia cách tôi và em?
Ai đã khiến những giọt nước mắt của em phải rơi?
Ai? Ai? ……
Giờ đây, khi mọi việc đã trở lại bình thường, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, vẫn sẵn sàng bị em “làm phiền” với những tin nhắn nói em buồn hay em cần chia sẻ… Tôi luôn sẵn lòng.
Hạnh phúc của tôi là được chia sẻ những nỗi niềm của em, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt em. Và giờ đây, tôi tin em sẽ trưởng thành hơn sau sự tan vỡ của mối tình đầu. Nhưng dù cho có chuyện gì xảy đến, tôi vẫn muốn nói với em 1 điều:
XIN EM ĐỪNG KHÓC!