thơ cua ban rất hay. Tôi không biết làm thơ đầu tôi chỉ toàn con số tôi chỉ biết đoc thơ người khac và suy ngâm thôisẽ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
cứ coi người như người dưng qua ngõ
cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . ừ thì mình sẽ quên
mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
chiều qua cả chiều nay người không tới
người có lẽ không biết mình đã đợi
cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
[you] góp thêm vào nhé !
st
Thì thôi người đừng đếnYêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song chẳng nhận bao nhiêu,
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mờ mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu.
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.