"Bờ cát vẫn chờ con sóng dẫu biết sóng bây giờ xa lăm..."
Đã lâu lắm rồi tôi mới ghé chân lại nơi đây. Cả vũ trụ lúc bấy giờ hình như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tôi ngồi một mình giữa biển trời bao la.
Nơi đây vẫn như những ngày xưa cũ, vẫn gió rít lạnh câm, vẫn sương rơi ướt cả tóc... vẫn trước mặt tôi là một khoảng mênh mông rộng, tối tăm. Cái lạnh giá của biển về đêm đã trở thành quen thuộc trong tôi từ thuở nào đó mà hình như tôi đã quên mất.
Tôi lần mãi mới tìm tới được bờ đá bên dưới. Nó đây rồi, vẫn là tảng đá mà ngày xưa tôi thường ngồi nghe tiếng sóng biển với Nhóc. Biển của ngày xưa cũng ồn ào lắm và rồi lại lặng lẽ rời xa. Đêm nay bỗng dưng thấy biển rộng mênh mông đến muôn trùng, tôi chẳng rõ ở ngoài kia bóng đêm là gì? Có lẽ cũng giống như tôi; là một khoảng lặng đến ghê hồn.
Trước mặt tôi, biển vẫn hồn nhiên nắm tay nhau tung tăng chạy vào bờ. Sóng muôn đời vẫn thế, vẫn dang rộng cánh tay trắng dìu nhau đến cuối bờ nhưng biển đâu hiểu rằng sóng chỉ đến và đi theo những giận hờn của cuộc nỗi trôi.
Sương thấm ướt cả vai áo, tôi ngồi choàng tay ôm lấy mình - lạnh co ro... Suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ...Nghi về Nhóc...Nhưng...Nhóc thì xa quá không sao có thể gọi nổi, Nghĩ về Anh...cũng thật xa những...Alô...Anh chưa ngủ _ Vẫn bướng...vẫn thức trắng đêm...Lại lo !!!
Lúc bấy giờ thì chỉ có một điều ước nhỏ nhoi nhất, đó là ước gì có một bờ vai của ai đó có thể cho mình tựa vào trút hết những nỗi niềm ở trong lòng, nhưng có lẽ đó cũng là một điều ước khó đạt được ở mỗi con người điển hình như tôi. Hoặc bỗng dưng có một lời nói an ủi vỗ về, hay một bàn tay ấm để dìu dắt... Những lúc thấy lòng chùng xuống đến tận cùng, tôi chỉ muốn khóc và khóc... thế mà chẳng thể nào khóc được, chỉ có một cách duy nhất là tìm về với biển đêm để nghe tiếng sóng, để ngửi dược mùi trong lành của biển, để thấy được bên trong của chính mình sâu hơn cả màn đêm.
Mỗi lần về với biển, tôi thấy lòng mình bình yên nhưng đổi lại đó là một sự cô độc đáng sợ. Phải chi nếu có thể để cho sóng cuốn trôi đi hết những muộn phiền thì làm gì ngập tràn nỗi niềm như đêm nay.
Biển càng về khuya càng lạnh, nhưng cái lạnh của gió không thể nào so sánh được với cái lạnh ở trong cõi lòng. Tôi vẫn ngồi lặng im nhìn sóng vỗ vào bờ rồi vội vàng ra đi. Khi xa rồi chẳng biết sóng có tiếc gì cho bọt biển còn nằm ngơ ngác ở bờ cát không nhỉ? Tôi thở dài và tự trả lời với mình rằng : "Không, sóng chẳng bao giờ tiếc nuối điều chi".
Giờ đây, tôi vẫn chạy miệt mài để tìm cho mình một nửa linh hồn còn lại, nhưng sao có đôi lần thấy hụt hẩng và gần như điều tuyệt vọng. Ước gì giờ này có ai đó... mà thôi...
Cuộc đời là thế, con người đến và đi quá nhanh nên có khi chính mình đã quên đi mất. Cũng như trong tình yêu chẳng có cảm xúc nào diễn tả lên hết được niềm vui khi trái tim đang ngập tràn hạnh phúc và cũng chẳng thể nào diễn tả hết được những nỗi đau khi tình bỏ nhau đi như một người điên mất trí. Tôi vẫn hài hòa bước đi trong đời sống của mình dẫu cuộc đời không bao giờ phẳng lặng để thấy trái tim mình còn run lên nhịp đập vấn vương.
Tôi bụm đôi bàn tay, thì thầm với biển:
- Biết không? Tôi cũng giống như bao người khác... chỉ có một tấm lòng...
Và em yêu biển, yêu tất cả những gì thuộc về biển, nơi sinh ra ngưòi con trai như anh.
Đã lâu lắm rồi tôi mới ghé chân lại nơi đây. Cả vũ trụ lúc bấy giờ hình như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tôi ngồi một mình giữa biển trời bao la.
Nơi đây vẫn như những ngày xưa cũ, vẫn gió rít lạnh câm, vẫn sương rơi ướt cả tóc... vẫn trước mặt tôi là một khoảng mênh mông rộng, tối tăm. Cái lạnh giá của biển về đêm đã trở thành quen thuộc trong tôi từ thuở nào đó mà hình như tôi đã quên mất.
Tôi lần mãi mới tìm tới được bờ đá bên dưới. Nó đây rồi, vẫn là tảng đá mà ngày xưa tôi thường ngồi nghe tiếng sóng biển với Nhóc. Biển của ngày xưa cũng ồn ào lắm và rồi lại lặng lẽ rời xa. Đêm nay bỗng dưng thấy biển rộng mênh mông đến muôn trùng, tôi chẳng rõ ở ngoài kia bóng đêm là gì? Có lẽ cũng giống như tôi; là một khoảng lặng đến ghê hồn.
Trước mặt tôi, biển vẫn hồn nhiên nắm tay nhau tung tăng chạy vào bờ. Sóng muôn đời vẫn thế, vẫn dang rộng cánh tay trắng dìu nhau đến cuối bờ nhưng biển đâu hiểu rằng sóng chỉ đến và đi theo những giận hờn của cuộc nỗi trôi.
Sương thấm ướt cả vai áo, tôi ngồi choàng tay ôm lấy mình - lạnh co ro... Suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ...Nghi về Nhóc...Nhưng...Nhóc thì xa quá không sao có thể gọi nổi, Nghĩ về Anh...cũng thật xa những...Alô...Anh chưa ngủ _ Vẫn bướng...vẫn thức trắng đêm...Lại lo !!!
Lúc bấy giờ thì chỉ có một điều ước nhỏ nhoi nhất, đó là ước gì có một bờ vai của ai đó có thể cho mình tựa vào trút hết những nỗi niềm ở trong lòng, nhưng có lẽ đó cũng là một điều ước khó đạt được ở mỗi con người điển hình như tôi. Hoặc bỗng dưng có một lời nói an ủi vỗ về, hay một bàn tay ấm để dìu dắt... Những lúc thấy lòng chùng xuống đến tận cùng, tôi chỉ muốn khóc và khóc... thế mà chẳng thể nào khóc được, chỉ có một cách duy nhất là tìm về với biển đêm để nghe tiếng sóng, để ngửi dược mùi trong lành của biển, để thấy được bên trong của chính mình sâu hơn cả màn đêm.
Mỗi lần về với biển, tôi thấy lòng mình bình yên nhưng đổi lại đó là một sự cô độc đáng sợ. Phải chi nếu có thể để cho sóng cuốn trôi đi hết những muộn phiền thì làm gì ngập tràn nỗi niềm như đêm nay.
Biển càng về khuya càng lạnh, nhưng cái lạnh của gió không thể nào so sánh được với cái lạnh ở trong cõi lòng. Tôi vẫn ngồi lặng im nhìn sóng vỗ vào bờ rồi vội vàng ra đi. Khi xa rồi chẳng biết sóng có tiếc gì cho bọt biển còn nằm ngơ ngác ở bờ cát không nhỉ? Tôi thở dài và tự trả lời với mình rằng : "Không, sóng chẳng bao giờ tiếc nuối điều chi".
Giờ đây, tôi vẫn chạy miệt mài để tìm cho mình một nửa linh hồn còn lại, nhưng sao có đôi lần thấy hụt hẩng và gần như điều tuyệt vọng. Ước gì giờ này có ai đó... mà thôi...
Cuộc đời là thế, con người đến và đi quá nhanh nên có khi chính mình đã quên đi mất. Cũng như trong tình yêu chẳng có cảm xúc nào diễn tả lên hết được niềm vui khi trái tim đang ngập tràn hạnh phúc và cũng chẳng thể nào diễn tả hết được những nỗi đau khi tình bỏ nhau đi như một người điên mất trí. Tôi vẫn hài hòa bước đi trong đời sống của mình dẫu cuộc đời không bao giờ phẳng lặng để thấy trái tim mình còn run lên nhịp đập vấn vương.
Tôi bụm đôi bàn tay, thì thầm với biển:
- Biết không? Tôi cũng giống như bao người khác... chỉ có một tấm lòng...
Và em yêu biển, yêu tất cả những gì thuộc về biển, nơi sinh ra ngưòi con trai như anh.