Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Mộc Thủy

Lặng.......
Hội viên mới
Trước khi kể ra câu chuyện của đời mình, tôi xin được bày tỏ sự sám hối trước tất cả mọi người, những người thân trong gia đình tôi, vợ tôi, các con tôi và với những người phụ nữ mà tôi đã trót mang lại đau khổ cho họ...


Tôi không cầu xin sự tha thứ, bởi trong trường hợp của tôi, tha thứ chẳng có nghĩa gì cả, cái quan trọng là tôi đã mang nặng trong lòng sự sám hối này suốt cả cuộc đời tôi rồi, và tôi rất đau khổ. Chỉ có cái chết, sự giải thoát cuối cùng may ra mới cho tôi sự thanh thản.

Tôi vốn là một sinh viên Trường Đại học B.K Hà Nội. Năm thứ 4 đại học, tôi nhập ngũ, vào chiến trường trong dịp huy động tổng lực cho cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Trước khi đi B (vào Nam), đơn vị tôi đóng quân huấn luyện ở S.T 4 tháng. Chúng tôi đóng quân ngay trong một ngôi làng MĐ, tại đây chúng tôi được sống trong tình yêu thương, sự quan tâm săn sóc chu đáo và hết mực nghĩa tình của những người dân trong làng.

Sau mỗi một ngày tập luyện vất vả, dân làng đã cử các cô thôn nữ gánh nước chè xanh, mang cơm, hoặc bất cứ thứ gì ăn được để bộ đội bồi dưỡng chuẩn bị đi B.

Tôi, một thằng sinh viên đẹp trai, đa tình, mơ mộng và ngỗ nghịch, vì chút bồng bột của tuổi trẻ mà thành ra đã đùa giỡn với tình yêu. Ngay sau tháng huấn luyện đầu tiên, tôi đã cưa đổ một lúc 3 cô thôn nữ ở ngay trong ngôi làng ấy.

Tình yêu ban đầu chỉ là những cảm giác rung động thầm kín, những tình cảm nảy nở đẹp đẽ và thánh thiện khác giới. Tôi lấy đó làm niềm hãnh diện, mang kể hết cho nhóm bạn bè.

Lúc đó, cánh lính sinh viên chúng tôi quan niệm rằng, đời lính chuẩn bị đi B, liệu có cơ hội để trở về hay không. Bởi thế hôm nay cứ biết sống hết mình, vui hết mình. Tôi đã cùng một lúc hẹn hò yêu đương với cả 3 cô thôn nữ. Cô nào tôi cũng cảm thấy tình cảm của mình chân thành, xuất phát từ trái tim. Tôi không biết tôi đã yêu ai nhiều hơn ai, chỉ biết rằng tôi đã yêu cả ba người con gái mà không thể gạt bỏ hay chọn lựa cho mình một ai hết.

Rồi thời gian huấn luyện 4 tháng thấm thoắt trôi nhanh, đến ngày chúng tôi lên đường vào chiến trường B. Cuộc chia tay bịn rịn nhiều nước mắt. Trong 3 đêm liền, tôi lần lượt hẹn hò chia tay với cả 3 cô gái tôi yêu.

Thật kỳ lạ, chính bản thân tôi cũng không thể kiểm soát được tình cảm của mình. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ yêu cho vui, kẻo mai mốt nếu không trở về thì cũng không ân hận vì đã nếm mùi đời tình yêu. Tất nhiên, mấy người bạn trong đơn vị của tôi đã khuyến cáo tôi không được phép làm khổ bất kỳ ai trong 3 cô gái mà tôi yêu. Và dù rất yêu cả 3 cô gái nhưng tôi vẫn nhắc nhở bản thân phải giữ mình trong sạch.

Đời lính đầy bất trắc, vì vậy, không được phép bỏ lại những hệ lụy cho những cô thôn nữ ngây thơ và trong trắng ấy. Nhưng thói đời, đã yêu, càng bập vào càng say. Tôi đã cố gắng giữ mình đến phút cuối của cuộc chia tay.

Tôi đã chia tay 2 cô gái trong 2 đêm trước đó. Cô gái nào tôi cũng khóc nức nở, cũng đau khổ đến tột cùng khi chia xa họ. Và tôi lắc đầu chối từ mọi ước hẹn. Chỉ nói rằng: "Lính mà em! Đừng đợi anh vì chưa biết đến ngày về. Cứ lấy chồng đi nếu gặp được duyên phận".

Nhưng, trớ trêu thay cô gái trong đêm chia tay cuối cùng đã quyết liệt tự nguyện khi đòi được dâng hiến tình yêu cho tôi, dâng hiến thứ quý giá nhất của đời con gái.

Công bằng mà nói, tôi đã từ chối, dù đó là sự từ chối yếu ớt. Tôi nói với cô gái ấy rằng, tôi ra trận chưa biết có còn sống để trở về. Cô gái ấy đã khóc rất nhiều và nói với tôi cô không ân hận, cô mong muốn được làm điều đó, và nếu tôi không tiếc thân mình vì cứu nước thì cô có tiếc gì chút trinh tiết của người con gái đối với người yêu trước giờ ra trận. Và tôi đã trở thành một người đàn ông thực thụ trong đêm chia tay đáng nhớ ấy. Ra trận, tôi mang theo hình bóng của 3 cô gái với một nỗi nhớ nhung đau khổ.

Thế rồi, những người lính sinh viên chúng tôi bước vào một cuộc chiến thực sự khốc liệt với bom đạn, nước mắt và máu. Ngày mỗi ngày, chiến tranh dồn dập, các trận đánh liên miên, sự sống và cái chết, sự hy sinh của đồng đội đã không cho tôi còn nhiều thời gian, sự mơ mộng để nghĩ về những gì đã qua, về tình yêu và 3 cô thôn nữ tôi đã để lại phía sau cuộc chiến

Sau này, trong những lần nghỉ ngơi hiếm hoi giữa hai trận đánh, tôi lần giở những kỷ niệm về họ, và nỗi nhớ ngày một trở nên mơ hồ hơn, vợi xa hơn. Tôi bước vào cuộc chiến một mạch 8 năm. 8 năm với biết bao sự thay đổi và biến cố.

Năm 1975, sau khi tiến vào Sài Gòn trong trận đánh cuối cùng, tôi đã bị thương khá nặng. Một cánh tay tôi đã bỏ lại chiến trường. Tôi được đưa ra Bắc điều trị và an dưỡng. Cuộc đời cứ thế cuốn tôi đi trong những biến cố dồn dập.

Sau khi vết thương đã ổn định, tôi tiếp tục quay trở lại Trường Đại học B.K và hoàn thành nốt hai năm học cuối cùng. Tốt nghiệp đại học, tôi về công tác giảng dạy ở một trường ĐH trong thành phố. Chiến tranh vừa kết thúc, cuộc sống thời bao cấp với vô vàn những gian khó nhọc nhằn cứ thế cuốn tôi đi. Hình như tôi chẳng có lấy chút thời gian và tâm trí nào để suy nghĩ một cách nghiêm túc về tuổi trẻ của mình và tình yêu với 3 cô thôn nữ chục năm về trước.

Tôi lập gia đình khá muộn với một đồng nghiệp ở trong trường. Lúc này tôi đã ngoài 30 tuổi. Cuộc sống bình yên cứ thế trôi đi, cho đến một ngày quá khứ đã tìm đến tôi, đòi tôi phải trả giá.

Đó là một ngày đau đớn nhất trong đời, khi tôi bước vào nhận lớp cho một khóa học mới. Lần lượt các em sinh viên vừa nhập học khóa mới đã đứng lên giới thiệu tên tuổi quê quán, tôi đã sững sờ trước một gương mặt giống tôi hồi trẻ như đúc. Linh cảm trào dâng, tôi cúi xuống và đọc luôn những dòng trích ngang trong hồ sơ của một sinh viên, tôi đã bàng hoàng chết lặng.

Cậu sinh viên đó tên là T, mẹ là NTH, người làng MĐ- ST, bố là NVX bộ đội mất tích ở chiến trường. Tôi nhìn vào họ tên của tôi, đơn vị huấn luyện của tôi ngày trước ghi ở phần bố mà choáng váng.

Tôi đã lục lại trí nhớ và linh tính có sợi dây ràng buộc bí ẩn giữa tôi và cậu sinh viên trẻ. Tôi đã quyết định tìm gặp ngay cậu sinh viên và hỏi hoàn cảnh gia đình.

Chao ôi, cái điều tôi linh tính, đã nghĩ đến, đã run sợ và hy vọng rằng xác suất chỉ là một phần nghìn thôi lại là sự thật và rơi đúng vào tôi trong một phần nghìn mỏng manh ấy. Cậu sinh viên đã thản nhiên kể cho tôi nghe rằng mẹ cháu yêu bố cháu là một người lính đóng quân ở trong làng. Sau đêm chia tay để bố đi B, mẹ đã có thai cháu.

Nhưng chiến tranh, bố cháu đi và không một hồi âm, không trở lại, mẹ lại có thai, ở làng, mọi người động viên mẹ chờ bố trở về và tổ chức lễ cưới cho mẹ mà vắng mặt bố. Từ bấy đến nay, mẹ không có tin tức gì của bố, mẹ ở vậy nuôi cháu khôn lớn mà không lấy ai cả.

Mẹ nói, cả đời mẹ chỉ có một tình yêu dành cho một người là bố cháu. Bố cháu cùng tên với thầy đấy ạ. Ở làng cháu, nhiều người như mẹ cháu, người yêu ra trận không về, thế là họ ở vậy không lấy chồng nữa thầy ạ.

Cậu hồn nhiên kể cho tôi nghe câu chuyện của gia đình mình mà như chuyện của ai đó. Cậu không biết rằng nó vừa gieo vào đời tôi một cơn bão khủng khiếp nhất. Và tôi run rẩy, mặt tái nhợt, tôi phải tựa lưng vào thành ghế để giúp mình khỏi khuỵu ngã. Tôi đau đến tê dại. Tôi đã đổ bệnh và ốm suốt mấy tháng trời sau buổi nói chuyện ấy.

Từ đó, tôi không thể vô tâm với giọt máu mà tôi đánh rơi. Tôi tìm mọi cách gần gũi cháu. Mỗi lần nhắc đến người bố chưa một lần biết mặt, cháu vẫn bình thản, vui vẻ và không có vẻ gì đau khổ hay hờn giận. Cháu cũng không tỏ vẻ cảm thấy bất hạnh khi mình sinh ra không có bố. Thậm chí cháu còn có vẻ tự hào khi bố là người lính chiến đấu ở chiến trường, cho dù người bố đấy chỉ là một hình ảnh không bao giờ hiện hữu có thực...

Đọc đến đây, chắc mọi người sẽ nói rằng tôi là một thằng đàn ông khốn nạn, một người lính có lối sống phóng túng, một thầy giáo không đủ tư cách để đứng trên bục giảng. Tất cả những điều đó là đúng và tôi đáng bị rủa nguyền hơn vạn lần thế nữa. Cuộc đời tôi trở nên bất hạnh kể từ ngày tôi gặp lại đứa con run rủi của số phận, đứa con tôi đã bỏ rơi vãi trong chiến tranh, trong tuổi trẻ phóng đãng của tôi.

Từ ngày đó, tôi sống trong những cơn ác mộng, trong nỗi sợ hãi âm thầm, trong khổ đau và day dứt tột cùng. Tôi đã cố gắng dành chút sức lực cuối cùng để quan tâm đến việc học hành và dạy dỗ đứa con vô thừa nhận của tôi. Tôi đã dành cho nó sự quan tâm đặc biệt, và cuộc đời trớ trêu thay, đứa con đẻ của tôi đã yêu quý tôi đến nỗi nó nhất quyết xin nhận tôi là bố nuôi và bao nhiêu tình cảm thiếu thốn của nó về người bố, nó đem trút sang tôi.

Tôi đã không thể chạy trốn những tình cảm ấy, tôi đã chấp nhận những cơn bão của số phận ập lên mình.

Sau khi cháu tốt nghiệp, tôi xin việc làm cho cháu ở Hà Nội, và dù chưa đến tuổi nghỉ hưu, song lấy cớ sức khỏe yếu, tôi làm đơn xin nghỉ dạy. Cuộc đời của tôi từ ngày nhận ra đứa con rơi, cũng là nhận thêm bao nỗi giày vò khắc khoải.

Bao nhiêu lần đứa con rơi của tôi mời tôi về nhà thăm mẹ cháu, và cũng bao nhiêu lần cháu đưa mẹ lên tìm tôi để tạ ơn là bấy nhiêu lần tôi tránh mặt và khước từ sự gặp gỡ trong sự ngạc nhiên đến không hiểu nổi của hai mẹ con. Họ đâu hiểu rằng nếu gặp lại nhau, nhận ra nhau, mẹ con họ sẽ thất vọng và đổ vỡ đến nhường nào.

Sẽ đau khổ đến thế nào đây. Tôi không đủ sức để đối diện với sự thật cho dù cả tôi và cô gái năm xưa ấy giờ đều đã già. Thế nhưng mang một nỗi ân hận lớn đến mức không thể tỏ bày, chia sẻ hay giải tỏa, tôi đã âm thầm chịu đựng, đã dằn vặt đấu tranh với chính mình.

Tôi không đủ sức để trở về ngôi làng ấy, cho dù từ Hà Nội lên đó chỉ mất vài giờ đồng hồ chạy xe. Tôi sợ sẽ phải đối diện với sự thật, và không chỉ một sự thật đau lòng mà tôi khiếp hãi khi biết chắc chắn ở nơi đó có tới 3 sự thật đang chờ tôi, đang truy đuổi tôi, đang lên án tôi, đang tự vấn về lương tâm tôi.

Mọi người ơi! Hãy có trách nhiệm với cuộc sống của bản thân mình ngay từ giây phút đầu tiên mà ta có mặt ở trên đời. Nếu không ta sẽ phải trả giá quá đắt, sẽ phải chịu đựng nỗi bất hạnh khủng khiếp mà ta không thể lường trước được

Một lần nữa, tôi xin được tạ lỗi với tất cả những người thân trong gia đình tôi, xin hãy để cho tôi được giấu kín câu chuyện này trong lòng, để một mình tôi đau đớn thế là đủ. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình trước những hậu quả mà tuổi trẻ bồng bột của tôi gây ra.

Nhưng có một sự thật, một sự thật chính tôi cũng không thể lý giải nổi. Tôi đã rất yêu cả ba cô gái đầu tiên trong đời mình. Còn vì sao tôi có thể yêu cùng một lúc cả 3 người thì đến bản thân tôi cũng không thể lý giải được, không tha thứ cho mình được. Xin mọi người hãy lên án tôi đi, vì tôi đáng bị như thế.


Kính thư: NVX

Trích:cand.com

Câu ch thật hay đúng ko all ??? Mọi ng thấy ng đàn ông này có đáng trách ko???
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

hoang hoa rất thông cảm với hoàn cảnh của wa wa nhưng bjo hối hận thì cũng đã wa muộn rùi.tui nghĩ bjo wa wa chỉ còn cách đem lại những hạnh phúc và niềm vui đến cho đứa con của minh 1 cách thâm lặng. Con người ta chỉ biết hối hận thật sự khi đã làm điều j đó dại dột rùi mới nhận ra sai lầm của mình. nhưng trên đời này vẫn còn nhìu người bao dung và độ lượng và tui tin 3 cô gái trong câu chuyện của wa wa cũng vậy.
CHÚC WA WA THANH THẢN VÀ HẠNH PHÚC
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

ko biết rồi mình có gập chuyện nầy ko nửa đây
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

có ai biết tình yêu là cái gì?
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

mình đọc song thấy cứ bùn vì sao ấy !có con mà không dám nhận đó là nỗi đau .va nỗi buồn vì không nói ra đuợc buồn nhỉ !
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

có ai biết tình yêu là cái gì?
Tình yêu là gì mà thế giới phải khóc khi mông mơ vỡ tan tành, tình yêu là gì mà tôi cố níu với sau niềm đau nhói tim tôi. Thế giới ấy mang..., mang trong tôi nỗi hoang mang, thế giới ấy bây giờ tan như mơ,.... :hichic:

Một ngày nào đó trong cuộc đời, khi tình yêu chết không một lời,....
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Tôi không biết tình yêu thực sự có hay không? Nhưng tôi không thể hiểu sao nó lại khó tìm đến vậy. Đáng lẽ tôi đã có nhưng tôi luôn để có tuột khỏi tay tôi. làm sao để biết đó là của mình?
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Tôi không biết tình yêu thực sự có hay không? Nhưng tôi không thể hiểu sao nó lại khó tìm đến vậy. Đáng lẽ tôi đã có nhưng tôi luôn để có tuột khỏi tay tôi. làm sao để biết đó là của mình?

Tình yêu thật sự luôn tồn tại. Nếu như một cơ hội qua đi thì có hàng trăm thậm chí cả ngàn cơ hội nữa đang chờ đón bạn. điều cở bản rằng bạn có đủ tỉnh táo để nhìn ra cơ hội của mình.

Nói thì có vẻ lý thuyết, nhưng khi bạn yêu 1 ai đó, chắc chắn bạn sẽ mong người ta hp hơn cả bản thân mình.

vậy thì bạn đừng làm gì khờ khạo để bạn và người ta cùng đau lòng nhé & đừng bao h để tuột mất 1 cơ hội nữa nhé bạn

Chúc bạn vui .... ^_^
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Chuyện này có thật ko nhỉ? :lasao:
Trên đời này có người như vậy sao? Yêu 1 lúc cả 3 người:chetvoita:
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

trong đời không ai mà không có lầm lỗi,bạn đã biết hối hận thì bạn cũng xứng đáng được tha lỗi.
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Trước khi kể ra câu chuyện của đời mình, tôi xin được bày tỏ sự sám hối trước tất cả mọi người, những người thân trong gia đình tôi, vợ tôi, các con tôi và với những người phụ nữ mà tôi đã trót mang lại đau khổ cho họ...


Tôi không cầu xin sự tha thứ, bởi trong trường hợp của tôi, tha thứ chẳng có nghĩa gì cả, cái quan trọng là tôi đã mang nặng trong lòng sự sám hối này suốt cả cuộc đời tôi rồi, và tôi rất đau khổ. Chỉ có cái chết, sự giải thoát cuối cùng may ra mới cho tôi sự thanh thản.

Tôi vốn là một sinh viên Trường Đại học B.K Hà Nội. Năm thứ 4 đại học, tôi nhập ngũ, vào chiến trường trong dịp huy động tổng lực cho cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Trước khi đi B (vào Nam), đơn vị tôi đóng quân huấn luyện ở S.T 4 tháng. Chúng tôi đóng quân ngay trong một ngôi làng MĐ, tại đây chúng tôi được sống trong tình yêu thương, sự quan tâm săn sóc chu đáo và hết mực nghĩa tình của những người dân trong làng.

Sau mỗi một ngày tập luyện vất vả, dân làng đã cử các cô thôn nữ gánh nước chè xanh, mang cơm, hoặc bất cứ thứ gì ăn được để bộ đội bồi dưỡng chuẩn bị đi B.

Tôi, một thằng sinh viên đẹp trai, đa tình, mơ mộng và ngỗ nghịch, vì chút bồng bột của tuổi trẻ mà thành ra đã đùa giỡn với tình yêu. Ngay sau tháng huấn luyện đầu tiên, tôi đã cưa đổ một lúc 3 cô thôn nữ ở ngay trong ngôi làng ấy.

Tình yêu ban đầu chỉ là những cảm giác rung động thầm kín, những tình cảm nảy nở đẹp đẽ và thánh thiện khác giới. Tôi lấy đó làm niềm hãnh diện, mang kể hết cho nhóm bạn bè.

Lúc đó, cánh lính sinh viên chúng tôi quan niệm rằng, đời lính chuẩn bị đi B, liệu có cơ hội để trở về hay không. Bởi thế hôm nay cứ biết sống hết mình, vui hết mình. Tôi đã cùng một lúc hẹn hò yêu đương với cả 3 cô thôn nữ. Cô nào tôi cũng cảm thấy tình cảm của mình chân thành, xuất phát từ trái tim. Tôi không biết tôi đã yêu ai nhiều hơn ai, chỉ biết rằng tôi đã yêu cả ba người con gái mà không thể gạt bỏ hay chọn lựa cho mình một ai hết.

Rồi thời gian huấn luyện 4 tháng thấm thoắt trôi nhanh, đến ngày chúng tôi lên đường vào chiến trường B. Cuộc chia tay bịn rịn nhiều nước mắt. Trong 3 đêm liền, tôi lần lượt hẹn hò chia tay với cả 3 cô gái tôi yêu.

Thật kỳ lạ, chính bản thân tôi cũng không thể kiểm soát được tình cảm của mình. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ yêu cho vui, kẻo mai mốt nếu không trở về thì cũng không ân hận vì đã nếm mùi đời tình yêu. Tất nhiên, mấy người bạn trong đơn vị của tôi đã khuyến cáo tôi không được phép làm khổ bất kỳ ai trong 3 cô gái mà tôi yêu. Và dù rất yêu cả 3 cô gái nhưng tôi vẫn nhắc nhở bản thân phải giữ mình trong sạch.

Đời lính đầy bất trắc, vì vậy, không được phép bỏ lại những hệ lụy cho những cô thôn nữ ngây thơ và trong trắng ấy. Nhưng thói đời, đã yêu, càng bập vào càng say. Tôi đã cố gắng giữ mình đến phút cuối của cuộc chia tay.

Tôi đã chia tay 2 cô gái trong 2 đêm trước đó. Cô gái nào tôi cũng khóc nức nở, cũng đau khổ đến tột cùng khi chia xa họ. Và tôi lắc đầu chối từ mọi ước hẹn. Chỉ nói rằng: "Lính mà em! Đừng đợi anh vì chưa biết đến ngày về. Cứ lấy chồng đi nếu gặp được duyên phận".

Nhưng, trớ trêu thay cô gái trong đêm chia tay cuối cùng đã quyết liệt tự nguyện khi đòi được dâng hiến tình yêu cho tôi, dâng hiến thứ quý giá nhất của đời con gái.

Công bằng mà nói, tôi đã từ chối, dù đó là sự từ chối yếu ớt. Tôi nói với cô gái ấy rằng, tôi ra trận chưa biết có còn sống để trở về. Cô gái ấy đã khóc rất nhiều và nói với tôi cô không ân hận, cô mong muốn được làm điều đó, và nếu tôi không tiếc thân mình vì cứu nước thì cô có tiếc gì chút trinh tiết của người con gái đối với người yêu trước giờ ra trận. Và tôi đã trở thành một người đàn ông thực thụ trong đêm chia tay đáng nhớ ấy. Ra trận, tôi mang theo hình bóng của 3 cô gái với một nỗi nhớ nhung đau khổ.

Thế rồi, những người lính sinh viên chúng tôi bước vào một cuộc chiến thực sự khốc liệt với bom đạn, nước mắt và máu. Ngày mỗi ngày, chiến tranh dồn dập, các trận đánh liên miên, sự sống và cái chết, sự hy sinh của đồng đội đã không cho tôi còn nhiều thời gian, sự mơ mộng để nghĩ về những gì đã qua, về tình yêu và 3 cô thôn nữ tôi đã để lại phía sau cuộc chiến

Sau này, trong những lần nghỉ ngơi hiếm hoi giữa hai trận đánh, tôi lần giở những kỷ niệm về họ, và nỗi nhớ ngày một trở nên mơ hồ hơn, vợi xa hơn. Tôi bước vào cuộc chiến một mạch 8 năm. 8 năm với biết bao sự thay đổi và biến cố.

Năm 1975, sau khi tiến vào Sài Gòn trong trận đánh cuối cùng, tôi đã bị thương khá nặng. Một cánh tay tôi đã bỏ lại chiến trường. Tôi được đưa ra Bắc điều trị và an dưỡng. Cuộc đời cứ thế cuốn tôi đi trong những biến cố dồn dập.

Sau khi vết thương đã ổn định, tôi tiếp tục quay trở lại Trường Đại học B.K và hoàn thành nốt hai năm học cuối cùng. Tốt nghiệp đại học, tôi về công tác giảng dạy ở một trường ĐH trong thành phố. Chiến tranh vừa kết thúc, cuộc sống thời bao cấp với vô vàn những gian khó nhọc nhằn cứ thế cuốn tôi đi. Hình như tôi chẳng có lấy chút thời gian và tâm trí nào để suy nghĩ một cách nghiêm túc về tuổi trẻ của mình và tình yêu với 3 cô thôn nữ chục năm về trước.

Tôi lập gia đình khá muộn với một đồng nghiệp ở trong trường. Lúc này tôi đã ngoài 30 tuổi. Cuộc sống bình yên cứ thế trôi đi, cho đến một ngày quá khứ đã tìm đến tôi, đòi tôi phải trả giá.

Đó là một ngày đau đớn nhất trong đời, khi tôi bước vào nhận lớp cho một khóa học mới. Lần lượt các em sinh viên vừa nhập học khóa mới đã đứng lên giới thiệu tên tuổi quê quán, tôi đã sững sờ trước một gương mặt giống tôi hồi trẻ như đúc. Linh cảm trào dâng, tôi cúi xuống và đọc luôn những dòng trích ngang trong hồ sơ của một sinh viên, tôi đã bàng hoàng chết lặng.

Cậu sinh viên đó tên là T, mẹ là NTH, người làng MĐ- ST, bố là NVX bộ đội mất tích ở chiến trường. Tôi nhìn vào họ tên của tôi, đơn vị huấn luyện của tôi ngày trước ghi ở phần bố mà choáng váng.

Tôi đã lục lại trí nhớ và linh tính có sợi dây ràng buộc bí ẩn giữa tôi và cậu sinh viên trẻ. Tôi đã quyết định tìm gặp ngay cậu sinh viên và hỏi hoàn cảnh gia đình.

Chao ôi, cái điều tôi linh tính, đã nghĩ đến, đã run sợ và hy vọng rằng xác suất chỉ là một phần nghìn thôi lại là sự thật và rơi đúng vào tôi trong một phần nghìn mỏng manh ấy. Cậu sinh viên đã thản nhiên kể cho tôi nghe rằng mẹ cháu yêu bố cháu là một người lính đóng quân ở trong làng. Sau đêm chia tay để bố đi B, mẹ đã có thai cháu.

Nhưng chiến tranh, bố cháu đi và không một hồi âm, không trở lại, mẹ lại có thai, ở làng, mọi người động viên mẹ chờ bố trở về và tổ chức lễ cưới cho mẹ mà vắng mặt bố. Từ bấy đến nay, mẹ không có tin tức gì của bố, mẹ ở vậy nuôi cháu khôn lớn mà không lấy ai cả.

Mẹ nói, cả đời mẹ chỉ có một tình yêu dành cho một người là bố cháu. Bố cháu cùng tên với thầy đấy ạ. Ở làng cháu, nhiều người như mẹ cháu, người yêu ra trận không về, thế là họ ở vậy không lấy chồng nữa thầy ạ.

Cậu hồn nhiên kể cho tôi nghe câu chuyện của gia đình mình mà như chuyện của ai đó. Cậu không biết rằng nó vừa gieo vào đời tôi một cơn bão khủng khiếp nhất. Và tôi run rẩy, mặt tái nhợt, tôi phải tựa lưng vào thành ghế để giúp mình khỏi khuỵu ngã. Tôi đau đến tê dại. Tôi đã đổ bệnh và ốm suốt mấy tháng trời sau buổi nói chuyện ấy.

Từ đó, tôi không thể vô tâm với giọt máu mà tôi đánh rơi. Tôi tìm mọi cách gần gũi cháu. Mỗi lần nhắc đến người bố chưa một lần biết mặt, cháu vẫn bình thản, vui vẻ và không có vẻ gì đau khổ hay hờn giận. Cháu cũng không tỏ vẻ cảm thấy bất hạnh khi mình sinh ra không có bố. Thậm chí cháu còn có vẻ tự hào khi bố là người lính chiến đấu ở chiến trường, cho dù người bố đấy chỉ là một hình ảnh không bao giờ hiện hữu có thực...

Đọc đến đây, chắc mọi người sẽ nói rằng tôi là một thằng đàn ông khốn nạn, một người lính có lối sống phóng túng, một thầy giáo không đủ tư cách để đứng trên bục giảng. Tất cả những điều đó là đúng và tôi đáng bị rủa nguyền hơn vạn lần thế nữa. Cuộc đời tôi trở nên bất hạnh kể từ ngày tôi gặp lại đứa con run rủi của số phận, đứa con tôi đã bỏ rơi vãi trong chiến tranh, trong tuổi trẻ phóng đãng của tôi.

Từ ngày đó, tôi sống trong những cơn ác mộng, trong nỗi sợ hãi âm thầm, trong khổ đau và day dứt tột cùng. Tôi đã cố gắng dành chút sức lực cuối cùng để quan tâm đến việc học hành và dạy dỗ đứa con vô thừa nhận của tôi. Tôi đã dành cho nó sự quan tâm đặc biệt, và cuộc đời trớ trêu thay, đứa con đẻ của tôi đã yêu quý tôi đến nỗi nó nhất quyết xin nhận tôi là bố nuôi và bao nhiêu tình cảm thiếu thốn của nó về người bố, nó đem trút sang tôi.

Tôi đã không thể chạy trốn những tình cảm ấy, tôi đã chấp nhận những cơn bão của số phận ập lên mình.

Sau khi cháu tốt nghiệp, tôi xin việc làm cho cháu ở Hà Nội, và dù chưa đến tuổi nghỉ hưu, song lấy cớ sức khỏe yếu, tôi làm đơn xin nghỉ dạy. Cuộc đời của tôi từ ngày nhận ra đứa con rơi, cũng là nhận thêm bao nỗi giày vò khắc khoải.

Bao nhiêu lần đứa con rơi của tôi mời tôi về nhà thăm mẹ cháu, và cũng bao nhiêu lần cháu đưa mẹ lên tìm tôi để tạ ơn là bấy nhiêu lần tôi tránh mặt và khước từ sự gặp gỡ trong sự ngạc nhiên đến không hiểu nổi của hai mẹ con. Họ đâu hiểu rằng nếu gặp lại nhau, nhận ra nhau, mẹ con họ sẽ thất vọng và đổ vỡ đến nhường nào.

Sẽ đau khổ đến thế nào đây. Tôi không đủ sức để đối diện với sự thật cho dù cả tôi và cô gái năm xưa ấy giờ đều đã già. Thế nhưng mang một nỗi ân hận lớn đến mức không thể tỏ bày, chia sẻ hay giải tỏa, tôi đã âm thầm chịu đựng, đã dằn vặt đấu tranh với chính mình.

Tôi không đủ sức để trở về ngôi làng ấy, cho dù từ Hà Nội lên đó chỉ mất vài giờ đồng hồ chạy xe. Tôi sợ sẽ phải đối diện với sự thật, và không chỉ một sự thật đau lòng mà tôi khiếp hãi khi biết chắc chắn ở nơi đó có tới 3 sự thật đang chờ tôi, đang truy đuổi tôi, đang lên án tôi, đang tự vấn về lương tâm tôi.

Mọi người ơi! Hãy có trách nhiệm với cuộc sống của bản thân mình ngay từ giây phút đầu tiên mà ta có mặt ở trên đời. Nếu không ta sẽ phải trả giá quá đắt, sẽ phải chịu đựng nỗi bất hạnh khủng khiếp mà ta không thể lường trước được

Một lần nữa, tôi xin được tạ lỗi với tất cả những người thân trong gia đình tôi, xin hãy để cho tôi được giấu kín câu chuyện này trong lòng, để một mình tôi đau đớn thế là đủ. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình trước những hậu quả mà tuổi trẻ bồng bột của tôi gây ra.

Nhưng có một sự thật, một sự thật chính tôi cũng không thể lý giải nổi. Tôi đã rất yêu cả ba cô gái đầu tiên trong đời mình. Còn vì sao tôi có thể yêu cùng một lúc cả 3 người thì đến bản thân tôi cũng không thể lý giải được, không tha thứ cho mình được. Xin mọi người hãy lên án tôi đi, vì tôi đáng bị như thế.


Kính thư: NVX

Trích:cand.com

Câu ch thật hay đúng ko all ??? Mọi ng thấy ng đàn ông này có đáng trách ko???
Em nghĩ chú trong câu chuyện nên nhận con ruột và gặp lại người xưa mặc dù không chung sống,để khỏi phải dằn vặt cả phần đời còn lại.Và đó cũng là một niềm tin cuộc sống cho người xưa người đã đợi chờ chú mấy chục năm trời(dù gì thì chú cũng nghĩ hưu rồi mà).Hạnh phúc của người lớn tuổi là lúc nào cũng sống thanh thản.Người xưa sẽ tha thứ mọi chuyện đã qua và chấp nhận hiện tại thôi(phụ nữ là người tốt luôn tha thứ).:k6095867:
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Chuyện này có thật ko nhỉ? :lasao:
Trên đời này có người như vậy sao? Yêu 1 lúc cả 3 người:chetvoita:

Có thật đó bạn. Nhưng thực ra cũng chả biết đc đó có là ty không, bởi đàn ông họ rất tham lam, với ai họ cũng là "đầu tiên và duy nhất" hết í :giabo:
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Em nghĩ chú trong câu chuyện nên nhận con ruột và gặp lại người xưa mặc dù không chung sống,để khỏi phải dằn vặt cả phần đời còn lại.Và đó cũng là một niềm tin cuộc sống cho người xưa người đã đợi chờ chú mấy chục năm trời(dù gì thì chú cũng nghĩ hưu rồi mà).Hạnh phúc của người lớn tuổi là lúc nào cũng sống thanh thản.Người xưa sẽ tha thứ mọi chuyện đã qua và chấp nhận hiện tại thôi(phụ nữ là người tốt luôn tha thứ).:k6095867:
Nếu làm như gaugau nói thì liệu gia đình hiện tại of chú ấy sẽ ntn????? Mọi ng có tha thứ đc cho chú ấy hay ko??? & nhất là ng fụ nữ đã chờ chú ấy mí chục năm + ng ctrai ấy. sẽ thế nào khi bit chú ấy vẫn còn sống mà hok 1 lần về thăm họ....?????
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Lẩn trốn không phải là cách,nhưng đôi khi trốn chạy cũng được coi là 1cách hiệu quả trong những trường hợp hi hữu thế này,khó thật. Mình cũng đang trốn chạy điều gì đây?
 
Ðề: Tôi không thể tha thứ cho mình.......

Lẩn trốn không phải là cách,nhưng đôi khi trốn chạy cũng được coi là 1cách hiệu quả trong những trường hợp hi hữu thế này,khó thật. Mình cũng đang trốn chạy điều gì đây?
mình đồng ý với bạn ... trong TH này , trốn tránh là 1 cách giải quyết hữu hiệu... ng fu5 nữ ngày xưa và ng ctrai đã & đang rất bình yên ... và ng con này rất tự hào về Cha mình. Nếu bit đc sự thật thì cuộc sống of họ sẽ ra sao???
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top