[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin2.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?OS8yNy85MjmUsIC3M2UyMGM0MWQ2NTM4YTFkZGYxY2NhMWNlMDQzNC5cUIbaBmUsICDN8TmUsICawYSBUaHV8SG_DoG5nIEzDqiBWaXxmYWxzZQ[/FLASH]
Thu đến rồi đi, bao mùa rồi vẫn thế. Tình lặng rồi tình thức, bao cuộc đời vẫn thế. Đã qua không có nghĩa là đã quên. Đã qua không có nghĩa điều đó chưa bao giờ là một phần cuộc sống của mình.
Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai, khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng chợt buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về.
Thu về trong mắt. Thu hát trong ta. Thu đến qua những giai điệu trữ tình cất lên từ chiếc đài catset cũ bao năm rồi vẫn nguyên một dáng ngồi. Thu tới phủ màu sương khói nhạt nhoà lên mọi thứ xung quanh.
Phố bảng lảng hư không với những mùa mưa nắng đến đi. Cô gánh hoa rong chở hồng, tỉ muội, cúc tím, hướng dương cùng giấc mơ về nắng đi về nơi nào xa thẳm để mắt phố hiu quạnh mỗi sớm mai. Lan can vắng người, chỉ một nhịp người đi.
Tự nhiên ta thấy thương xà cừ mùa đổ lá. Tự nhiên yêu đến lạ những con đường bụi bặm, những mái phố cong cong, những con người xa lạ chưa một lần trò chuyện.
Và tự nhiên thôi, có những cuộc tình cứ ngỡ đã nhạt nhoà bỗng "chợt về sóng xa" , thức mòn, thức mỏi trong ta.
Thu đến rồi đi, bao mùa rồi vẫn thế. Tình lặng rồi tình thức, bao cuộc đời vẫn thế. Đã qua không có nghĩa là đã quên. Đã qua không có nghĩa điều đó chưa bao giờ là một phần cuộc sống của mình.
Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai, khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng chợt buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về.
Thu về trong mắt. Thu hát trong ta. Thu đến qua những giai điệu trữ tình cất lên từ chiếc đài catset cũ bao năm rồi vẫn nguyên một dáng ngồi. Thu tới phủ màu sương khói nhạt nhoà lên mọi thứ xung quanh.
Phố bảng lảng hư không với những mùa mưa nắng đến đi. Cô gánh hoa rong chở hồng, tỉ muội, cúc tím, hướng dương cùng giấc mơ về nắng đi về nơi nào xa thẳm để mắt phố hiu quạnh mỗi sớm mai. Lan can vắng người, chỉ một nhịp người đi.
Tự nhiên ta thấy thương xà cừ mùa đổ lá. Tự nhiên yêu đến lạ những con đường bụi bặm, những mái phố cong cong, những con người xa lạ chưa một lần trò chuyện.
Và tự nhiên thôi, có những cuộc tình cứ ngỡ đã nhạt nhoà bỗng "chợt về sóng xa" , thức mòn, thức mỏi trong ta.
Vạt nắng thu vàng gợi nhớ thương
Yêu ai hồn mộng tim vấn vương
Tao phùng xa lắc, chờ chờ mãi
Biết đến bao giờ vai tựa nương !!
Vạt nắng thu vàng bao luyến thương
Bướm hoa, hoa bướm hồn vướng vương
Tình thu quấn quyện bay trong gió
Khắp bốn phương trời chẳng tựa nương.
Vạt nắng thu vàng hoa tỏa hương
Lâng lâng hồn mộng khát yêu đương
Bao giờ tạn mặt "Tình Nhân" hỡi !
Hay mãi một đời ôm nhớ thương ?
("Vạt nắng Thu" của Việt Dương Nhân)
Yêu ai hồn mộng tim vấn vương
Tao phùng xa lắc, chờ chờ mãi
Biết đến bao giờ vai tựa nương !!
Vạt nắng thu vàng bao luyến thương
Bướm hoa, hoa bướm hồn vướng vương
Tình thu quấn quyện bay trong gió
Khắp bốn phương trời chẳng tựa nương.
Vạt nắng thu vàng hoa tỏa hương
Lâng lâng hồn mộng khát yêu đương
Bao giờ tạn mặt "Tình Nhân" hỡi !
Hay mãi một đời ôm nhớ thương ?
("Vạt nắng Thu" của Việt Dương Nhân)