Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

x_truong

Member
Hội viên mới
"Bọn nhà quê lên phố" đấy là câu nói mà tôi được nghe nhiều lần từ khi đặt chăn lên Thủ Đô để học tập.Vậy xin hỏi mọi người nhà quê và thành phố khác nhau ở chỗ nào.Do cách ăn mặc lỗi mốt hay cách nói chuyện quê mùa.Hay là gì nữa.
Chính khi nghe những câu nói đó tôi cũng cảm thấy chạnh lòng.Không biết họ nhìn mình thế nào nhỉ có quê mùa lắm không.Tâm lý chung mọi người trẻ tuổi không muốn bị gọi là thằng nhà quê hay đứa nhà quê.Tôi cũng chẳng hiểu họ phân biệt thế nào là nhà quê nữa.Nhà quê thì phải có đồng ruộng thì phải có thóc gạo hay là phải chân nấm tay bùn.
Nhưng dù sao đi nữa khi sống với những người ở nông thôn tôi vẫn cảm thấy thỏa mái hơn là khi sông trên phố.Tình cảm xóm làng thân thiết hơn là trên phố.
Không biết những người ở phố họ đã từng sống ở quê chưa nhỉ.Và khi họ nói một người nào đó là "bọn nhà quê " thì họ nghĩ sao nhỉ.

:k4232942:
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

mình cũng ở huyện lên thành phố học nè nhưng do mình học ở Quy nhơn , sống với nhau chan hoà lắm không có chuyện như bạn nói đâu.
Dù cho ai có nói gì đi chăng nữa nhưng mình nghĩ cứ sống đúng vói con người mình , quê hương xứ sở mình
tuy nhiên có một số cái bạn cần phải học theo để hoà nhịp với cuộc sống nơi đô thị như phong tục tập quán ở nơi đây chẳng hạn
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

tại sao bạn phaa3i nặng nề những lời nói dó quá vậy? mình nghĩ quê hay phố không quan trọng, mà quan trọng là con người của mình , tâm hồn của minh. quê cũng được miễn la mình thấy thoải mái. còn những điều mà ma nguoi khac nói cảm thấy không thích thì cũng không cần để y làm gì
Ban hãy suy nghĩ thoáng ra 1 chút đừng tự ty như vậy
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Nhà quê


Hồi mới ra Hà Nội mình hay bị thằng cu Hó mắng cho là đồ nhà quê. Nó ra Hà Nội trước mình có một năm mà xem phong thái rất người Hà thành. Nó mặc nhiên coi nó là người Hà Nội, động cái là mắng mình đồ nhà quê. Bạn bè mắng nhau chơi thôi nhưng nhiều khi mình cũng tức.

Nó là bạn nối khố của mình, tên là Nguyễn Hó, ra Hà Nội đổi là NHĐ…, nó bảo cái tên Hó tối mò, quê một cục, nghe cái tên chó nó muốn làm việc với tao. Mình hỏi tên Lập được chưa, nó bảo chấp nhận được, nhưng viết bài thì nên lấy tên là Quốc Lập nghe mới oách, mới dọa được bọn Bắc kỳ.

Nó đến chơi nhà, thấy con mình nói mời bác ăn cơm, nó bảo mày không biết dạy con à? Mình hỏi sao, nó nói phải dạy tụi nó nói mời bác xơi cơm. Mình nói ăn với xơi khác gì nhau. Nó cười nói mày là nhà văn thủ đô rồi con ạ, đừng có bảo thủ. Ăn là quê, xơi là Hà Nội, nghe không con.

Nó nói mày phải khẩn trương cho hòa tan ngay cái bản sắc nhà quê hủ lậu của mày đi, có thế mới tồn tại được ở thủ đô.

Đến chơi nhà nó, trúng bữa cơm, nó kéo mình vào mâm. Ba đứa con nó lườm nhau cái, đứa thứ nhất nói một hơi cháu mời bác xơi cơm con mời bố xơi cơm con mời mẹ xơi cơm em mời anh xơi cơm. Đứa thứ nhất dứt lời thở cái phù nhẹ nhõm, tiếp liền đứa thứ hai, rồi đứa thứ ba, đứa nào cũng một tràng như bắn liên thanh, cơ khổ!

Thấy mình đi cái xe Cup 70 cà rịch cà tàng, nó bảo mày vứt nó vào sọt rác đi, quê lắm. Mình nói chà, xe chỉ là phương tiện, mình chưa có tiền đi xe tốt thì đi xe này, việc gì đâu?

Nó cười khịt khịt, xoa đầu mình, nói quê lắm con ơi. Xem tao đây này: Ra Hà Nội cái, biết mình không đủ tiền mua nhà ngon, thuê ngay cái nhà xịn, sửa sang nội thất cực kỳ, mời dân có máu mặt Hà thành đến nhậu một trận sơn hào hải vị, cho chúng nó lác mắt. Ai biết nhà mình thuê hay mua, thấy chưa!

Nó nói phô cái nghèo khổ ra ai thương mà người ta khinh. Xem tao đây này: Tiền không đủ mua nhà thì mua xe xịn, áo quần xịn, giày dép xịn, đói méo mặt nhưng hễ ra đường là phơi phới niềm tin. Khe khe khe...

Mình nói không có thì thôi, rán hành ra mỡ làm gì? Nó xoa đầu mình cười, nói con ơi con răng mà quê rứa con. Hèn chi mày nổi tiếng gấp 10 tao mà người ta trọng tao gấp 10 mày.

Nó nói mày viết bài hiền lắm, quê. Mình hỏi sao, nó bảo thỉnh thoảng phải đá vào vài tiếng Tây cho nó sang. Mình bảo tiếng Anh của tao chưa quá được trình độ How are you, biết gì mà viết?

Nó ném ra cuốn luận văn tiến sĩ của nó, nói mày xem đây. Xem phần phụ lục ghi 6 trang liền toàn sách tham khảo tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức. Mình trợn mắt há mồm. Nó cười, nói tao biết mịa gì tiếng Tây, ghi thế cho đỡ quê. Tiến sĩ mịa gì không biết tiếng Tây, quê!

Mình nói thế thì chỉ mang tiếng dốt ngoại ngữ chứ sao gọi là quê? Nó nói dốt gì không nói chứ ở đô thành mà dốt ngoại ngữ gọi là quê. Mình nói mày sợ quê hơn sợ dốt à? Nó nói đúng, ở đô thành sợ nhất bị người ta coi là quê mùa. Muốn lên dân thượng lưu, dốt giỏi không quan trọng, quan trọng là tẩy bỏ cho được cái chất quê.

Nó còn thỉnh thoảng in vài chùm thơ nước ngoài, khi thì đề là NHĐ… dịch từ nguyên bản tiếng Anh, khi thì đề NHĐ… dịch từ nguyên bản tiếng Pháp. Thất kinh.

Mình nói mày nói tiếng bọ không xong, sao dám dịch tiếng Anh, tiếng Pháp. Nói nói tao bảo tụi học trò nó dịch thô ra, tao làm lại thơ, rứa là thành dịch giả, thấy chưa con. Khe khe khe…

Mình cười nói mày làm mấy chuyện đó là quê đấy con ạ. Nó xoa đầu mình, nói mày ngu lắm, học làm sang sao gọi là quê. Mày mở mắt ra nhìn bố mày gia nhập giới thượng lưu nghe con.

Vài năm sau nó làm viện phó viện, gặp nó đâu, vẫn quần áo sang trọng nhưng khi thì đi bộ bên vỉa hè, khi thì đi bằng xe đạp, xe đạp đắt tiền nhưng là xe đạp thôi. Mình nói sao mà khiêm tốn thế, nó cười, nói muốn lên nữa trước hết phải khiêm tốn. Nhưng khiêm tốn sang trọng chứ không phải khiêm tốn rị mọ quê mùa như mày đâu.

Mình cười nói mấy trò diễn đó mới gọi là quê mùa đấy con ơi. Nó xoa đầu mình, nói thằng này quê mùa toàn diện và vững chắc, không cải tạo được.

Tháng trước có hội thảo ở viện nó, mình có tới dự, nó chủ trì hội thảo, cuối buổi đứng lên kết luận sơ bộ. Xem cái điệu chống tay, hất tóc, ngừng ngắn nhấp ngụm nước rất chuyên nghiệp của nó, mình cứ cúi mặt cười thầm, phục thằng này quá.

Nó nói đông nói tây rồi nói: “Tôi có đọc tờ Niu oóc ti mét, ngươi ta vừa nói rằng....”. Một số người bịt miệng cười khịt khịt.

Tan hội nghị mình gặp riêng nó, nói mày quê bỏ mẹ! Nó hỏi sao, mình nói tờ New York Times, mày lại phát âm ra Niu oóc ti mét, phát âm không được thì đọc cái mịa gì. Mặt nó đực ngỗng ỉa.

Mình nghĩ bụng không biết thằng này ngày mai có dám vác mặt đến hội nghị nữa không, hóa ra nó vẫn đến, mặt mày phớt Ăng lê, hết bắt tay người này lại bắt tay người kia, nói nói cười cười như không. Phục nó quá trời.

Cuối buổi nó lại lên phát biểu, lại chống tay, hất tóc, nhấp ngụm nước, nói nhân nói chuyện ngoại ngữ, tôi nói luôn hôm qua tôi cố tình phát âm New York Times thành Niu oóc ti met, tôi để ý xem thì thấy chỉ có 1 phần 3 hội nghị là bịt miệng cười, còn lại chẳng ai hiểu tôi nói sai hay là đúng. Thế này thì gay lắm, chúng ta cần phải bổ túc ngoại ngữ thế nào chứ toàn tiến sĩ không, ngoại ngữ thế này thì gay lắm.

Tan hội nghị mình bắt tay nó, nói chúc mừng ông đã gỡ được một bàn thua, nó nói thấy chưa, thấy ông thành thị chưa! Mình nói thấy rồi, kiểu này ông dễ về làm hiệu trưởng đại học ngoại ngữ lắm, nó vênh mặt lên, nói chứ sao, viện phó rồi, về chỗ đó không đầy một bước chân, khó gì!

Mình nói giỏi giỏi, ông thành thị giỏi giỏi, nó cười khe khe khe kéo mình đi uống bia, nâng cốc nói chúc sức khỏe đồng chí ngu lâu, nhà quê vĩnh viễn. Mình chạm cốc nó, nói chúc sức khỏe đồng chí giả cầy, mau thăng quan tiến chức.

Nó nói mày nói đúng, không giả cầy làm sao ra ông thành thị, không ra ông thành thị làm sao mà lên chức.

Khe khe khe.

Nguyễn Quang Lập
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

bác đồng minh nhanh thiệt đó sưu tầm ngay câu chuyện dẫn chứng , Bạn cứ sống chan hoà vói mọi người rồi họ sẽ phải thay đôir cách nhìn về bạn thôi, vấn đề là bạn hãy thể hiện bản lĩnh của mình trong công việc học tập
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Nói chung là ở quê hay thành phố không quan trọng.Mà quan trọng nhất là người biết tự trọng sẽ được người khác tôn trọng.Hãy sống đúng với bản chất con người mình . Hãy luôn cảm thông chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn .Đừng quay lưng chỉ chích nhạo bám họ.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Tiện đây, cho mình góp một bài báo, mà mình đọc trên mạng..... Với rất nhiều suy nghĩ..


(aFamily)- Nói không với gái tỉnh lẻ, trai Hà Nội phải lấy gái hà thành.
Tôi rất hay lướt web đọc báo, tôi thích vào bất cứ trang nào mình gặp hay bất kỳ cái tên bài nào hay. Dù là chuyên mục gì, tôi cũng xem miễn là vấn đề tôi thích. Hôm nay thấy cái chủ đề liên quan đến chuyện tình yêu giữa gái thành phố và trai tỉnh lẻ trên afamily.vn hay hay. Viết thử một bài gửi ban biên tập, nêu ý kiến của mình, không biết có được đăng không nhỉ?

Các bạn độc giả thân mến,

Tôi là một chàng trai, hiện tại đang là “lính phòng không”, tuổi tôi lấy vợ được rồi. Tôi cũng xác định sớm hay muộn cũng phải lấy vợ nhưng nhất định phải tìm vợ ở gần nơi mình ở. Tuyệt đối không lấy vợ xa, đặc biệt là vợ ở tỉnh lẻ.

Tôi có ông anh trai, may mắn lấy vợ ở gần, nhà cách nhau có 2km, kéo con xe ga èn èn chưa đến 5 phút đã có thể ngồi xuống mâm hầu rượu bố vợ. Nhiều khi nhạc phụ chưa chặt gà xong đã thấy ông con rể cầm chai rượu đứng ngoài ngõ.
Đến khi vợ chồng ông ấy có con mới sung sướng. Hết ông bà nội lại ông bà ngoại thi nhau chăm bẵm, giặt giũ, nâng lên, đặt xuống, bế bồng, ôm ẵm. Vợ ông ấy thì ông bà ngoại phục vụ hết mình, nghỉ đẻ còn sướng hơn cả đi làm. Vợ đẻ, ông ấy vẫn đi chơi suốt, tham gia đầy đủ với bạn bè. Mang tiếng con nhỏ nhưng chưa biết cái tã con tè vào giặt giũ ra sao.

Kinh tế ông bà hai bên đều khá giả, vợ chồng mua xe ô tô, mỗi ông bà cho thêm một chút để mua cái xe đẹp hơn. Nhà ông ngoại rộng, thế là sửa sang một chỗ làm cái gara. Đi mẹ vợ đóng cửa, về bố vợ mở cửa, xe đánh vào tận nơi, an ninh 24/24h.

Nhìn ông anh, bà chị dâu mà tôi thèm sau cũng lấy một cô vợ gần. Ngày xưa, lúc mới lớn, yêu thì tặc lưỡi, chẳng quan trọng gái tỉnh hay gái thành phố. Bây giờ lớn hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, thấy lấy vợ ở tỉnh thật nhiều bất cập.

Có lẽ với suy nghĩ vậy nên tôi càng lười, cứ nghĩ đến cảnh nếu lấy vợ ở xa mà tôi thấy khiếp. Tôi tự nhủ và thực hiện, hễ gặp cô nào ở tỉnh là tôi lảng ngay, chỉ coi như bạn bè. Không tấn công, không lấy vợ tỉnh lẻ, không dao động, nhất định nói không…

Nếu lấy cô vợ xa…

Lúc yêu đã khổ rồi. Người ta mong muốn ngày nghỉ, ngày lễ, đôi tình nhân được ở gần nhau, tung tăng cùng nhau, chăm sóc, mơn trớn. Đằng này, cứ đến ngày quan trọng, cô ta phải về quê với bố mẹ, gia đình. Còn ta ở trên này cô đơn, nhìn các đôi uyên ương sóng đôi mà thèm chết đi được.

Nàng ở trọ trên này, đồng nghĩa ta phải làm ôsin trung thành mỗi khi nàng chuyển nhà, đi đến chơi phải lấm lét chủ nhà, phải quan tâm đến nàng nhiều hơn vì ở trên này nàng thiếu thốn tình cảm và cả vật chất.

Khi cưới thì phải đi đón dâu thật sớm. Chúng nó lấy vợ gần, 11h trưa tung tăng ra khách sạn, còn ta 2h sáng đã phải ra xe gật gù đi đón vợ từ trong đêm. Chưa kể cưới xin mấy nơi, tốn thời gian, công sức.

Lấy nàng về, tất nhiên nàng ở nhà ta nhưng mà tết đến, ta cũng đành hi sinh hai đến ba ngày để theo nàng về quê ăn tết với ông bà ngoại. Thế là ta cam chịu mất vài cuộc vui với lũ bạn như truyền thống mọi năm. Chưa kể tết nhà ta rôm rả suốt mấy ngày, bây giờ lấy nàng ở xa, chấp nhận mất đi chút vui thú, cà kê. Anh em cụng ly, thiếu mất chú út vì về quê vợ.

Lúc đẻ con, ông bà ngoại xa tít, lên đón về đưa, chốc nhát lại về. Ông bà nội giúp được tý nào, còn không ta lại ngậm ngùi hầu vợ chăm con.

Khi ông bà ngoại ốm đau, ta lại phải xin nghỉ việc để thực hiện nghĩa vụ thăm nom, chăm sóc. Cưới xin, ma chay, hiếu hỉ đằng vợ, lại canh cánh bao nỗi lo bên mình.

Ôi, lấy vợ xa thật phiền phức. Anh em có đồng ý với tôi vấn đề này không?

Gần đây, tôi được một anh bạn trong lúc hàn huyên tâm sự cũng khẳng định chân lý không bao giờ lấy vợ tỉnh lẻ. Nghe thấu ra là đợt rồi, anh ta vừa bị một cô gái tỉnh “chăn” và suýt “khóa”. Rất may, anh ta kịp thời tỉnh táo tránh được cạm bẫy. Anh ta kết luận rằng: Yêu gái Hà Nội vẫn có cái hay, thích thì hết mình, không thích giải tán, chúng không kêu ca, đường ai nấy đi. Yêu bọn gái tỉnh, lăng nhăng là chúng “trói” mình luôn.

Phải cẩn thận khi dính vào gái tỉnh lẻ nhé, ông bạn. Hắn nói ráo hoảnh.

Nghe xong, như một phản xạ có điều kiện, tôi thốt lên “okie” !

Nói không với gái tỉnh lẻ, trai Hà Nội phải lấy gái hà thành.

Theo Afamily.

Đọc xong , [you] cảm thấy thế nào nhỉ???

-----------------------------------------------------------------------------------------
Và tôi cũng tình cờ, đọc được phản hồi của bài báo trên như thế này:

Người thành phố hơn người tỉnh lẻ xuất phát điểm mà thôi

Bài viết cập nhật lúc: 07:01 ngày 15/11/2009

Xin gửi tới bạn Boy Hà Nội, tác giả bài “Trai Hà Nội hãy nói không với gái tỉnh lẻ”.

Xin chào tất cả mọi người

Tôi rất ít khi tham gia vào các diễn đàn nhưng hôm nay sau khi xem qua bài viết của một số bạn, tôi xin chia sẻ một vài ý kiến của mình.

Cách đây 15 năm, tôi cũng là một cô gái tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học. Khi ấy, lần đầu tiên bước vào môi trường đại học và bắt nhịp với cuộc sống náo nhiệt của thủ đô, tôi cũng có nhiều bỡ ngỡ. Các bạn cùng lớp tôi có khoảng 1/2 là người Hà Nội, số còn lại đều là người tỉnh lẻ như tôi.

Học kỳ đầu tiên, hầu hết các bạn Hà Nội đều học rất khá vì nhiều bạn đã từng được học từ hồi cấp 3 trước (chúng tôi học ở Trường ĐH ngoại ngữ Thanh Xuân - nay là ĐH Hà Nội). Sang học kỳ hai năm thứ nhất, khoảng cách giữa các bạn đó và chúng tôi giảm dần rồi mất hẳn. Sang năm thứ hai, nhiều bạn tỉnh lẻ đã học rất tốt và bứt phá. Nhiều bạn còn học tốt hơn rất nhiều các bạn Hà Nội. Tôi vốn học tương đối sáng dạ, nhanh hiểu và chữ viết đẹp cẩn thẩn. Ngồi bên cạnh tôi là hai bạn gái người Hà Nội đeo hai cặp kính cận dầy cộp nhưng luôn phải mượn vở tôi chép lại bài vì ghi không kịp.
Qua đó tôi muốn nhắn nhủ đến các bạn Hà Nội rằng, đôi khi các bạn chỉ hơn chúng tôi về xuất phát điểm. Tức là các bạn được học trước hoặc được hỗ trợ từ phía gia đình, còn về sự thông minh, tính tự lập chưa chắc đã bằng chúng tôi. Ở đâu cũng có người tốt, người xấu, người giỏi, người dốt, chưa chắc cứ người Hà Nội đã là tốt, là giỏi. Đôi khi tôi tự nghĩ, một người thành phố giàu có chưa chắc đã sướng bằng một bác nông dân quê. Vì sao? Chắc khi nào chúng ta sang tuổi già chúng ta sẽ thấy rõ hơn. Giàu có mà môi trường sống bẩn ô nhiễm, nhiều bệnh tật, cuộc sống nhiều áp lực thì chưa chắc đã sống khoẻ, sống lâu và thanh thản bằng một người dân quê đâu các bạn ạ.

Ngoài ra, những bạn nào có tư tưởng phân biệt thì nên suy nghĩ lại. Không có người dân quê thì lấy ai làm ra lúa gạo, trồng rau cho chúng ta ăn. Xã hội mỗi người mỗi nghề, mỗi người mỗi quê các bạn ạ. Tôi nghĩ nếu ai là người Hà Nội chân chính sẽ cảm thấy xấu hổ thay cho một số bạn tự xưng là người Tràng An mà có tư tưởng như vậy. Đơn giản như nước Mỹ, nơi trước kia nặng nề tư tưởng phân biệt chủng tộc mà bây giờ người ta còn bầu chọn ra vị tổng thống da màu. Các bạn thử nghiệm lại xem những người giỏi thực sự ở đất nước ta hầu hết xuất phát từ dân quê hay thành phố. Nói thế để thấy rằng có những người dân quê cũng rất giỏi nếu họ được đào tạo. Còn người thành phố cũng rất nhiều người giỏi mà rất tốt, tôi thấy rất trân trọng những người như giáo sư Nguyễn Lân Dũng, Nguyễn Lân Hùng - họ rất gần gũi với dân quê. Như hoa hậu Mai Phương Thuý, cô đã làm những việc mà trái tim mình mách bảo không phải vì danh hiệu hoa hậu.

Trường hợp của Mai Chi, tôi sẽ làm những gì trái tim mình mách bảo, có tình yêu thực sự thì sẽ vượt qua tất cả.

Trên đây là vài lời chia sẻ suy nghĩ của mình, xin mọi người đón nhận.




--------------------------

Và ý kiến của riêng tôi:

Tôi đồng ý với bài báo phản hồi. Suy cho cùng, người thành phố cũng chỉ hơn người nhà quê xuất phát điểm mà thôi.
Một tuổi thơ với đầy đủ thức ăn ngon, quần áo đẹp, được học hành tử tế, chưa hẳn trong tương lai, người đó sẽ là người trưởng thành, có ý chí, có sự nỗ lực của bản thân.
Nếu nói về tính tự lập, thì theo thực tế mà tôi đã thấy, người nhà quê có tính tự lập cao hơn người thành phố. Trong lớp đại học của tôi, 3/4 là người thành phố, nhưng 1/4 còn lại, cũng ko thua kém họ về khoản học, tham gia hoạt động đoàn thể.
Và người nhà quê, vì đói, vì khổ, vì muốn cha mẹ đỡ vất vả, họ có nhiều sự cố gắng hơn người thành phố. 1/4 trong lớp tôi, tự biết trang trải cho cuộc sống của mình mà ko cần phải bám váy mẹ. Người thành phố, các bạn bằng tuổi tôi, thậm chí có bạn còn ko đi ra khỏi Hà Nội một mình bao giờ, ko có đủ tự tin để tham gia các hoạt động ngoại khóa.

Và nếu nói về thực tế, thì người thành phố, là gốc người thành phố ở Thành phố cũng ko quá nhiều, họ đang dần bị những người nhà quê đua chen đấy nhé.

Có ai hỏi, tôi luôn tự hào mình là người xứ Nghệ, và tôi cũng chưa bao giờ thấy phiền toái, hay ái ngại vì điều đó. ( Chỉ hơi ngại vì khi lần đầu ra Hà nội, giọng nói quê hương làm cho người thành phố ko hiểu gì cả, nhưng giờ thì đỡ rồi, vì .... Tôi biết hòa nhập, để không bị hòa tan trong cuộc sống xô bồ bon chen này).....

 
Sửa lần cuối:
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

"Bọn nhà quê lên phố" đấy là câu nói mà tôi được nghe nhiều lần từ khi đặt chăn lên Thủ Đô để học tập.Vậy xin hỏi mọi người nhà quê và thành phố khác nhau ở chỗ nào.Do cách ăn mặc lỗi mốt hay cách nói chuyện quê mùa.Hay là gì nữa.
Chính khi nghe những câu nói đó tôi cũng cảm thấy chạnh lòng.Không biết họ nhìn mình thế nào nhỉ có quê mùa lắm không.Tâm lý chung mọi người trẻ tuổi không muốn bị gọi là thằng nhà quê hay đứa nhà quê.Tôi cũng chẳng hiểu họ phân biệt thế nào là nhà quê nữa.Nhà quê thì phải có đồng ruộng thì phải có thóc gạo hay là phải chân nấm tay bùn.
Nhưng dù sao đi nữa khi sống với những người ở nông thôn tôi vẫn cảm thấy thỏa mái hơn là khi sông trên phố.Tình cảm xóm làng thân thiết hơn là trên phố.
Không biết những người ở phố họ đã từng sống ở quê chưa nhỉ.Và khi họ nói một người nào đó là "bọn nhà quê " thì họ nghĩ sao nhỉ.

:k4232942:
Nhà quê là nhà ở miền quê, còn dân quê là người sống ở miền quê. OK!
Đa số dân quê thì hiền lành, thật thà, chất phát, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Ở phố thì 1 mét vuông có tới 3 thằng ăn trộm.
"Và khi họ nói một người nào đó là "bọn nhà quê " thì họ nghĩ sao nhỉ.": Chắc họ nghĩ là "Ở miền quê thì 1 mét vuông không thể nào có tới 3 thằng ăn trộm"
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

mình thì cũng có suy nghĩ vậy
vì mình là con gái có chồng thì phải theo chồng
về quê chồng làm ruộng làm rẫy
mình sợ làm không nỗi sẽ bị ba mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà " dô mùng ba ra mồng bảy"hâhaha

theo mình không phải người o dưới quê lên thành phố mà gọi là "đồ nhà wê"
nói thiệt măc dù mình sinh ra lớn lên o thành phố cũng như cách ăn nói hay hành động ai cũng nghĩ mình o dưới wê mới lên.
mình nghĩ cho dù ở quê hay ở thành phố không quan trọng vấn đề cốt lõi o bản chất con người
cho dù 1 người nào đó o thành phố giàu có sang trong nhung tâm hồn không cao thường và hay chê bai xem thường mọi người thì mình cũng không muốn có người bạn như vậy
ngượi lại cho dù người dưới wê lên thành phố lập nghiệp cho dù ho nghèo nhưng tấm lòng họ trong sáng thì camvan11 vẫn thích
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

hi mình cũng là một người quê mùa lên thành phố đuọc 4 năm nhung dù sao mình vẫn giữ được gốc và nhiều lúc mình cũng thấy hãnh diên vì mình là một người sinh ra ở nông thôn đầy tình cảm
không biết sao khi chưa đặt chân lên thành phố mình cũng đã quyết định sẽ sống ở thành phố từ đó mình cũng biết đuọc rất nhiều khó khi mình là một người nông thôn
nhưng mình vẫn lạc quan và không còn ngại khi người ta gọi mình là một người quê mùa hay vì đó
mõi người điều có một niềm quê hương xứ sở mà chỉ cần mình dù bất cứ ở đâu mình nhớ tới quê hương và yêu quê hương là được rùi.. bàn cũng nên thông cảm cho người ta và cho mình hỏi một câu bạn có yêu thich người thành phố không?
mình thì thích và mến người thành phố vì khi mình thích ngươif ta thi từ rùi họ sẽ thích lai mình thui...
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Mình nghĩ khác biệt nhất là về Tri thức. Từ đó dẫn đến nhìu thứ # nữa như là sự phát triển, cách ăn nói, cách ứng sử.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Và có một bài viết nhận xét về "nhà quê" và "thành phố" sau đây. Mọi người hãy đọc và ngẫm nghĩ một tý nhé:

Tuần trước tớ có entry về Hà Nội, có người bảo tớ phải viết 1 entry về Sài Gòn (hoặc người Sài Gòn) cho công bằng. Tuy nhiên tớ nghĩ kỹ rồi, Hà Nội hay Sài Gòn đều có những điểm tương đồng và khác biệt, đây là 2 thành thị hiện đại, văn minh và sầm uất nhất nước… vì vậy, người sống lâu ở đây được coi là “người thành thị”… Hôm nay tớ sẽ viết về một góc nhìn khác, góc nhìn từ những người dưới quê lên (gọi là “người nhà quê”) .
***
Nhiều người bảo “người nhà quê” cục mịch, khù khờ… lại có người chê “người nhà quê” không hiện đại, không “văn minh”, ví dụ: vào nhà hàng mà lại đi dép, ngồi trên ghế thì co chân lên, ăn đồ Tây thì chả biết dùng muỗng nĩa, quần áo mặc thì chả hợp thời… nói chung là “người nhà quê” sao hiện đại, văn minh bằng “người thành thị”. Hễ anh nào “tệ tệ” một tí là bị hăm dọa “cho mày về quê cắm câu bây giờ”…
***
Tớ không bình luận. Tớ chỉ kể cho các bạn nghe một câu chuyện này:
***
Cách đây đâu khoảng gần tháng rưỡi, tớ đi công tác ở Kiên Giang. Chiều tối hôm đó, chỉ còn cách thị xã Rạch Giá chừng 30 cây số, ô tô chở tớ “có vấn đề”, xe không tiếp tục chạy được, bác tài đang vã cả mồ hôi vì giữa nơi hẻo lánh, biết tìm đâu ra thợ sửa? rùi làm sao về Rạch Giá kịp đây????
***
Thế là “người nhà quê” ven đường đổ ra, thanh niên trai tráng thì phụ bác tài kích xe lên, một vài chú “thâm niên” thì chui xuống gầm, trời tối thì các anh nổ máy xe 2 bánh, rọi vào cho sáng để cùng sửa. Bữa đó xung quanh tớ toàn là những anh “thợ” không àh. Này là: thợ máy dầu, thợ máy cày... kia là thợ máy ủi, thợ máy bơm… mà họ vẫn hăng hái làm thợ… sửa xe ô tô. Nhìn họ nhiệt tình như vậy, tớ cảm động lắm. Có anh kêu bác tài xe tớ đưa tiền mua mấy con ốc để gắn vào, bác tài đưa 10 ngàn, anh ấy chạy đi tí, đem về một một bịch ốc và dúi vào tay bác tài… 5 ngàn đồng, bảo “đây là tiền dư”.
***
Cuối cùng xe cũng nổ máy được, những “người nhà quê” còn vui hơn cả chúng tớ, nhét tiền “bồi dưỡng” vào tay, họ dứt khoát không nhận, họ còn vui vẻ nói với “người thành thị” như chúng tớ: “khi nào có dịp về Kiên Giang ghé xóm tui chơi nhé"…
***
Đấy! “người nhà quê” đối xử với “người thành thị” là thế!

***
Vậy khi “người nhà quê” lên thành phố, thì “người thành thị” đối xử với họ thế nào?
***
- Này nhé, một anh học sinh “nhà quê” lớ ngớ lên thành phố liền bị những bác xe ôm “thành thị” níu kéo, chở vòng vòng để tính tiền cho khẳm…
***
- Này nhé, một chị “nhà quê” bỡ ngỡ lên thành phố thì vài kẻ “thành thị” buồn buồn… rạch giỏ hoặc móc bóp chơi…
***
- Này nhé, một bé trai “nhà quê” nghèo quá lên thành phố, tìm việc làm, bị các ông, bà chủ “thành thị” dụ dỗ, ép buộc, bóc lột sức lao động…
***
- Này nhé, một bác “nhà quê” lên thành phố thăm con cháu, thì các con cháu “thành thị” cầu mong cho bác… về sớm sớm tí, chứ ở lâu thì… quê không chịu nổi.
***

- Này nhé, một bà “thành thị” nọ chẳng may bị xe quẹt, ngã xuống đường, một chú “nhà quê” chạy vội đến đỡ liền bị xô ra và nói “… gì đây, thấy người ta té còn nhào vào nữa hả, định… móc túi hả?”…
***
----
Đấy!“Người thành thị” đối xử với “người nhà quê” thế !

***
Dẫu biết rằng không phải lúc nào, ở đâu và người nào cũng vậy… biết rằng đây đó còn có những chương trình, những hoạt động khác giúp đỡ những “người nhà quê” một cách chân thành khi họ lên thành phố… Nhưng sao vẫn thấy cay cay thế nào khi nghĩ đến những chuyện đó nhỉ?
***

http://sieumua.com/showthread.php?t=8788
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chính những hình ảnh này đã cho ta khôn lớn!
bacu1.jpg
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Mình nghĩ nhà quê và thành phố chỉ là tên gọi của ha địa danh khác nhau mà thôi. Trên thực tế người sống ở vùng quê và thành phố đều giống nhau không có gì khác biệt. Nếu biết cách cư xử tôn trọng lẫn nhau giúp đỡ thông cảm cho nhau những lúc khó khăn, ví dụ như một gia đình đi vắng hết không có ai ở nhà, có người lạ đến không biết vì mục đích gì xóm láng vẫn mở của ra nhìn xem đó là ai. Đó là cái tìn cảm mà ở đâu cũng có và luôn luôn tồn tại. tuy nhiên trong một đại bộ phận người dân bây giờ vẫn tồn tại một số qua điểm tiêu cực và không nên có thì đành phải chấp nhận vậy thôi. Theo mình dù ai tới từ đâu đi nữa nếu có thể thông cảm tôn trọng lẫn nhau tì đều có tể làm bạn. Và cụm từ đó chỉ mang tính chất là địa danh thôi cứ không mang ý nghĩ gì cả. Đó cir là cách nói thiếu hiểu biết của ai đó mà thôi. Đừng suy nghĩ nhiều ban nhé!
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

"Bọn nhà quê lên phố" đấy là câu nói mà tôi được nghe nhiều lần từ khi đặt chăn lên Thủ Đô để học tập.Vậy xin hỏi mọi người nhà quê và thành phố khác nhau ở chỗ nào.Do cách ăn mặc lỗi mốt hay cách nói chuyện quê mùa.Hay là gì nữa.
Chính khi nghe những câu nói đó tôi cũng cảm thấy chạnh lòng.Không biết họ nhìn mình thế nào nhỉ có quê mùa lắm không.Tâm lý chung mọi người trẻ tuổi không muốn bị gọi là thằng nhà quê hay đứa nhà quê.Tôi cũng chẳng hiểu họ phân biệt thế nào là nhà quê nữa.Nhà quê thì phải có đồng ruộng thì phải có thóc gạo hay là phải chân nấm tay bùn.
Nhưng dù sao đi nữa khi sống với những người ở nông thôn tôi vẫn cảm thấy thỏa mái hơn là khi sông trên phố.Tình cảm xóm làng thân thiết hơn là trên phố.
Không biết những người ở phố họ đã từng sống ở quê chưa nhỉ.Và khi họ nói một người nào đó là "bọn nhà quê " thì họ nghĩ sao nhỉ.

:k4232942:
:mua: cái cảm nhận của bạn vì bạn cũng tự mặc cảm mà thôi. Chạnh lòng ư? có gì phải chạnh lòng? 1 bộ phận người thường có những so sánh và xem thường người khác theo 1 chuẩn mực khập khỉểng của họ. vậy cớ chi mình phải thấy khóc chịu? Hãy nghĩ đơn giản hơn là "nhà quê" tức là có nhà ở quê, 1 cụm từ đc dùng để phân biệt với những ai có hộ khẩu tại thành phố..thế thôi Nhà quê thì sao? khác gì nhà chợ :huh: khác chứ, trước tiên là thấy khác ở cái hộ khẩu và địa chỉ rồi :mua:ở đâu cũng có cái hay riêng của nó thôi, chỉ cần mình hiểu đc điều này thì khi nghe âất kỳ ai bảo mình là "nhà quê" hay "nhà chợ" gì đó thì tự nhiên mình chỉ cảm thấy buồn cười thôi, ko hề cảm thấy bực tức. Cớ chi phải khó chịu, cáu gắt thế chứ, chả lẽ ng ta cắn mình 1 cái thì mình phải cắn lại ng ta 1 cái sao? thế thì mình với ng ta cũng y như nhau sao? :xinloinhe: Họ nghĩ gì thì mặc họ, mình đã và đang làm đc gì mới là vấn đề. Ngày xưa mình cũng hay cáu khi có ai đó chạm đến cái tôi của mình, nếu trường hợp của bạn mà đặt vào mình trước đây mình sẽ cáu lên nhưng giờ khác rồi, ox mình đã dạy mình cách im lặng, mỉm cười qua rất nhiều sự việc thực tế, và mình biết đc rằng đôi khi im lặng và mỉm cười lại là 1 cách tranh luận hay nhất mà khiến đối phương luôn luôn là người thua cuộc.
P/S: Sorry bạn, mình chỉ nói thật những gì mình nghĩ, có gì bạn đừng buồn mình nha :tanghoa:
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

:mua: cái cảm nhận của bạn vì bạn cũng tự mặc cảm mà thôi. Chạnh lòng ư? có gì phải chạnh lòng? 1 bộ phận người thường có những so sánh và xem thường người khác theo 1 chuẩn mực khập khỉểng của họ. vậy cớ chi mình phải thấy khóc chịu? Hãy nghĩ đơn giản hơn là "nhà quê" tức là có nhà ở quê, 1 cụm từ đc dùng để phân biệt với những ai có hộ khẩu tại thành phố..thế thôi Nhà quê thì sao? khác gì nhà chợ :huh: khác chứ, trước tiên là thấy khác ở cái hộ khẩu và địa chỉ rồi :mua:ở đâu cũng có cái hay riêng của nó thôi, chỉ cần mình hiểu đc điều này thì khi nghe âất kỳ ai bảo mình là "nhà quê" hay "nhà chợ" gì đó thì tự nhiên mình chỉ cảm thấy buồn cười thôi, ko hề cảm thấy bực tức. Cớ chi phải khó chịu, cáu gắt thế chứ, chả lẽ ng ta cắn mình 1 cái thì mình phải cắn lại ng ta 1 cái sao? thế thì mình với ng ta cũng y như nhau sao? :xinloinhe: Họ nghĩ gì thì mặc họ, mình đã và đang làm đc gì mới là vấn đề. Ngày xưa mình cũng hay cáu khi có ai đó chạm đến cái tôi của mình, nếu trường hợp của bạn mà đặt vào mình trước đây mình sẽ cáu lên nhưng giờ khác rồi, ox mình đã dạy mình cách im lặng, mỉm cười qua rất nhiều sự việc thực tế, và mình biết đc rằng đôi khi im lặng và mỉm cười lại là 1 cách tranh luận hay nhất mà khiến đối phương luôn luôn là người thua cuộc.
P/S: Sorry bạn, mình chỉ nói thật những gì mình nghĩ, có gì bạn đừng buồn mình nha :tanghoa:
Thực ra thì mình cũng không phải sống ở quê.Nhưng khi nghe nhiều câu nói như vậy mà họ nói với vẻ chê bai mỉa mai người khác.Thế lên mình mới viết bài này để mọi người cùng bình luận.Nhưng theo mình nghĩ thì ai cũng phải có quê hương gốc rể.Và nhà quê ở đây cũng chính là quê hương của mỗi người.Hãy tôn trọng nó.Dù sao đi nữa thì quê hay phố cũng là con người Việt Nam.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Không kì thị nhé.
Bài nào có tính chất kì thị BAO del đấy.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Thành phố tìm mỏi mắt không thấy Thạch Sanh đâu, thấy nhan nhản toàn Lý Thông không àh.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

Không kì thị nhé.
Bài nào có tính chất kì thị BAO del đấy.
Kỳ thị gì đâu bác Bao.Viết cái này cho mọi người bình luận mà.
Bác đúng là bệnh nghề nghiệp quá rồi.Chưa gì đã đòi sử
Sorry Bác bao nhiều nhiều nha.
 
Ðề: Nhà quê khác thành phố ở chỗ nào?

bây giờ đâu cũng như đâu, ai cũng như ai. chỉ cần mình cố gắng là được. Mấy hàng động đó thật đáng để phê phán, bàn luận chút thôi. Hì, bác Bao đại nhân cứ bình tĩnh.
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top