Người lớn và con nít

xuanthanh

Member
Hội viên mới
"Dường như nắng đã làm má em thêm hồng Làn mây bay đã yêu tóc em Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng Áo trắng em bay giờ tan trường Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài Lặng thinh anh ngóng trông đã lâu Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười
Rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ "
Bài xe đạp của Thuỳ Chi ngày nào anh cũng phải nghe mấy lần mới chịu đc...a ghét teen mà cái bài này công nhận teen thật thế mà a cũng thích....có lẽ vì cuộc tình của chúng mình cũng bắt đầu từ Xe đạp Áo dài và...Sân trưòng ấy!!!

Khi quen em anh tự nhận mình là người lớn gọi em là con nít...Cũng có khi xưng mình là Gấu còm...còn gọi tên em là.....Em bé ngốc. Khi giận thì xưng mình là Ta còn gọi em là Đồ xấu xa ^^!.....Em nói em thích gọi anh là gấu bởi vì em bé chì thích ôm gấu thôi!!!! nhưng gấu của em gầy lắm nên đặt thêm chứ còm đằng sau vậy...

Trong mắt anh em là con bé nhút nhát và....Cực kì ngốc!!! vì cái gì em cũng sợ và em hay hỏi nhiều nữa cứ như là hình sự điều tra vậy....nói về chế độ nhát của em thì vô đối con gì em cũng sợ sợ ma và hay khóc nhè nữa.....Nhưng thú thật chỉ vì vậy mà anh mới yêu em.

Có khi đang ngồi với con nít ngưòi lớn thấy một con gián thật là to...Ngưòi lớn cũng sợ lắm nhưng đôi bàn tay run run...Ngưòi lớn bắt nó thả cho cá ăn....

Đi chơi về muộn thì con nít sợ ma...Hỏi người lớn thì ngưòi lớn nói không sợ đâu...Làm gì có ma chứ...Thế mà ngưòi lớn sợ lắm,Nếu con ma nó hiện ra nhát thì ngưòi lớn cũng đành nhắm mắt lại mà quát nó vậy...Phải làm vậy thôi vì ngưòi lớn là ngưòi lớn mà

Con nít giận thì ngồi khóc...( _ _ ! ) người lớn đành phải dỗ dành vậy...Bảo là mua kẹo cho ăn...có khi hết tiền mua kẹo cũng không dám nói là hết...Đành phải hứa là mai mua cho nhiều hơn ^^! mà hứa lèo nhiều con nít không tin nữa thì ngưòi lớn ôm vào lòng mà dỗ..Không dỗ đựơc thì.....doạ nạt quát tháo làm mặt hề....vẫn khóc thì ngưòi lớn chịu thua đành phải quay mặt đi mà khóc....

Hồi chưa quen thì bán ĐThoại để chơi hơn ngưòi....Khi quen rồi thì đành chơi keo kiệt với bạn bè để gom góp lại mà mua điện thoại...Có thằng nó giận vì tội keo nó chửi thì bịt tai lại thôi!!!!! Mua đc hơn hai tháng thì ngưòi lớn lơ đãng làm mất ấm ức quá trời...May mà tối hôm đó ngồi thống kê lại tin nhắn....Con nít nghe có dựng tóc không??? .....Có 3122 câu anh yêu em :D 2215 câu anh nhớ em...và 7239 câu ta ghét mi đồ xấu xa....Tình yêu con nít và ngưòi lớn thống kê ra là vậy đó

Khi gặp thì nói là nhớ nhớ chán rồi thì nói là không ưa.....Khi con nít giận thì không thèm gặp con nít ở nhà cứ đi lòng vòng chóng cả mặt...ngưòi nhà hỏi không nghe thấy đành phải chịu thua mà xin lỗi trứơc.....

Lên yahoo chát chít thì con nít hay bán hàng ngưòi lớn đa nghi nên nghĩ là con nít giận hoặc đang chát với ai khác nên hay buzz...Con nít trả lời lại thì mừng nhưng cũng phải quát 1 câu mới chịu nổi....

Tóm lại ngưòi lớn cảm thấy to tát hùng vĩ khi bên con nít....Đây là lý do đơn giản nhất để ngưòi lớn yêu con nít....Kể chuyện ngưòi lớn và con nít thì có mấy năm cũng không hết đựơc...Dù sao chăng nữa lý do ấy cũng chỉ là 1/1triệu lý do khiến ngưòi lớn yêu con nít mà thôi.....^^!


[video]http://youtu.be/yqhpo7whDm4[/video]​

P/S : Trích từ nhật ký của một người
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Người lớn và con nít

Chuyện tình của Mod ạ? Sao mà tình cảm vậy!
 
Ðề: Người lớn và con nít

Người lớn, con nít và điện thoại !!!!

Anh và em quen nhau qua một diễn đàn. Anh là "người lớn", em là "con nít". "Người lớn" lúc nào cũng xưng là ta, vui thì gọi "con nít" là nhóc, buồn thì kêu là mi, xem "con nít" như đứa em gái nhỏ.

Và rồi một hôm "người lớn" lúng túng hẹn em đi uống cà phê, dặn đi dặn lại là đi một mình thôi. "Người lớn" nhìn trời nhìn đất, gãi đầu gãi tai rồi lấy hết can đảm nhìn thật sâu vào mắt em và nói: "Nhóc, ta thương... em! Nếu hai năm nữa vẫn thương em như thế này, ta sẽ nói là ta yêu em. Và nếu mười năm nữa tiếp tục thương em như thế này, ta sẽ cưới em".

♥ Thẳng đuột. Ngang phè. Chẳng lãng mạn gì hết. "Con nít" phì cười mà cảm động vô cùng. Tình yêu của "người lớn" và "con nít" bắt đầu như thế đó.

♥ Tình yêu là hồi em mới mua chiếc điện thoại đầu tiên của Hãng S., chức năng thì đơn giản và chỉ lưu được 20 tin nhắn. Vì không thể lưu được nhiều tin nên mỗi lúc phải xóa một tin nào đó, em đều đọc đi đọc lại gần như thuộc lòng rồi mới ấn phím xóa.

♥ Tình yêu là khi hai đứa nghe lời đồng bọn rủ rê, mua điện thoại S.Couple. Hai chiếc điện thoại giống nhau y hệt, chỉ khác mỗi số cuối. Tha hồ nhắn, gọi nhau cả ngày. Gần tết thì "con nít" tung tăng đi mua sắm, hớ hênh sao đó bị mất điện thoại. Tiếc xót xa đến mấy ngày. Điện thoại vô tri nhưng tin nhắn có hồn. Số điện thoại mất có thể xin lại được, còn những tin nhắn ấy chắc chẳng bao giờ…

Dạo mới yêu, mỗi lần giận nhau "con nít" thường tắt điện thoại. Dỗi hờn vu vơ cũng tắt máy cho "người lớn" lo sốt vó chơi. Và tình yêu là khi "người lớn" nói với "con nít": "Đã bao giờ em biết cảm giác chờ đợi một người là thế nào không? Nhiều sáng anh thức dậy, trong tay vẫn nắm chặt cái di động...

Và từ đó em không bao giờ tắt điện thoại, kể cả khi giận nhau.

Tình yêu là khi anh giận em, chạy băng băng nửa tiếng dưới mưa về nhà. Về đến nhà không gọi điện được cho em, lại chạy ngược qua nhà em vì lo em có chuyện gì.

Em đã quen với cảm giác luôn có một người chờ đợi.

Em đã quen mỗi trưa cầm máy lên có một tin nhắn chờ sẵn, và mỗi tối anh gọi chúc ngủ ngon.

Yêu thương đôi khi là lớn, đôi lúc lại giản đơn như hai ngón tay út vô tình chạm vào nhau.

Tình yêu, chỉ đơn giản là những điều như thế


P/S : Trích từ nhật ký của một người
 
Ðề: Người lớn và con nít

Em đã quen mỗi trưa cầm máy lên có một tin nhắn chờ sẵn, và mỗi tối anh gọi chúc ngủ ngon.

:lasao:
 
Ðề: Người lớn và con nít

Chắc chắn đây là câu chuyện của Mod, ko phải sưu tầm.
 
Ðề: Người lớn và con nít

Nhật ký của mình cớ sao ở đây :think: òa òa òa
 
Ðề: Người lớn và con nít

Chà chà.... bữa nay Xuanthanh cũng lãng mạn quá ta...
 
Ðề: Người lớn và con nít

Đọc bài #1 thì có bài hát Xe đạp. Còn đầu Mít lại ngân lên bài này cơ .........

"Không ai thương mình bằng tim hai đứa đâu anh. Không ai cho bằng tình yêu em có cho anh. Về đây mình sống như tiên. Một con đường trắng trinh nguyên Một căn nhà bé xinh xinh, một khu vườn tình. Em là dâu ngày cưới và anh là chú rể mới. Em đi theo anh em đi theo anh em theo anh về .Em là mây mười hướng còn anh là trăng là bướm. Anh đi nơi đâu anh đi nơi đâu là em ở đó. Nơi nào yên mình tới và nơi nào thơ mộng nhất. Anh đưa em đi anh đưa em đi anh đưa em về"


Con nít này đang hư, sẵn sàng chịu quýnh đít. Người lớn ở đâu? có đây ko ? Đến quýnh đi nào :roile:
 
Ðề: Người lớn và con nít

Người lớn cho dẫu thế nào vẫn là người lớn...con nít chỉ là một đứa con nít mà thôi...

Cho dù thế nào trời cũng sẽ mưa...

* * *
Con nít và người lớn gặp nhau lần đầu, cư xử với nhau tự nhiên như là quen từ lâu lắm. Tất cả bắt đầu từ những tin nhắn “làm phiền” người lớn của con nít, người lớn chưa bao giờ hỏi vì sao con nít lại nhắn tin, và con nít cũng chưa bao giờ hỏi vì sao người lớn lại trả lời những tin nhắn ấy. Tất cả đều diễn ra rất tự nhiên.
Những tin nhắn nối tiếp nhau, đều là do con nít chủ động nhắn tin bắt đầu ngày mới, rồi chúc người lớn ngủ ngon. Con nít ngốc tưởng tượng ra nụ cười của một người khi nhận được những tin nhắn quan tâm ấy. Cũng có lúc một mình sợ rằng người ta sẽ nghĩ mình phiền phức, sợ rằng người sẽ nhăn mặt khi nhận được tin nhắn thay vì những nụ cười.
“Con nít nhắn tin thế này có làm phiền người lớn không?”
“Phiền gì hở con nít? Đâu phải dễ có người dễ thương vậy nhắn tin cho mình đâu?”
...
“Con nít chán nhắn tin cho người lớn rồi à?”
“Dạ, con nít chán nhắn tin trước rồi. Sao lúc nào cũng là con nít chủ động nhắn tin cho người lớn hết vậy?”
“Vậy thì để người lớn nhắn tin trước, mình đổi ca nhé”.
Từ lúc nào đấy những tin nhắn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó. Sáng sáng có một đứa con nít nhắn tin đi, rồi mong chờ trả lời. Những ngày không có tin nhắn cứ như ngày trời vắng ánh nắng và bản thân nó như thiếu một điều gì rất quan trọng. Người lớn gây ấn tượng khác hẳn khi nhắn tin, trái với vẻ nghiêm nghị bề ngoài mỗi lần nó tiếp xúc với người lớn, những tin nhắn cho thấy người nhắn những dòng đó thật vui tươi và “nhí nhố” như một phần tính cách của nó vậy. Rồi cũng có ngày trí tò mò thúc đẩy người lớn đến gặp mặt nó.
* * *
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa về, hạt mưa vội vã... Mưa với anh đến sao ngọt ngào...
Người lớn là một cơn mưa, hay mưa chính là người lớn. Con nít vốn rất yêu mưa. Con nít thích cảm giác được đi dưới những cơn mưa nhè nhẹ, có khi khanh khách cười khi chạy dưới một cơn mưa lớn, mà từng giọt từng giọt quất vào mặt khiến nó thấy đau. Nó cũng yêu cả không khí lành lạnh mỗi khi trời mưa... nhẹ nhàng và ngọt ngào là những cơn mưa của đất trời mà trước giờ một đứa con nít vốn cảm nhận. Và người lớn cũng thế, dịu dàng và quan tâm... Người ta nói, con nít thì không được dầm mưa, dễ bị cảm, nhất là người có thể trạng cứ hay bệnh vặt như nó. Mà một đứa con nít ương bướng như nó thì cái gì không được phép làm càng thích làm, cái gì không nên càng muốn thử và cái gì không thuộc về mình thì càng muốn có...
Những cơn mưa và người lớn đến trong đời một đứa con nít tự nhiên như đất trời, và mưa cũng có lúc tạnh vì mưa không thuộc về con người cho dù con người có yêu mưa, có cần mưa như thế nào đi nữa... Những giọt mưa mát lạnh trong lòng bàn tay rồi cũng hứa hẹn lan dần trong tim... Một đứa con nít thì cho dù như thế nào cũng không thích hợp đi mãi dưới mưa...
“Người lớn nè, người lớn có người yêu rồi hở?” Con nít khẽ khàng soạn một tin nhắn, bởi vì những tối cuối tuần vắng người lớn lẫn những tin nhắn. Con nít chờ đợi... và đơn giản nhận ra rằng mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, rằng người lớn đã có một người để quan tâm và quan tâm người lớn, một người để gặp gỡ vào mỗi tối thứ bảy máu chảy về tim, và một đứa con nít chỉ là một đứa con nít trong tim người lớn, không hơn, không kém.
“Uhm, nhưng đang tìm hiểu thôi con nít à.”
Con nít khẽ khàng đi dọn dẹp lại vũ trụ của mình, một vũ trụ ủ dột vì ướt mưa. Bỗng dưng thấy mình thật ngốc, là tự mình đâm đầu vào, tự mình đau... Chẳng vì sao, chẳng tại ai mà tự mình hi vọng rồi tự mình nhận những thứ chưa bao giờ thuộc về mình... Nhẹ nhàng đi từng ngóc ngách trong vũ trụ nhỏ bé của mình, rồi giật mình khi chạm vào những kí ức, những con đường đã được đi qua cùng một người, những nơi đã đến cùng một người và rồi những thứ đã có cùng người... Thời gian dẫu rất ngắn, nhưng làm thay đổi vũ trụ của nó quá nhiều... Bất chợt cay mắt khi bắt gặp hình ảnh một lần người lớn cười hồn nhiên như một đứa trẻ... Lau khô đi thứ mưa vô dụng trên mắt đó, con nít bật điện thoại và xóa hết đi những tin nhắn của một người, những dòng đã khiến nó vui và hạnh phúc khi nghĩ mình được quan tâm thật sự. Mà thật ra tất cả chỉ là một thói quen mà thôi. Thói quen thì có thể từ bỏ.
* * *
“Con nít ngốc quá, nếu không thích thì người lớn đã không trả lời tin nhắn cho con nít. Nếu sau này con nít không nhắn tin nữa thì người lớn sẽ nghĩ là con nít đang ghét người lớn đó.”
Có đáng để đánh đổi không, đáng đổi những giây phút dưới mưa cho dù sau đó là một cơn bệnh dài, đánh đổi những thứ dịu dàng mà nó chưa từng có đó và biết đâu sau đó là một cơn đau dài...
“Biết đâu bỗng em thấy đôi chân mỏi mệt, biết đâu bỗng em thấy sông Thương cạn kiệt...”
Có đáng để là một người xen vào mối quan hệ của người khác. Dẫu rằng sẽ không có kết quả gì. Có đáng để đánh mất bản thân, rồi sau này sẽ không thể gặp nhau mà nở một nụ cười?
* * *
“You passed me by and your heart as cold as ice... Did you see me cry, did you ask yourself why? Did you see me cry, did you ask yourself how? Can you hear me cry...”
Nó đi, đơn giản là nó biết đã đến lúc phải đi, trú mưa thôi. Bước đi nhè nhẹ chầm chậm vì không nỡ rời xa cơn mưa kia hay vì muốn có một bàn tay ấm giữ nó lại? Không có gì. Ừ thì phải đi thôi, mưa lạnh lùng quá. Phố mùa đông cũng ồn ào trong lạnh giá trong những ngày con nít ra đi, những nỗi buồn rất lạ vì những con đường không hề dẫn về nhau...
Và nó mãi nhớ, những ngày dài không tin nhắn trôi qua nặng nề, nhưng nó vẫn nhớ. Không buồn giận hay trách móc, bởi làm gì có ai có lỗi đâu? Chỉ là một nỗi nhớ cứ như thế hành hạ nó ngày này qua ngày khác... Nhớ... nhớ... cứ như có ai đó viết những dòng này lặp đi lặp lại vào tim can nó... Dù sao cũng thầm cảm ơn vì không hề có cơn đau nào đến.
Trời mưa hai ngày liên tiếp, một buổi đi dưới mưa và cổ họng đau rát không nói được lời nào. Ngày, nằm cuộn tròn trong chăn như một con mèo ngủ quên, tự hỏi khi trùm chăn kín hết, liệu mình có biến mất khỏi thế giới này? Bật “Sáng mưa” mải mê nghe. “Hôm nay mưa buồn quá con đường đã đi lâu ngày những sáng vội vàng, tình vẫn chưa tan sao mưa sáng lại đến nhanh quá... Em vui tươi cười nói như mình đã quen lâu rồi, ánh mắt thay lời, cà phê sáng nay và ngoài kia trời vẫn mưa hoài vẫn mưa hoài... Ta chia tay còn đó biết bao điều muốn trao nhưng vội chưa nói thành lời, và em bước theo tiếng mưa rơi bên ngoài...” và người lớn sẽ chỉ còn là một cơn mưa trong một giấc mơ lạ lùng và ngắn ngủi... Nhắm mắt lại và mở mắt ra, hết ngày, mưa dứt hạt, bắt đầu ngày mới, cơn mơ tắt, nắng lên... Này em, ngày ấm đang chờ em, khẽ vẫy tay, mỉm cười...
* * *
Này em, nếu em yêu anh ta đến như thế, tại sao em không nói cho anh ta biết?
Bởi vì đối với em người lớn như một giấc mơ mà thôi, không có thật...
Những ngày vừa qua cũng không có thật, nỗi nhớ trong em cũng không thật... Tất cả đơn giản là biến mất, điện thoại trống trơn không dấu tích, một số điện thoại không tên được lưu trong tim, nhưng vẫn trống, vì người trong giấc mơ hôm qua mỉm cười với em còn thật hơn cả kí ức. Mỗi sáng thức giấc, em cứ ngỡ em lạc vào một giấc mơ khác với nỗi nhớ đong đầy trong tim.
Và có lẽ chính em cũng chỉ là một giấc mơ...
Nó mỉm cười nhìn từng giọt cà phê vẽ những đốm màu trên nền sữa, biết đâu lòng nó sẽ khuấy động từng vòng tròn trong thinh lặng như những giọt mưa rơi ngoài kia một thời gian dài nữa, mà cũng biết đâu tất cả chỉ như một cơn say nắng... Và biết đâu em mãi đứng quay lưng về phía nắng khi chờ hoài không thấy cơn mưa tạnh?
Mải mê sắp xếp lại vũ trụ của nó, vũ trụ của một đứa con nít ngốc và khờ... Bởi vì có những thứ mãi mãi là kỉ niệm, mà kỉ niệm thì có lúc nhớ, có lúc không... Liệu người lớn sẽ nhớ về một người từng được người lớn chở đi ăn, đi dạo phố phường và một đứa con nít cứ tìm mọi cách để làm người lớn vui? sau này những kí ức ấy sẽ dần nhạt màu giữa muôn vàn kí ức khác... Có những kí ức chẳng ai dạy mình cách đơn giản để quên...
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top