Một ngày chỉ có 24 giờ
24 giờ, để người ta hiểu ra khoảnh khắc được bên nhau là ngắn ngủi, và học được cách quý trọng thời gian..
Có một ngày khi tôi mở mắt đón ánh nắng ban mai rọi vào phòng rồi lại lật đật chuẩn bị mọi thứ để đến trường, trở về nhà khi mặt trời khuất dần sau những toà cao ốc đồ sộ trong thành phố và những ngọn đèn đường bắt đầu chiếu sáng, dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp rồi ngồi vào máy gõ hì hục bài báo đang dang dở hoặc tìm tài liệu cho bài thuyết trình trên lớp, và lúc tôi hoàn thành công việc thì mới chợt giật mình khi kim đồng hồ đã nhích sang ngày mới..
Tôi mở yahoo và đọc những dòng tin nhắn offline của bạn bè, họ đã online chờ tôi cùng trò chuyện và kêu réo âm ỉ từ lúc nào.. Nhưng khi tôi hoàn thanh công việc thì nick của họ đã thôi sáng.. Vậy là một ngày trôi qua, ngay cả việc chào hỏi trên mạng, tôi cũng không dành thời gian để làm điều đó, cho những người bạn của tôi..
Tôi mở cửa phòng bố mẹ, họ đã chìm vào giấc ngủ từ lúc tôi vẫn còn đang ngồi lì trước máy vi tính. Tôi nhìn mẹ, nỗi vất vả hằn sâu trên đôi mắt đầy vết chân chim và đôi chân mày như nhíu lại mệt mỏi. Chợt giật mình, suốt một tuần qua, tôi chưa có một giây phút nào ngồi cùng mẹ và trò chuyện, nghe mẹ tâm sự những khó khăn trong công việc.
Những lúc ấy, tôi ước, giá như một ngày có 48 giờ, thì có lẽ tôi sẽ dành thời gian cho những người tôi yêu thương nhiều hơn..
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu như một ngày quá dài với 48 giờ đồng hồ, tôi lúc nào cũng được bên cạnh những người thân yêu, lúc nào cũng an nhàn với công việc và học tập, thì tôi có còn biết quý những giây phút thiêng liêng nhất không?
Bởi nếu một ngày như mọi ngày, vẫn dài dai dẳng thì người ta có thể nằm ườn cho thời gian trôi đi mà không sợ mất những giây phút quý báu, thì người ta đi thật chậm đến nỗi ì ạch vì không phải chạy đua với thời gian, thì người ta lúc nào cũng có thể dành thời gian cho người thân và coi đó là một điều bình thường không mấy khó khăn.
Vậy nên, một ngày chỉ có 24 giờ, để người ta biết thế nào là hối hả, bận rộn, để biết mình đang sống có ích. 24 giờ, để người ta hiểu ra khoảnh khắc được bên nhau là ngắn ngủi, và vì nó ngắn ngủi, nên chúng ta mới cảm nhận được hạnh phúc, và học được cách quý trọng thời gian..
Ngày mai, tôi sẽ phải học cách chia thời gian, để trong vòng 24 giờ, tôi vẫn có thể đặt những người thân yêu vào một góc trái tim tôi và lắng nghe họ tâm sự, để 24 giờ của mình trôi qua không hề vô ích..
Theo mực tím
24 giờ, để người ta hiểu ra khoảnh khắc được bên nhau là ngắn ngủi, và học được cách quý trọng thời gian..
Có một ngày khi tôi mở mắt đón ánh nắng ban mai rọi vào phòng rồi lại lật đật chuẩn bị mọi thứ để đến trường, trở về nhà khi mặt trời khuất dần sau những toà cao ốc đồ sộ trong thành phố và những ngọn đèn đường bắt đầu chiếu sáng, dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp rồi ngồi vào máy gõ hì hục bài báo đang dang dở hoặc tìm tài liệu cho bài thuyết trình trên lớp, và lúc tôi hoàn thành công việc thì mới chợt giật mình khi kim đồng hồ đã nhích sang ngày mới..
Tôi mở yahoo và đọc những dòng tin nhắn offline của bạn bè, họ đã online chờ tôi cùng trò chuyện và kêu réo âm ỉ từ lúc nào.. Nhưng khi tôi hoàn thanh công việc thì nick của họ đã thôi sáng.. Vậy là một ngày trôi qua, ngay cả việc chào hỏi trên mạng, tôi cũng không dành thời gian để làm điều đó, cho những người bạn của tôi..
Tôi mở cửa phòng bố mẹ, họ đã chìm vào giấc ngủ từ lúc tôi vẫn còn đang ngồi lì trước máy vi tính. Tôi nhìn mẹ, nỗi vất vả hằn sâu trên đôi mắt đầy vết chân chim và đôi chân mày như nhíu lại mệt mỏi. Chợt giật mình, suốt một tuần qua, tôi chưa có một giây phút nào ngồi cùng mẹ và trò chuyện, nghe mẹ tâm sự những khó khăn trong công việc.
Những lúc ấy, tôi ước, giá như một ngày có 48 giờ, thì có lẽ tôi sẽ dành thời gian cho những người tôi yêu thương nhiều hơn..
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu như một ngày quá dài với 48 giờ đồng hồ, tôi lúc nào cũng được bên cạnh những người thân yêu, lúc nào cũng an nhàn với công việc và học tập, thì tôi có còn biết quý những giây phút thiêng liêng nhất không?
Bởi nếu một ngày như mọi ngày, vẫn dài dai dẳng thì người ta có thể nằm ườn cho thời gian trôi đi mà không sợ mất những giây phút quý báu, thì người ta đi thật chậm đến nỗi ì ạch vì không phải chạy đua với thời gian, thì người ta lúc nào cũng có thể dành thời gian cho người thân và coi đó là một điều bình thường không mấy khó khăn.
Vậy nên, một ngày chỉ có 24 giờ, để người ta biết thế nào là hối hả, bận rộn, để biết mình đang sống có ích. 24 giờ, để người ta hiểu ra khoảnh khắc được bên nhau là ngắn ngủi, và vì nó ngắn ngủi, nên chúng ta mới cảm nhận được hạnh phúc, và học được cách quý trọng thời gian..
Ngày mai, tôi sẽ phải học cách chia thời gian, để trong vòng 24 giờ, tôi vẫn có thể đặt những người thân yêu vào một góc trái tim tôi và lắng nghe họ tâm sự, để 24 giờ của mình trôi qua không hề vô ích..
Theo mực tím