...Ở 1 xó xỉnh nào đó...trong 1 góc khuất nào đó...có 1 người con gái...đang lậm lụi ngồi khóc trong mưa...
...Ở 1 ngả rẽ nào đó... trong 1 chiều tối nào đó...có 1 trái tim bị vứt lăn lóc trong mưa...
...Ở 1 khoảng trời nào đó...trong 1 khoảng thời gian nào đó...có 1 cơn mưa tình ập đến...choáng váng... hoang mang...
...Ở 1 nơi nào đó...trong 1 lúc nào đó...nó đã bít 1 điều rằng nó đã thik
người ấy...
Nó...vẫn ngồi đây...trầm lặng đến đáng sợ...yên tĩnh đến bất ngờ...im ắng đến hờ hững...mọi người nhìn nó với vẻ ngoài giản đơn...nhưng nào có ai hiểu...nổi cô đơn đang vây kín trong lòng nó...
Tim nó...giờ đang rạn nứt...đang bứt rứt khôn nguôi...
Nghĩ về anh... có khi nào mà nó ko chạnh lòng...
Nó chưa bao giờ thử buông tay...nó chỉ bít níu giữ...chỉ bít lôi kéo...nó sợ đánh mất...
.....................................
Từ bây giờ nó sẽ tập buông tay...
Tập cho đi những gì mà nó muốn giữ lấy...
Đôi khi chỉ đơn giản là cần 1 bờ vai để dựa...
Đôi khi chỉ cần 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình...
Đôi khi chỉ cần 1 khoảng thời gian để sống trong tình yêu...
Đôi khi chỉ cần 1 tin nhắn yêu thương...
Đôi khi chỉ muốn có 1 ai đó để quan tâm chăm sóc...
Đôi khi chỉ muốn có 1 người để gọi 2 tiếng "...yêu"
Đôi khi chỉ là muốn thương nhớ 1 ai đó...
Đôi khi chỉ là cần 1 người sánh bước tối thứ 7...
...Có lẽ nó và anh đã buông tay 1 cách vội vàng,nhanh chóng,...,,Nhưng thật sự lần này nó đau...rất đau...vẫn bít...
con đường nào cũng có ngã rẽ...
vẫn bít...
cầu thang nào cũng có bậc cuối cùng...
vẫn bít...
tình yêu nào cũng có kết thúc...
nhưng...
sao em lại sợ...lại đau... em lại khó chịu...khi bít em & anh đã buông tay...
Cuộc sống giống như con đường 1 chiều.
Và món quà quý nhất của cuộc sông...đôi khi là quá khứ và kỉ niệm
............đôi khi là kết thúc.
............đôi khi là điểm dừng.
............đôi khi là bắt đầu.
............đôi khi là trống rỗng.
Ngày mai...
em lại là chính em... sẽ đi trên con đường mà em đã chọn...và vẫn sẽ yêu anh
(st)
...Ở 1 ngả rẽ nào đó... trong 1 chiều tối nào đó...có 1 trái tim bị vứt lăn lóc trong mưa...
...Ở 1 khoảng trời nào đó...trong 1 khoảng thời gian nào đó...có 1 cơn mưa tình ập đến...choáng váng... hoang mang...
...Ở 1 nơi nào đó...trong 1 lúc nào đó...nó đã bít 1 điều rằng nó đã thik
người ấy...
Nó...vẫn ngồi đây...trầm lặng đến đáng sợ...yên tĩnh đến bất ngờ...im ắng đến hờ hững...mọi người nhìn nó với vẻ ngoài giản đơn...nhưng nào có ai hiểu...nổi cô đơn đang vây kín trong lòng nó...
Tim nó...giờ đang rạn nứt...đang bứt rứt khôn nguôi...
Nghĩ về anh... có khi nào mà nó ko chạnh lòng...
Nó chưa bao giờ thử buông tay...nó chỉ bít níu giữ...chỉ bít lôi kéo...nó sợ đánh mất...
.....................................
Từ bây giờ nó sẽ tập buông tay...
Tập cho đi những gì mà nó muốn giữ lấy...
Đôi khi chỉ đơn giản là cần 1 bờ vai để dựa...
Đôi khi chỉ cần 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình...
Đôi khi chỉ cần 1 khoảng thời gian để sống trong tình yêu...
Đôi khi chỉ cần 1 tin nhắn yêu thương...
Đôi khi chỉ muốn có 1 ai đó để quan tâm chăm sóc...
Đôi khi chỉ muốn có 1 người để gọi 2 tiếng "...yêu"
Đôi khi chỉ là muốn thương nhớ 1 ai đó...
Đôi khi chỉ là cần 1 người sánh bước tối thứ 7...
...Có lẽ nó và anh đã buông tay 1 cách vội vàng,nhanh chóng,...,,Nhưng thật sự lần này nó đau...rất đau...vẫn bít...
con đường nào cũng có ngã rẽ...
vẫn bít...
cầu thang nào cũng có bậc cuối cùng...
vẫn bít...
tình yêu nào cũng có kết thúc...
nhưng...
sao em lại sợ...lại đau... em lại khó chịu...khi bít em & anh đã buông tay...
Cuộc sống giống như con đường 1 chiều.
Và món quà quý nhất của cuộc sông...đôi khi là quá khứ và kỉ niệm
............đôi khi là kết thúc.
............đôi khi là điểm dừng.
............đôi khi là bắt đầu.
............đôi khi là trống rỗng.
Ngày mai...
em lại là chính em... sẽ đi trên con đường mà em đã chọn...và vẫn sẽ yêu anh
(st)