Hãy bình tâm, khi em ra đi.

Dê cụ

lão bang chủ
Hội viên mới
Hè lại đến. Đâu đó trong cái nắng cháy da là màu đỏ rực của những cánh phượng . Phượng vốn dĩ như 1 người con gái thủy chung , ít nói nhưng sâu sắc . Phải , cứ hễ cuối tháng 4 thì phượng đã đem màu đỏ yêu kiều của mình rải đều trên những tán cây . Hè năm nay T bất chợt thấy buồn , T đã chẳng nghe thấy nổi 1 tiếng ve kêu râm ran , tuyệt nhiên không . Có lẽ ve là vậy , một người con trai thất thường , nhiều lời và .. to mồm .
Cuộc sống dẫu yên bình hay sóng gió thì vẫn cứ đang trôi qua , đều đều và hờ hững . Lắm lúc , giữa cái thinh không của sự huyễn hoặc , T lại lừa dối mình rằng T đang hạnh phúc , T đang thành công , T đang bước đúng trên con đường của mình . Nhưng .... !!!
Nhưng dù sao thì T cũng là người hạnh phúc thật , ít ra T hạnh phúc vì T biết hài lòng với những ji` mình đang có , mình đang đạt được , có phải vậy không ? Thế rồi đôi lúc T mỉm cười khi người ta nhắc đến em , người ta là những người bạn của cả em và T đã nói về cuộc sống của em , hạnh phúc của em , cái hạnh phúc mà " khó khăn lắm em mới tìm thấy " , T đã mỉm cười hờ hững . T không cao thượng đến mức có thể vui khi nhìn thấy em hạnh phúc bên người khác , người mà em gọi là chồng , nhưng dường như T đã mất đi cảm giác đau nhói , cảm giác mà đã từng có lúc T tưởng nó sẽ theo T đến suốt cuộc đời này . T học được cách chấp nhận , T học được cách quên em và T học được cách yêu 1 người con gái khác , không phải em .
Thượng đế thật công bằng , người ấy đã đến với T theo đúng cách mà T và em vẫn mong muốn , vào cái thời điểm T nghĩ rằng cả em và T phải bước trên 2 con đường khác nhau , T đã yêu người ấy thật lòng .
Đó là 1 ngày đầu hè , trời đột ngột chuyển lạnh , và đó cũng chính là ngày T quyết định sẽ về lại nơi xưa thêm 1 lần nữa , để dẫm chân trên bờ cát ươn ướt , nghe tiếng biển thì thầm như khi xưa T còn bên em , ngày đó 2 năm về trước T đã nói yêu em .
T gục xuống khóc như 1 đứa trẻ con khi nhìn thấy biển , biển vẫn thế , hiền hòa nhưng lạnh ngắt . T không muốn , ngàn lần không muốn nhưng chẳng hiểu sao , những kỷ niệm ngày xưa bất chợt trở về - đầy ắp và nguyên vẹn , T vẫn chẳng thể nào quên được em .
Ừ thì điều đó cũng chẳng có ji` là lạ , đây cũng chẳng phải lần đầu tiên T cố quên em rồi thất bại , nhưng khi đó , T tự nhủ lòng mình đây sẽ là lần cuối T khóc vì em , lần cuối T tưởng niệm " Tình yêu kỳ diệu " của mình .
Đã lâu T không vào HHT , không làm 1 thói quen xấu khi bắt đầu login , đó là tìm tất cả những bài viết của em . Lần trước con số bài của em là 48 , rồi hôm nay là 52 . Xin lỗi em nhé , nếu như T lại một lần nữa tò mò .
Em đang buồn , T biết cũng chẳng thể làm ji` được nữa , T và em xa nhau quá , cả khoảng cách địa lý và cả khoảng cách của trái tim , nhưng không hiểu sao , T thấy đau nhói trong tim . Đành rằng T vẫn còn nhớ em , đành rằng T vẫn không thể quên em , vậy tại sao khi đọc những dòng chữ em viết , những lời tự sự buồn của em về cuộc sống với người ta , T lại đau ? T không hiểu , thực sự không hiểu .
"Giờ này ở nơi ấy chắc em đã dậy rồi để chuẩn bị cho một ngày mới , em sẽ mỉm cười với người chồng của mình, hôn nụ hôn chào buổi sáng với người ta , làm món điểm tâm sáng rồi đi học , rồi đi làm , rồi trở về với mái ấm nhỏ bé của em . Cuộc sống như vậy chắc sẽ làm em mập lắm , mà em thì vốn dĩ không thích mập ... " - Đó là điều T vẫn đôi khi nghĩ tới vào giờ này , 6h chiều ở Việt Nam . Nhưng hôm nay thì không , hôm nay T ngồi đây , viết những dòng chữ này không hiểu có phải để cho em đọc không , hay cho riêng T , vì T không biết " Giờ này em đang nghĩ ji` ? "
Cầu mong cho những ji` T đã vô tình đọc được chỉ là nỗi buồn và cảm xúc trong thoáng chốc của em thôi và em sẽ lại tiếp tục hài lòng , hạnh phúc với tình yêu của mình , T thực lòng không muốn em đau khổ và T cũng không muốn mình lại phải đơn phương đau cùng nỗi đau của em .
Đêm nay T sẽ lại về bên biển với những người bạn của T . T sẽ lại nghe tiếng biển và hình dung em đang ở bên nắm tay T và nghe T khe khẽ hát bài hát T viết cho em . T sẽ buồn , nhưng nỗi buồn đó là nỗi buồn hoài niệm do T tự huyễn hoặc mình và T muốn được cảm nhận thật sâu cái cảm giác ấy .
Em ạ , mỗi con người đều chọn cho mình một lối đi , lối đi của T , T đi tìm cơn mưa truyền thuyết , đơn giản vì T là người lãng mạn và T vẫn đang sống trong môi trường nghệ thuật , đó là 1 phần công việc của T . Còn lối đi của em , em chọn cho mình sự hạnh phúc dù là nhỏ nhoi hay tạm bợ , em hãy hài lòng và học cách chấp nhận điều đó đi , có đôi khi điều đó là sai lầm . Thượng đế rất công bằng , ngài lấy đi em từ T nhưng ngài trả lại cho T những ji` mà bấy lâu T khao khát , ước mơ . Ngài lấy đi một tình yêu mãnh liệt của em nhưng chẳng phải ngài đã trả lại cho em một bờ vai để em có thể dựa vào hay sao ? T xin em , đừng buồn nữa nhé , T sẽ đau lắm .

Tommy Nguyễn
 
Ðề: Hãy bình tâm, khi em ra đi.

Nếu tình yêu bao giờ cũng buồn như thế, thì liệu ai còn dám yêu. Quá khứ mãi là quá khứ, hãy để quá khứ ngủ yên. Có như vậy mới tìm được hạnh phúc mới, một hạnh phúc thật sự. Hạnh phúc đơn giản, dễ tìm nhưng khó kiếm.....
 
Ðề: Hãy bình tâm, khi em ra đi.

ôi buồn quá. Nhưng rất hay.
 
Ðề: Hãy bình tâm, khi em ra đi.

Anh Dê này, đó là bài viết về tâm trạng của Anh hay Anh cop được của ai zậy? Nếu đúng là của anh thì .... đừng buồn nữa nhé anh, hãy ngã vào vòng tay em nè....!
 
Ðề: Hãy bình tâm, khi em ra đi.

Đó là tâm sự của lòng anh đấy em ạ, rất buồn, rất trống vắng. Bởi với cuộc sống thường ngày của anh em đã quá quen thuộc, gần gũi và thân thiết. Em ra đi để lại trong anh nỗi buồn sâu thẳm, day dứt. Nhưng có một điều anh luôn tự ý thức:"anh sẽ phải tập dần thói quen rằng cuộc sống của anh từ giờ trở đi sẽ ko còn em bên cạnh, không còn được sự qun tâm săn sóc của em...." Anh sẽ quen, đúng vậy.
 
Ðề: Hãy bình tâm, khi em ra đi.

Anh Dê này, đó là bài viết về tâm trạng của Anh hay Anh cop được của ai zậy? Nếu đúng là của anh thì .... đừng buồn nữa nhé anh, hãy ngã vào vòng tay em nè....!
ui trời ghê wá nhe osaka, mà hông hỉu tại seo là "dê cụ" nhỉ..?:smilielol5:
-----------------------------------------------------------------------------------------
Đó là tâm sự của lòng anh đấy em ạ, rất buồn, rất trống vắng. Bởi với cuộc sống thường ngày của anh em đã quá quen thuộc, gần gũi và thân thiết. Em ra đi để lại trong anh nỗi buồn sâu thẳm, day dứt. Nhưng có một điều anh luôn tự ý thức:"anh sẽ phải tập dần thói quen rằng cuộc sống của anh từ giờ trở đi sẽ ko còn em bên cạnh, không còn được sự qun tâm săn sóc của em...." Anh sẽ quen, đúng vậy.
hic xúc dộng wá, thui đừng bùn nữa pác dê à, mọi việc tốt lành sẽ đến với pác mừ...:cheers1:
 
Sửa lần cuối:

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top