Em ở đâu trên thế gian này

tomato1008

Member
Hội viên mới
Trong lúc lang thang vào " tâm sự chuyện tình yêu". Bỗng dưng mình nhớ đến 1 câu chuyện đã đọc được trên 1 tờ báo mạng. Mình đã đọc và đã khóc, và cũng để bít rằng, trên đời này còn có 1 người nào đó, đang chờ đợi ta, chỉ cần ta luôn hy vọng, cố gắng và đừng nản lòng thì sẽ tìm được thôi.
...........................................................................................
Nếu có thể tìm được một đáp án nào đó ngoài tình yêu, tôi sẽ có thể vui vẻ sống, vui vẻ cười và vui vẻ đi nốt quãng đường còn lại của cuộc đời nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là “nếu”. Nên giờ tôi vẫn chưa tìm được hạnh phúc.

Mỗi ngày trôi qua với tôi ảm đạm và đầy buồn bã vì tình yêu tôi mãi chẳng thể có. Nó xa vời và bởi thế tôi không dám với.

Tôi năm nay 30 tuổi. Đàn ông 30 đã đủ chín chắn và thành đạt. Ba tôi là một đại gia trong ngành xây dựng. Bởi vậy, khi bước vào ngành tôi đã có một nền tảng vững chắc. Được đầu tư học hành cẩn thận kèm theo niềm đam mê của tôi đối với mỗi bản vẽ thiết kế, mỗi công trình xây dựng, được sự dìu dặt của các bậc cha chú trong ngành, ở tuổi 25, tôi thành lập được một công ty riêng.

Rồi ba tôi, sau một cơn tai biến, sức khỏe giảm sút, ông giao quyền giám đốc cho tôi. Vậy là mới ở tuổi 30 nhưng tôi đã là chủ nhân của khối tài sản đồ sộ. Sự sát nhập hai công ty khiến cho thế lực của tôi trong ngành xây dựng càng lớn. Kiếm tiền trở thành một việc quá dễ dàng đến mức nhiều khi tôi có ý nghĩ buồn cười rằng nếu có quá nhiều tiền thì sẽ tiêu như thế nào cho hết. Bởi tôi chỉ có một mình, ba mẹ thì tất nhiên không cần tiền của tôi.

Ai cũng nghĩ tôi may mắn, tôi hạnh phúc. Ba mẹ tôi cũng nghĩ vậy. Họ nghĩ họ là những người hạnh phúc bởi sinh được một thằng con trai giỏi giang, đẹp đẽ. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy cho đến khi phát hiện ra điều bất hạnh của mình. Điều bất hạnh mà nếu đánh đổi mọi thứ tôi có để nó biến mất thì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Tôi bị vô sinh.

Một thằng đàn ông không có khả năng cho người đàn bà mình yêu những đứa con xinh xắn thì có còn là đàn ông? Điều đau đớn ấy tôi biết do một lần tình cờ nghe lời cậu bạn làm trong bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tất nhiên, lúc đầu tôi không tin nhưng sau khi làm nhiều xét nghiệm, kết quả vẫn như vậy. Tôi lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi là thằng công tử được hưởng sung sướng từ khi còn chưa ra đời. Vậy lí do nào dẫn tới thứ bệnh quái ác đó?

Tôi không thể tìm ra câu trả lời. Tôi có tiền nên tôi rất bình tĩnh ngay cả khi đã chắc chắn đó là sự thật. Tiền là thứ vạn năng làm được nhiều thứ. Nó sẽ giúp tôi thoát khỏi bệnh vô sinh.

Em ở đâu trong thế gian này?, Bạn trẻ - Cuộc sống, Em o dau, tinh yeu, hanh phuc, vo sinh, niem tin

Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi... (Ảnh minh họa)

Tôi đã đi nhiều nơi để chạy chữa. Nghe ở đâu mách có bài thuốc hay, tôi ngay lập tức gác mọi công việc để đến và tìm mua. Nhưng mọi cố gắng đều là vô ích. Không có một chuyển biến gì dù là nhỏ nhất. Tôi bắt đầu hoang mang và hoảng sợ thật sự. Vẻ tự tin, đĩnh đạc thường ngày của một tổng giám đốc biến mất. Tôi sợ mọi người sẽ biết chuyện. Lòng tự tôn và sự cao ngạo của một thằng đàn ông trong tôi khi ấy sẽ chẳng còn gì.

Tôi tưởng tượng đến viễn cảnh toàn bộ nhân viên trong công ty trước mặt sẽ vờ khúm núm chào hỏi tôi nhưng sau lưng lại xì xào, khinh bỉ rằng một thằng đàn ông chẳng ra đàn ông, một thằng “điếc” thì có gì đáng tự hào. Tôi tự cô lập mình và cảnh giác với tất cả. Tôi tự nhủ chỉ cần tôi không lập gia đình thì bí mật này mãi mãi chẳng ai biết được. Tôi sẽ được che chắn bởi vỏ bọc an toàn đó. Nhưng đó là điều không tưởng, bởi tôi là thẳng con trai duy nhất của ba mẹ.

Ba mẹ lúc nào cũng cuống quýt giục tôi lấy vợ. Họ đề ra đủ thứ tiêu chuẩn cho con dâu tương lai. Họ nói phải chọn thật khéo để sau này con tôi lấy được tinh hoa của cả bố lẫn mẹ. Con tôi sau này nhất định sẽ xuất sắc hơn tôi. Ba mẹ không biết tôi vĩnh viễn không thể có con, vĩnh viễn không thể nghe một tiếng ba. Điều đó từng ngày, từng ngày bóp siết trái tim tôi nhức nhối.

Tôi vẫn có những khao khát của một thằng đàn ông. Khi nhìn những cặp đôi trên phố tay trong tay dịu dàng, ấm áp dìu nhau đi trong yêu thương, tôi thấy nỗi buồn trong mình cứ trĩu nặng dần. Tôi chán ghét tất cả. Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi. Vật chất suy cho cùng cũng chỉ là phù du thôi. Nó không thể sưởi ấm tôi, vuốt nhẹ tim tôi mỗi khi nó đau đớn. Tôi cần một người kề bên. Và tôi nghĩ tình yêu chắc chắn sẽ làm nên điều kì diệu, sẽ có cô gái chấp nhận tôi, yêu tôi với tất cả những gì tôi có. Cô sẽ không khinh bỉ và rời bỏ tôi khi biết tôi bị vô sinh. Bởi vậy, tôi quyết định mở lòng mình ra để kiếm tìm tình yêu.

Thực ra, đối với một thằng như tôi, các cô gái vây quanh chẳng hề ít. Không phải tôi khoe khoang mà sự thật là như vậy. Tôi thành đạt, tôi đẹp trai, phong độ và hơn hết tôi giàu có. Đó là lợi thế và cũng là điểm yếu của tôi. Bởi chính những điều đó khiến tôi khó có được một tình yêu tinh khiết không vụ lợi, tính toán.

Tôi đã thử tiến tới với vài người trong số họ nhưng tất cả đều hời hợt. Tôi chỉ thấy họ yêu tiền của tôi. Nhưng rồi trời cũng không quá tàn nhẫn với tôi khi mang cô ấy đến. Cô là tia sáng hiếm hoi và niềm hi vọng ít ỏi tôi có kể từ ngày tôi biết mình không thể có con. Cô không yêu tôi vì tôi đẹp trai, tôi nhà giàu bởi cô hoàn toàn không biết tôi là tổng giám đốc một công ty xây dựng lớn. Một tình yêu qua mạng có lẽ là nực cười. Thậm chí trước kia tôi vẫn cho đó là trò nhảm nhí nhất thế gian.

Mạng là ảo nên tình yêu cũng là ảo mà thôi. Nhưng em thì không như vậy bởi tôi đã được gặp em tận mặt, đã cùng em làm những thứ điên rồ mà có lẽ chỉ những người đang yêu mới làm bất chấp sự ngán ngẩm và khó chịu của người xung quanh… Những yêu thương dần đến, những tin nhắn hỏi han, quan tâm tất cả sưởi ấm trái tim tôi. Khi biết về thân thế thật của tôi, em đã hoảng hốt rồi biến mất. Em nói em không xứng với tôi, rằng tôi quá xa lạ. Những người khác nhau thì thật khó để yêu thương nhau. Nhưng tôi không chịu để tình yêu của mình bị mất đi một cách dễ dàng đến vậy. Tôi đi tìm em.

Tôi thuê rất nhiều người để tìm em. Hàng quán quen em không tới, chốn yêu thương em không qua. Khi tôi gần như phát điên và suy sụp thì em quay về. Em nói em yêu tôi. Tình yêu thì hơn tất cả tiền bạc, vật chất phù du. Tôi hạnh phúc. Tôi đưa em về giới thiệu với ba mẹ. Hai người rất khó để chấp nhận một đứa trẻ mồ côi làm kế toán tại một công ty nhỏ như em, nhưng vì tôi, họ miễn cưỡng niềm nở. Rồi ba mẹ cũng dần nhận ra tấm chân tình của em, qua những quan tâm thật lòng của em dành cho tôi, cho ba mẹ. Và họ đón nhận em.

Tôi bắt đầu rơi vào chuỗi ngày tự dằn vặt chính mình. Còn một sự thật tôi chưa cho em biết. Nếu hay rằng tôi bị vô sinh, em có chấp nhận lấy tôi? Tôi nên cho em biết rồi tùy em quyết định hay tôi cứ mặc kệ, lấy em và cho em tự tìm ra sự thật đắng lòng này? Rồi cuối cùng tôi cũng nói bởi tôi không thể có lỗi với người tôi yêu thương.

Em sững người. Sắc mặt em thay đổi rất nhanh và em cũng ra đi rất nhanh. Để lại cho tôi chỉ vài dòng thư: “Em yêu anh nhưng em muốn được làm mẹ. Em muốn có những đứa trẻ của riêng mình, có những thiên thần sẽ gọi em là mẹ. Xin lỗi vì tất cả. Em là một đứa quá ích kỉ”. Tôi đã nghĩ đến chuyện này nhưng khi cầm lá thư trên tay, tôi vẫn thấy như mình ngay lập tức có thể khụy ngã. Tôi đau đớn nhiều nhưng đau đớn mãi cũng chẳng làm gì. Ba mẹ không hiểu vì sao chúng tôi lại kết thúc mọi chuyện nhanh như vậy. Và họ lại tiếp tục thúc giục tôi tìm kiếm một con dâu tương lai khác cho hai người.


Sự ra đi của người con gái ấy khiến tôi suy sụp nhưng trong sâu thẳm tôi biết tôi vẫn khao khát được yêu thương. Tôi mong muốn được yêu thương bởi một người phụ nữ. Người đó sẽ làm cho căn phòng tôi trở nên ấm áp, sẽ luôn tươi cười đợi tôi nơi bậu cửa mỗi khi tôi đi làm về, sẽ bên tôi đến suốt cuộc đời để tôi không còn phải chịu cảnh cô đơn đáng sợ này nữa. Nhưng liệu tôi có thể tìm được một người như thế?

Người con gái mà tôi ngỡ đã yêu tôi tới mức sẽ bỏ qua tất cả, tới mức dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng chỉ cần có tôi thôi, ngay khi biết điều bất hạnh của tôi, cô không cần biết rằng có thể chữa được hay không còn vội vã bỏ tôi đi, thì liệu có ai dám đến và ở lại với tôi mãi mãi dù biết tôi không thể sinh con? Anh bạn tôi bảo tôi có thể làm thụ tinh nhân tạo. Bây giờ y học phát triển nên tôi cũng không nên quá lo lắng. Nhưng tôi vẫn chưa dám thử. Tôi coi đó là niềm hi vọng duy nhất của mình để có thể làm một người bố.

Tôi cần một người sẵn sàng làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi theo cách ấy. Và nếu thụ tinh không thành công thì người vẫn sẵn sàng ở lại bên tôi. Chỉ cần vậy, bao nhiêu tài sản của tôi, tôi cho người hết, bao nhiêu nhà cửa, tôi sẽ đổi chủ. Tôi cần lắm một người ở bên, cho tôi cảm giác ấm áp và hạnh phúc của một gia đình. Một cảm giác thực sự chứ không phải giả dối.

Tôi biết như vậy là ích kỷ bởi tôi không có quyền tước đoạt niềm hạnh phúc làm mẹ của một người phụ nữ. Nhưng biết đâu, phương pháp thụ tinh nhân tạo kia thành công và tôi sẽ được niềm vui vẹn toàn? Tôi cần một người thôi, một người dám đi cùng tôi trong sự mạo hiểm này, cho tôi niềm tin và niềm vui sống. Người tôi cần ấy – Em ở đâu trong thế gian này?
...................................................................................
Vào một ngày đầu thu, nắng rất vàng và trời rất trong, chúng tôi nhận được điện thoại của một người đã lâu không liên lạc. Anh có lẽ là người nhận được nhiều sự quan tâm nhất của độc giả.

Hơn một năm trước, câu chuyện về chàng tỉ phú trẻ tuổi bị vô sinh đã được nhiều bạn đọc thương cảm và chia sẻ. Chúng tôi gặp lại anh một lần vào dịp Tết và đến khi ấy, cuộc đời anh vẫn còn nhiều nỗi đau, hạnh phúc vẫn chưa mỉm cười. Anh đã nói là sẽ thôi không nghĩ về chuyện mình sẽ có một gia đình nữa và cũng không còn liên lạc lại với Đang Yêu. Vì thế, cuộc điện thoại này của anh gây nhiều bất ngờ cho phóng viên. Qua vài lời hỏi thăm ban đầu, anh nói muốn Đang Yêu đăng tải một bức thư gửi tới độc giả. Trong suốt một năm qua, cho dù có những lúc bận bịu, không thể trả lời thư nhưng hàng ngày anh vẫn nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, quan tâm và động viên từ những người xa lạ nhưng thật lòng quan tâm anh. Điều đó làm anh cảm động và vì vậy, anh muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả cũng như muốn nói cho mọi người biết về cuộc sống hiện tại của anh. Chúng tôi xin đăng tải toàn bộ lá thư của chàng tỉ phú trẻ theo đúng mong muốn của anh.

“Thân gửi những độc giả của Đang Yêu! Khi tôi viết những dòng này thì tâm tôi đã rất bình yên. Chẳng còn chuyện mất hoàn toàn lòng tin vào tình yêu nữa, cũng chẳng còn chuyện tôi nghĩ mãi về một tương lai đơn lẻ, chỉ có mình mình trong cuộc đời nữa bởi mọi thứ đã đi qua rồi. Một cách nhẹ nhàng và kì lạ. Nhớ lại quá khứ, đôi khi, tôi vẫn thấy lòng mình có chút thảng thốt. Đó là quãng thời gian vô cùng tồi tệ. Tồi tệ từ khi bắt đầu, tôi giấu ba mẹ tôi về chuyện con trai của ông bà bị vô sinh, giấu nội rằng cháu trai duy nhất của nội sẽ chẳng bao giờ cho nội được một thằng chắt như nội hằng mong muốn. Rồi ngày tôi quyết định kể câu chuyện của mình, gửi tới Đang Yêu và được đăng tải. Quá khứ đen tối được đôi ngày hửng nắng.

Những bức thư gửi về như một nguồn động viên vô tận đối với một kẻ đã coi cuộc đời chẳng còn gì. Vì tôi đã đi đến tuyệt vọng nên tôi mới tìm đến gái bao, đã buông thả mình mong một ai đó trong số các cô có thể mang trong mình mầm sống của tôi. Điều kì diệu tất nhiên không xảy ra. Ba mẹ thúc giục, nội thúc giục, tôi chìm trong những dằn vặt. Rồi may mắn, họ đọc được câu chuyện của tôi trên Đang Yêu, họ nhận ra tôi trong đó và giúp tôi đứng dậy. Tình yêu thương luôn tạo nên những bất ngờ mà chẳng ai có thể nghĩ tới. Tình yêu thương luôn đủ chỗ cho lòng bao dung cùng tồn tại. Nỗi buồn không khiến ba mẹ và nội trách móc tôi mà họ càng yêu thương tôi hơn. Tuyệt vời làm sao cho thứ gọi là tình yêu! Rồi trong hàng ngàn độc giả của Đang Yêu, tôi tìm được mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình. Chúng tôi đã yêu nhau, đã sống và đã hạnh phúc. Cô không quan tâm tới việc tôi không thể sinh con, cũng không quan tâm tới tài sản của tôi. Cô đến với tôi vì cô yêu tôi. Không phải bởi tôi là tỉ phú mà bởi tôi là tôi, là người đàn ông hiểu và yêu thương cô ấy. Đó là quãng thời gian thật hạnh phúc dù đôi khi, trong cuộc hôn nhân của mình, trong những đêm lặng, khi vợ tôi đã ngủ say, tôi vẫn thức và nghĩ về thiệt thòi cô ấy phải chịu. Ai cũng ngỡ lấy được tôi, cô ấy thật may mắn. Chẳng mấy ai nghĩ theo đường ngược lại rằng chính tôi mới là người may mắn. Không được làm mẹ là điều vô cùng bất hạnh nhưng vợ tôi đồng ý nhận nó về cho mình vì cô yêu tôi.
Những ngày ấy, tôi thoát khỏi về sự cô đơn, phiền muộn bởi tình yêu luôn tràn đầy cho đến khi vợ tôi biến mất. Người đời luôn là những người độc ác với cuộc đời không phải của họ. Vợ tôi bỏ đi không phải cô ấy đã hết tình yêu với tôi mà là bởi người đời đẩy cô vào luồng dư luận xấu. Tôi đã không mấy để ý đến điều đó. Những lời bóng gió từ hàng xóm rằng cô tham tiền nên mới lấy tôi, những lời đùa đầy ác ý của bạn bè… Tất cả tạo thành vệt đen vô hình xấu xí trong tâm trí cô. Tôi đã không thể chia sẻ cùng cô những điều ấy nên tôi không thể biết cô đã mệt mỏi và buồn bã như thế nào. Có lẽ là nhiều lắm, nhiều tới mức mà cô phải rời bỏ tôi. Với tôi như thế là hết. Cuộc đời chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã đi tìm cô nhưng một người đã muốn tránh ta thì dù có ở ngay rất gần, ta cũng chẳng thể gặp được. Cuộc đời tôi, những ngày đen tối luôn nhiều hơn những ngày nắng ấm. Đó là quãng thời gian u uất của tâm trạng. Tôi ít khi vào đọc thư của độc giả hơn. Tôi không muốn mang nỗi buồn về cho ai nữa. Tôi cũng không còn tin rằng tôi có thể tìm được một ai khác yêu thương và chấp nhận ở bên cạnh tôi nữa. Tôi ra đi để lòng được nhẹ nhàng, để quên đi quá khứ. Ba mẹ không cản tôi, nội cười hiền ngày tôi đi dù biết, họ đều rất buồn. Khi tôi viết những dòng này, tôi đã không ở Việt Nam nữa. Tôi đến Thụy Sĩ để bắt đầu cuộc sống mới, để quên đi quá khứ đau buồn, để không phải nhớ đến những chuyện xưa. Theo thời gian, tâm trạng của tôi khá dần lên. Những thứ mới mẻ trong đời sống chiếm gần hết thời gian của tôi.

Thi thoảng, tôi cũng có gặp gỡ người này người kia nhưng thường, tôi chỉ giữ quan hệ ở mức độ bạn bè để tránh làm tổn thương cả hai thế nên chẳng bao giờ tôi có thể ngờ được, tôi lại yêu một lần nữa. Tôi yêu Vân như một điều tự nhiên, như một tất yếu phải xảy ra. Vân là du học sinh ở đây và tôi quen cô qua một người bạn. Khi biết chắc chắn về tình cảm của mình, tôi nói điều đó cho cô. Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của mình. Từ ngày tôi phát hiện mình bị vô sinh cho đến nay. Tôi không giấu giếm bởi tôi yêu Vân thật lòng. Rồi chúng tôi yêu nhau. Vân nói những chuyện đã xảy ra với tôi đều đã là quá khứ, tôi nên đóng nó lại và chỉ nên mở nó ra khi cần thiết. Còn ở hiện tại, Vân yêu tôi và tôi cũng vậy. Đám cưới được tổ chức nhanh chóng trong niềm vui của ba mẹ và nội. Điều kì diệu luôn xảy ra vào những lúc tưởng chừng như tất cả đã kết thúc. Sống ở một nơi hoàn toàn mới, những con người mới, chúng tôi không phải chịu những lời đám tiếu, những thị phi xấu xí. Tôi không thể buông xuôi, để mặc số phận nữa mà tiếp tục chạy chữa. Vân thì nói tôi dừng lại bởi cô không chịu được cảnh nhìn tôi đau đớn làm đủ các lại xét nghiệm. Nhưng tôi mong làm sao cho vợ của tôi có thể làm mẹ, mong làm sao tôi có thể làm một người cha và nội tôi, ba mẹ tôi có chắt, có cháu, tôi bỏ qua mọi đau đớn. Rồi thì mầm sống mà tôi hằng mong đợi biết bao nhiêu năm cuối cùng cũng đến với chúng tôi. Vợ tôi mang thai. Tôi gần như phát điên khi nghe các bác sĩ thông báo về điều đó. Niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Nội và ba mẹ khi nghe tin ấy liền bay sang ngay. Mẹ nói mẹ phải chăm sóc cháu mẹ ngay từ lúc cháu chưa thành hình. Nhà tôi từ khi ấy lúc nào cũng ồn ã tiếng nói cười.

Một lần ra ngoài, mẹ và vợ tôi lại mang về rất nhiều thứ cho em bé. Quần áo, đồ chơi… Phòng của con đã được tất cả mọi người trong gia đình trang trí, sẵn sàng đón con ngày con chào đời. Vì rất khó khăn để có được đứa bé nên Vân luôn phải cẩn thận. Ở nhà, không ai cho cô ấy làm việc gì cả. Việc đi làm của cô cũng dừng lại. Tất cả mọi thứ đều tập trung dồn cả cho con. Từ ngày biết chuyện tôi không thể sinh con, đây có lẽ là quãng thời gian hửng sáng nhất của cả gia đình tôi. Tôi nghe nội và ba mẹ trò chuyện hàng ngày. Có những khi là tiếng cãi nhau nho nhỏ về việc đặt tên cháu là gì. Tôi còn nghe thấy mọi người đã bàn tới chuyện cho cháu học ngành gì, ăn mặc sẽ ra sao sau khi ra đời sẽ là ai đón… Cái thai đã được hơn hai tháng rất khỏe mạnh. Tất cả mọi người trong gia đình ai cũng có một tấm ảnh siêu âm tháng thứ hai của con. Họ nâng niu nó như thể đã thấy hình hài của con.

Tôi hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Phải đến tận lúc này, tôi mới dám quay trở lại thói quen ngày xưa, đọc thư của bạn đọc. Chuyện buồn đã qua. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những độc giả vẫn quan tâm và động viên chia sẻ cùng tôi. Tôi đã sống mạnh mẽ và tìm thấy hạnh phúc. Ở đời không có con đường cùng bởi cuối con đường bao giờ cũng có ánh sáng. Và cuối cùng, tôi đã thấy ánh sáng của cuộc đời mình”.
...................................................................
Có thể nhiều người đã biết đến câu chuyện này rồi, và có ai cũng đã khóc giống như mình không...:roile::roile::roile:?
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Trong đây có ai hay đọc tiểu thuyết của Cecelia Ahern không ta?!?!
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Đây, em ở đây này, tiếc quá anh ý có vợ rùi............................ hjhj. đùa tý cho vui

Chị tomato này, em thì không khóc như chị đâu nhưng mà cảm xúc của em lại thay đổi liên tục qua từng biến cố của nhân vật trong bài viết ấy, lúc thì vui vì người ta tìm được hạnh phúc nhưng rồi lại buồn thay vì hạnh phúc ấy lại mất đi xong nghĩ rằng có lẽ nhân vật trong bài viết sẽ không dám yêu ai nữa, rồi lại vui trở lại khi người ta tìm được hạnh phúc mới............... cứ thế, đọc mà thót tim ấy chị. hjhj. Cũng may cuối cùng là một kết thúc có hậu.
Thank chị nhiều nhé về bài viết sưu tầm.
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Đây, em ở đây này, tiếc quá anh ý có vợ rùi............................ hjhj. đùa tý cho vui

Chị tomato này, em thì không khóc như chị đâu nhưng mà cảm xúc của em lại thay đổi liên tục qua từng biến cố của nhân vật trong bài viết ấy, lúc thì vui vì người ta tìm được hạnh phúc nhưng rồi lại buồn thay vì hạnh phúc ấy lại mất đi xong nghĩ rằng có lẽ nhân vật trong bài viết sẽ không dám yêu ai nữa, rồi lại vui trở lại khi người ta tìm được hạnh phúc mới............... cứ thế, đọc mà thót tim ấy chị. hjhj. Cũng may cuối cùng là một kết thúc có hậu.
Thank chị nhiều nhé về bài viết sưu tầm.

Đọc truyện nhập tâm wa hả chị Tr.hjhj
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Bài này hay nhỉ, cảm động quá hic hic
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Ông này chỗ nào c ó tình cảm là vô ngay chém nhiệt tình nhỉ hê

Có âm, có dương, có nữ phải có nam chứ hjjjjjjjjjjjj. Họ Chém mềnh cũng............Chém sao phải soắn nhỉ?
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Ánh sáng. Rồi ánh sáng cũng sẽ đến trong cuộc đời mỗi người, chỉ cần luôn cố gắng và yêu thương hết lòng cho bất kỳ một niềm tin nào phải không mọi người.
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Ánh sáng. Rồi ánh sáng cũng sẽ đến trong cuộc đời mỗi người, chỉ cần luôn cố gắng và yêu thương hết lòng cho bất kỳ một niềm tin nào phải không mọi người.

Em đang kiếm tìm niềm tin à hjjjjjjjjjjjjj hy vọng mềnh gặp nhau nhé em. một lời tỏ tình quá ngốc phải không em hjjjjjjjjjj
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Mình cũng đã từng đọc bài này trên báo Đang Yêu và đã gửi mail an ủi, động viên. Nhưng kết cục như hôm nay thì mình ko được biết. Đúng là cuộc đời không có gì không thể xảy ra.


Trong lúc lang thang vào " tâm sự chuyện tình yêu". Bỗng dưng mình nhớ đến 1 câu chuyện đã đọc được trên 1 tờ báo mạng. Mình đã đọc và đã khóc, và cũng để bít rằng, trên đời này còn có 1 người nào đó, đang chờ đợi ta, chỉ cần ta luôn hy vọng, cố gắng và đừng nản lòng thì sẽ tìm được thôi.
...........................................................................................
Nếu có thể tìm được một đáp án nào đó ngoài tình yêu, tôi sẽ có thể vui vẻ sống, vui vẻ cười và vui vẻ đi nốt quãng đường còn lại của cuộc đời nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là “nếu”. Nên giờ tôi vẫn chưa tìm được hạnh phúc.

Mỗi ngày trôi qua với tôi ảm đạm và đầy buồn bã vì tình yêu tôi mãi chẳng thể có. Nó xa vời và bởi thế tôi không dám với.

Tôi năm nay 30 tuổi. Đàn ông 30 đã đủ chín chắn và thành đạt. Ba tôi là một đại gia trong ngành xây dựng. Bởi vậy, khi bước vào ngành tôi đã có một nền tảng vững chắc. Được đầu tư học hành cẩn thận kèm theo niềm đam mê của tôi đối với mỗi bản vẽ thiết kế, mỗi công trình xây dựng, được sự dìu dặt của các bậc cha chú trong ngành, ở tuổi 25, tôi thành lập được một công ty riêng.

Rồi ba tôi, sau một cơn tai biến, sức khỏe giảm sút, ông giao quyền giám đốc cho tôi. Vậy là mới ở tuổi 30 nhưng tôi đã là chủ nhân của khối tài sản đồ sộ. Sự sát nhập hai công ty khiến cho thế lực của tôi trong ngành xây dựng càng lớn. Kiếm tiền trở thành một việc quá dễ dàng đến mức nhiều khi tôi có ý nghĩ buồn cười rằng nếu có quá nhiều tiền thì sẽ tiêu như thế nào cho hết. Bởi tôi chỉ có một mình, ba mẹ thì tất nhiên không cần tiền của tôi.

Ai cũng nghĩ tôi may mắn, tôi hạnh phúc. Ba mẹ tôi cũng nghĩ vậy. Họ nghĩ họ là những người hạnh phúc bởi sinh được một thằng con trai giỏi giang, đẹp đẽ. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy cho đến khi phát hiện ra điều bất hạnh của mình. Điều bất hạnh mà nếu đánh đổi mọi thứ tôi có để nó biến mất thì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Tôi bị vô sinh.

Một thằng đàn ông không có khả năng cho người đàn bà mình yêu những đứa con xinh xắn thì có còn là đàn ông? Điều đau đớn ấy tôi biết do một lần tình cờ nghe lời cậu bạn làm trong bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tất nhiên, lúc đầu tôi không tin nhưng sau khi làm nhiều xét nghiệm, kết quả vẫn như vậy. Tôi lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi là thằng công tử được hưởng sung sướng từ khi còn chưa ra đời. Vậy lí do nào dẫn tới thứ bệnh quái ác đó?

Tôi không thể tìm ra câu trả lời. Tôi có tiền nên tôi rất bình tĩnh ngay cả khi đã chắc chắn đó là sự thật. Tiền là thứ vạn năng làm được nhiều thứ. Nó sẽ giúp tôi thoát khỏi bệnh vô sinh.

Em ở đâu trong thế gian này?, Bạn trẻ - Cuộc sống, Em o dau, tinh yeu, hanh phuc, vo sinh, niem tin

Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi... (Ảnh minh họa)

Tôi đã đi nhiều nơi để chạy chữa. Nghe ở đâu mách có bài thuốc hay, tôi ngay lập tức gác mọi công việc để đến và tìm mua. Nhưng mọi cố gắng đều là vô ích. Không có một chuyển biến gì dù là nhỏ nhất. Tôi bắt đầu hoang mang và hoảng sợ thật sự. Vẻ tự tin, đĩnh đạc thường ngày của một tổng giám đốc biến mất. Tôi sợ mọi người sẽ biết chuyện. Lòng tự tôn và sự cao ngạo của một thằng đàn ông trong tôi khi ấy sẽ chẳng còn gì.

Tôi tưởng tượng đến viễn cảnh toàn bộ nhân viên trong công ty trước mặt sẽ vờ khúm núm chào hỏi tôi nhưng sau lưng lại xì xào, khinh bỉ rằng một thằng đàn ông chẳng ra đàn ông, một thằng “điếc” thì có gì đáng tự hào. Tôi tự cô lập mình và cảnh giác với tất cả. Tôi tự nhủ chỉ cần tôi không lập gia đình thì bí mật này mãi mãi chẳng ai biết được. Tôi sẽ được che chắn bởi vỏ bọc an toàn đó. Nhưng đó là điều không tưởng, bởi tôi là thẳng con trai duy nhất của ba mẹ.

Ba mẹ lúc nào cũng cuống quýt giục tôi lấy vợ. Họ đề ra đủ thứ tiêu chuẩn cho con dâu tương lai. Họ nói phải chọn thật khéo để sau này con tôi lấy được tinh hoa của cả bố lẫn mẹ. Con tôi sau này nhất định sẽ xuất sắc hơn tôi. Ba mẹ không biết tôi vĩnh viễn không thể có con, vĩnh viễn không thể nghe một tiếng ba. Điều đó từng ngày, từng ngày bóp siết trái tim tôi nhức nhối.

Tôi vẫn có những khao khát của một thằng đàn ông. Khi nhìn những cặp đôi trên phố tay trong tay dịu dàng, ấm áp dìu nhau đi trong yêu thương, tôi thấy nỗi buồn trong mình cứ trĩu nặng dần. Tôi chán ghét tất cả. Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi. Vật chất suy cho cùng cũng chỉ là phù du thôi. Nó không thể sưởi ấm tôi, vuốt nhẹ tim tôi mỗi khi nó đau đớn. Tôi cần một người kề bên. Và tôi nghĩ tình yêu chắc chắn sẽ làm nên điều kì diệu, sẽ có cô gái chấp nhận tôi, yêu tôi với tất cả những gì tôi có. Cô sẽ không khinh bỉ và rời bỏ tôi khi biết tôi bị vô sinh. Bởi vậy, tôi quyết định mở lòng mình ra để kiếm tìm tình yêu.

Thực ra, đối với một thằng như tôi, các cô gái vây quanh chẳng hề ít. Không phải tôi khoe khoang mà sự thật là như vậy. Tôi thành đạt, tôi đẹp trai, phong độ và hơn hết tôi giàu có. Đó là lợi thế và cũng là điểm yếu của tôi. Bởi chính những điều đó khiến tôi khó có được một tình yêu tinh khiết không vụ lợi, tính toán.

Tôi đã thử tiến tới với vài người trong số họ nhưng tất cả đều hời hợt. Tôi chỉ thấy họ yêu tiền của tôi. Nhưng rồi trời cũng không quá tàn nhẫn với tôi khi mang cô ấy đến. Cô là tia sáng hiếm hoi và niềm hi vọng ít ỏi tôi có kể từ ngày tôi biết mình không thể có con. Cô không yêu tôi vì tôi đẹp trai, tôi nhà giàu bởi cô hoàn toàn không biết tôi là tổng giám đốc một công ty xây dựng lớn. Một tình yêu qua mạng có lẽ là nực cười. Thậm chí trước kia tôi vẫn cho đó là trò nhảm nhí nhất thế gian.

Mạng là ảo nên tình yêu cũng là ảo mà thôi. Nhưng em thì không như vậy bởi tôi đã được gặp em tận mặt, đã cùng em làm những thứ điên rồ mà có lẽ chỉ những người đang yêu mới làm bất chấp sự ngán ngẩm và khó chịu của người xung quanh… Những yêu thương dần đến, những tin nhắn hỏi han, quan tâm tất cả sưởi ấm trái tim tôi. Khi biết về thân thế thật của tôi, em đã hoảng hốt rồi biến mất. Em nói em không xứng với tôi, rằng tôi quá xa lạ. Những người khác nhau thì thật khó để yêu thương nhau. Nhưng tôi không chịu để tình yêu của mình bị mất đi một cách dễ dàng đến vậy. Tôi đi tìm em.

Tôi thuê rất nhiều người để tìm em. Hàng quán quen em không tới, chốn yêu thương em không qua. Khi tôi gần như phát điên và suy sụp thì em quay về. Em nói em yêu tôi. Tình yêu thì hơn tất cả tiền bạc, vật chất phù du. Tôi hạnh phúc. Tôi đưa em về giới thiệu với ba mẹ. Hai người rất khó để chấp nhận một đứa trẻ mồ côi làm kế toán tại một công ty nhỏ như em, nhưng vì tôi, họ miễn cưỡng niềm nở. Rồi ba mẹ cũng dần nhận ra tấm chân tình của em, qua những quan tâm thật lòng của em dành cho tôi, cho ba mẹ. Và họ đón nhận em.

Tôi bắt đầu rơi vào chuỗi ngày tự dằn vặt chính mình. Còn một sự thật tôi chưa cho em biết. Nếu hay rằng tôi bị vô sinh, em có chấp nhận lấy tôi? Tôi nên cho em biết rồi tùy em quyết định hay tôi cứ mặc kệ, lấy em và cho em tự tìm ra sự thật đắng lòng này? Rồi cuối cùng tôi cũng nói bởi tôi không thể có lỗi với người tôi yêu thương.

Em sững người. Sắc mặt em thay đổi rất nhanh và em cũng ra đi rất nhanh. Để lại cho tôi chỉ vài dòng thư: “Em yêu anh nhưng em muốn được làm mẹ. Em muốn có những đứa trẻ của riêng mình, có những thiên thần sẽ gọi em là mẹ. Xin lỗi vì tất cả. Em là một đứa quá ích kỉ”. Tôi đã nghĩ đến chuyện này nhưng khi cầm lá thư trên tay, tôi vẫn thấy như mình ngay lập tức có thể khụy ngã. Tôi đau đớn nhiều nhưng đau đớn mãi cũng chẳng làm gì. Ba mẹ không hiểu vì sao chúng tôi lại kết thúc mọi chuyện nhanh như vậy. Và họ lại tiếp tục thúc giục tôi tìm kiếm một con dâu tương lai khác cho hai người.


Sự ra đi của người con gái ấy khiến tôi suy sụp nhưng trong sâu thẳm tôi biết tôi vẫn khao khát được yêu thương. Tôi mong muốn được yêu thương bởi một người phụ nữ. Người đó sẽ làm cho căn phòng tôi trở nên ấm áp, sẽ luôn tươi cười đợi tôi nơi bậu cửa mỗi khi tôi đi làm về, sẽ bên tôi đến suốt cuộc đời để tôi không còn phải chịu cảnh cô đơn đáng sợ này nữa. Nhưng liệu tôi có thể tìm được một người như thế?

Người con gái mà tôi ngỡ đã yêu tôi tới mức sẽ bỏ qua tất cả, tới mức dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng chỉ cần có tôi thôi, ngay khi biết điều bất hạnh của tôi, cô không cần biết rằng có thể chữa được hay không còn vội vã bỏ tôi đi, thì liệu có ai dám đến và ở lại với tôi mãi mãi dù biết tôi không thể sinh con? Anh bạn tôi bảo tôi có thể làm thụ tinh nhân tạo. Bây giờ y học phát triển nên tôi cũng không nên quá lo lắng. Nhưng tôi vẫn chưa dám thử. Tôi coi đó là niềm hi vọng duy nhất của mình để có thể làm một người bố.

Tôi cần một người sẵn sàng làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi theo cách ấy. Và nếu thụ tinh không thành công thì người vẫn sẵn sàng ở lại bên tôi. Chỉ cần vậy, bao nhiêu tài sản của tôi, tôi cho người hết, bao nhiêu nhà cửa, tôi sẽ đổi chủ. Tôi cần lắm một người ở bên, cho tôi cảm giác ấm áp và hạnh phúc của một gia đình. Một cảm giác thực sự chứ không phải giả dối.

Tôi biết như vậy là ích kỷ bởi tôi không có quyền tước đoạt niềm hạnh phúc làm mẹ của một người phụ nữ. Nhưng biết đâu, phương pháp thụ tinh nhân tạo kia thành công và tôi sẽ được niềm vui vẹn toàn? Tôi cần một người thôi, một người dám đi cùng tôi trong sự mạo hiểm này, cho tôi niềm tin và niềm vui sống. Người tôi cần ấy – Em ở đâu trong thế gian này?
...................................................................................
Vào một ngày đầu thu, nắng rất vàng và trời rất trong, chúng tôi nhận được điện thoại của một người đã lâu không liên lạc. Anh có lẽ là người nhận được nhiều sự quan tâm nhất của độc giả.

Hơn một năm trước, câu chuyện về chàng tỉ phú trẻ tuổi bị vô sinh đã được nhiều bạn đọc thương cảm và chia sẻ. Chúng tôi gặp lại anh một lần vào dịp Tết và đến khi ấy, cuộc đời anh vẫn còn nhiều nỗi đau, hạnh phúc vẫn chưa mỉm cười. Anh đã nói là sẽ thôi không nghĩ về chuyện mình sẽ có một gia đình nữa và cũng không còn liên lạc lại với Đang Yêu. Vì thế, cuộc điện thoại này của anh gây nhiều bất ngờ cho phóng viên. Qua vài lời hỏi thăm ban đầu, anh nói muốn Đang Yêu đăng tải một bức thư gửi tới độc giả. Trong suốt một năm qua, cho dù có những lúc bận bịu, không thể trả lời thư nhưng hàng ngày anh vẫn nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, quan tâm và động viên từ những người xa lạ nhưng thật lòng quan tâm anh. Điều đó làm anh cảm động và vì vậy, anh muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả cũng như muốn nói cho mọi người biết về cuộc sống hiện tại của anh. Chúng tôi xin đăng tải toàn bộ lá thư của chàng tỉ phú trẻ theo đúng mong muốn của anh.

“Thân gửi những độc giả của Đang Yêu! Khi tôi viết những dòng này thì tâm tôi đã rất bình yên. Chẳng còn chuyện mất hoàn toàn lòng tin vào tình yêu nữa, cũng chẳng còn chuyện tôi nghĩ mãi về một tương lai đơn lẻ, chỉ có mình mình trong cuộc đời nữa bởi mọi thứ đã đi qua rồi. Một cách nhẹ nhàng và kì lạ. Nhớ lại quá khứ, đôi khi, tôi vẫn thấy lòng mình có chút thảng thốt. Đó là quãng thời gian vô cùng tồi tệ. Tồi tệ từ khi bắt đầu, tôi giấu ba mẹ tôi về chuyện con trai của ông bà bị vô sinh, giấu nội rằng cháu trai duy nhất của nội sẽ chẳng bao giờ cho nội được một thằng chắt như nội hằng mong muốn. Rồi ngày tôi quyết định kể câu chuyện của mình, gửi tới Đang Yêu và được đăng tải. Quá khứ đen tối được đôi ngày hửng nắng.

Những bức thư gửi về như một nguồn động viên vô tận đối với một kẻ đã coi cuộc đời chẳng còn gì. Vì tôi đã đi đến tuyệt vọng nên tôi mới tìm đến gái bao, đã buông thả mình mong một ai đó trong số các cô có thể mang trong mình mầm sống của tôi. Điều kì diệu tất nhiên không xảy ra. Ba mẹ thúc giục, nội thúc giục, tôi chìm trong những dằn vặt. Rồi may mắn, họ đọc được câu chuyện của tôi trên Đang Yêu, họ nhận ra tôi trong đó và giúp tôi đứng dậy. Tình yêu thương luôn tạo nên những bất ngờ mà chẳng ai có thể nghĩ tới. Tình yêu thương luôn đủ chỗ cho lòng bao dung cùng tồn tại. Nỗi buồn không khiến ba mẹ và nội trách móc tôi mà họ càng yêu thương tôi hơn. Tuyệt vời làm sao cho thứ gọi là tình yêu! Rồi trong hàng ngàn độc giả của Đang Yêu, tôi tìm được mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình. Chúng tôi đã yêu nhau, đã sống và đã hạnh phúc. Cô không quan tâm tới việc tôi không thể sinh con, cũng không quan tâm tới tài sản của tôi. Cô đến với tôi vì cô yêu tôi. Không phải bởi tôi là tỉ phú mà bởi tôi là tôi, là người đàn ông hiểu và yêu thương cô ấy. Đó là quãng thời gian thật hạnh phúc dù đôi khi, trong cuộc hôn nhân của mình, trong những đêm lặng, khi vợ tôi đã ngủ say, tôi vẫn thức và nghĩ về thiệt thòi cô ấy phải chịu. Ai cũng ngỡ lấy được tôi, cô ấy thật may mắn. Chẳng mấy ai nghĩ theo đường ngược lại rằng chính tôi mới là người may mắn. Không được làm mẹ là điều vô cùng bất hạnh nhưng vợ tôi đồng ý nhận nó về cho mình vì cô yêu tôi.
Những ngày ấy, tôi thoát khỏi về sự cô đơn, phiền muộn bởi tình yêu luôn tràn đầy cho đến khi vợ tôi biến mất. Người đời luôn là những người độc ác với cuộc đời không phải của họ. Vợ tôi bỏ đi không phải cô ấy đã hết tình yêu với tôi mà là bởi người đời đẩy cô vào luồng dư luận xấu. Tôi đã không mấy để ý đến điều đó. Những lời bóng gió từ hàng xóm rằng cô tham tiền nên mới lấy tôi, những lời đùa đầy ác ý của bạn bè… Tất cả tạo thành vệt đen vô hình xấu xí trong tâm trí cô. Tôi đã không thể chia sẻ cùng cô những điều ấy nên tôi không thể biết cô đã mệt mỏi và buồn bã như thế nào. Có lẽ là nhiều lắm, nhiều tới mức mà cô phải rời bỏ tôi. Với tôi như thế là hết. Cuộc đời chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã đi tìm cô nhưng một người đã muốn tránh ta thì dù có ở ngay rất gần, ta cũng chẳng thể gặp được. Cuộc đời tôi, những ngày đen tối luôn nhiều hơn những ngày nắng ấm. Đó là quãng thời gian u uất của tâm trạng. Tôi ít khi vào đọc thư của độc giả hơn. Tôi không muốn mang nỗi buồn về cho ai nữa. Tôi cũng không còn tin rằng tôi có thể tìm được một ai khác yêu thương và chấp nhận ở bên cạnh tôi nữa. Tôi ra đi để lòng được nhẹ nhàng, để quên đi quá khứ. Ba mẹ không cản tôi, nội cười hiền ngày tôi đi dù biết, họ đều rất buồn. Khi tôi viết những dòng này, tôi đã không ở Việt Nam nữa. Tôi đến Thụy Sĩ để bắt đầu cuộc sống mới, để quên đi quá khứ đau buồn, để không phải nhớ đến những chuyện xưa. Theo thời gian, tâm trạng của tôi khá dần lên. Những thứ mới mẻ trong đời sống chiếm gần hết thời gian của tôi.

Thi thoảng, tôi cũng có gặp gỡ người này người kia nhưng thường, tôi chỉ giữ quan hệ ở mức độ bạn bè để tránh làm tổn thương cả hai thế nên chẳng bao giờ tôi có thể ngờ được, tôi lại yêu một lần nữa. Tôi yêu Vân như một điều tự nhiên, như một tất yếu phải xảy ra. Vân là du học sinh ở đây và tôi quen cô qua một người bạn. Khi biết chắc chắn về tình cảm của mình, tôi nói điều đó cho cô. Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của mình. Từ ngày tôi phát hiện mình bị vô sinh cho đến nay. Tôi không giấu giếm bởi tôi yêu Vân thật lòng. Rồi chúng tôi yêu nhau. Vân nói những chuyện đã xảy ra với tôi đều đã là quá khứ, tôi nên đóng nó lại và chỉ nên mở nó ra khi cần thiết. Còn ở hiện tại, Vân yêu tôi và tôi cũng vậy. Đám cưới được tổ chức nhanh chóng trong niềm vui của ba mẹ và nội. Điều kì diệu luôn xảy ra vào những lúc tưởng chừng như tất cả đã kết thúc. Sống ở một nơi hoàn toàn mới, những con người mới, chúng tôi không phải chịu những lời đám tiếu, những thị phi xấu xí. Tôi không thể buông xuôi, để mặc số phận nữa mà tiếp tục chạy chữa. Vân thì nói tôi dừng lại bởi cô không chịu được cảnh nhìn tôi đau đớn làm đủ các lại xét nghiệm. Nhưng tôi mong làm sao cho vợ của tôi có thể làm mẹ, mong làm sao tôi có thể làm một người cha và nội tôi, ba mẹ tôi có chắt, có cháu, tôi bỏ qua mọi đau đớn. Rồi thì mầm sống mà tôi hằng mong đợi biết bao nhiêu năm cuối cùng cũng đến với chúng tôi. Vợ tôi mang thai. Tôi gần như phát điên khi nghe các bác sĩ thông báo về điều đó. Niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Nội và ba mẹ khi nghe tin ấy liền bay sang ngay. Mẹ nói mẹ phải chăm sóc cháu mẹ ngay từ lúc cháu chưa thành hình. Nhà tôi từ khi ấy lúc nào cũng ồn ã tiếng nói cười.

Một lần ra ngoài, mẹ và vợ tôi lại mang về rất nhiều thứ cho em bé. Quần áo, đồ chơi… Phòng của con đã được tất cả mọi người trong gia đình trang trí, sẵn sàng đón con ngày con chào đời. Vì rất khó khăn để có được đứa bé nên Vân luôn phải cẩn thận. Ở nhà, không ai cho cô ấy làm việc gì cả. Việc đi làm của cô cũng dừng lại. Tất cả mọi thứ đều tập trung dồn cả cho con. Từ ngày biết chuyện tôi không thể sinh con, đây có lẽ là quãng thời gian hửng sáng nhất của cả gia đình tôi. Tôi nghe nội và ba mẹ trò chuyện hàng ngày. Có những khi là tiếng cãi nhau nho nhỏ về việc đặt tên cháu là gì. Tôi còn nghe thấy mọi người đã bàn tới chuyện cho cháu học ngành gì, ăn mặc sẽ ra sao sau khi ra đời sẽ là ai đón… Cái thai đã được hơn hai tháng rất khỏe mạnh. Tất cả mọi người trong gia đình ai cũng có một tấm ảnh siêu âm tháng thứ hai của con. Họ nâng niu nó như thể đã thấy hình hài của con.

Tôi hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Phải đến tận lúc này, tôi mới dám quay trở lại thói quen ngày xưa, đọc thư của bạn đọc. Chuyện buồn đã qua. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những độc giả vẫn quan tâm và động viên chia sẻ cùng tôi. Tôi đã sống mạnh mẽ và tìm thấy hạnh phúc. Ở đời không có con đường cùng bởi cuối con đường bao giờ cũng có ánh sáng. Và cuối cùng, tôi đã thấy ánh sáng của cuộc đời mình”.
...................................................................
Có thể nhiều người đã biết đến câu chuyện này rồi, và có ai cũng đã khóc giống như mình không...:roile::roile::roile:?
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Mình cũng đã từng đọc bài này trên báo Đang Yêu và đã gửi mail an ủi, động viên. Nhưng kết cục như hôm nay thì mình ko được biết. Đúng là cuộc đời không có gì không thể xảy ra.

Uhm, đúng là chuyên đời mà bạn, có những cái xảy ra mà ta không thể lường trước hết được. Nhưng mà bây giờ bạn đã bít đc kết cục chính xác rồi thì bạn phải vui lên chứ, vì lúc trước đây khi mình đọc phần mở đầu, mình đã khóc rất nhiều và lúc đó mình mới thấy thấm thía câu nói: " người giàu cũng khóc".
Phải chăng cuộc đời chẳng bao giờ bất công với 1 ai, và khi nhận được một điều gì thì phải chấp nhận đánh đổi một điều khác...
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

ở hà nội này cưng ơi ,
tìm đi kaka
 
Ðề: Em ở đâu trên thế gian này

Tình yêu ơi nếu mi là cơn gió thì xin mi hãy thoáng qua thôi chư đừng làm ta đau. Nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng thì có lẽ ta đã ko đau.Một tình yêu đến quá nhanh và ra đi cũng thế... Ta đã từng nói sẽ ko để mọi thứ đến quá nhanh và ra đi trong phút chốc nhất là chuyệ n tình cảm nhưng có lẽ là ta ko thể làm đc,vì đâu có gì là ko thể phải ko? Tinh yêu ơi! Dường như ta đến với mi như một thói quen mà đã là thói quen thì khó thay đổi lắm phải ko?nhưng ta sẽ làm đc mi à.Ta vẫn luôn là ta,luôn mạnh mẽ,cứng rắn mà.Ta đâu dễ dàng để mi hạ gục ta như thế? Người ấy của mi hỏi ta và mi đã quay lại chưa nhưng ta nhận ra rằng:Đừng bao giờ cố gắng yêu lại người cũ vì nó sẽ như đọc lại một cuốn sách ta đã từng đọc mà đã từng đọc thì chắc chắn là nó sẽ ko còn thú vị,ko còn hứng thú để ta tìm hiểu nữa phải ko?
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top