"Khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn đường phố,
Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh...
Đôi khi ta lắng nghe ta..."
Một lần dừng chân lại trên con phố vắng trong một đêm mưa để lắng nghe những gì đang diễn ra quanh mình, để thấy cuộc đời này nhẹ nhàng và đáng yêu đến thế. Vậy mà bấy lâu nay ta đã chẳng nhận ra. Thành phố gần gũi và quen thuộc như một người tình. Dù cuộc tình chỉ là thoáng chốc nhưng vẫn để lại những dư vị ngọt ngào. Dường như thời gian đã cuốn trôi mọi thứ, cuốn xa tất cả những gì mà ta đã vô tình lãng quên và hơn tất cả là ta cũng đã và đang bị nó cuốn theo guồng xoáy của cuộc đời. Thành phố vào một đêm mưa thật là huyền ảo, mọi thứ thật nhẹ nhàng và tinh tế. Như một ánh mắt ai vừa mới lướt qua đó mà thôi... Và ta chợt nhận ra rằng, ta đã đánh mất, đánh mất chính mình… trong nỗi cô đơn và khắc khoải.
Ta mải sống, sống gấp ruổi. Ta mải chơi, chơi gấp ruổi và điều xa xỉ nhất là ta mải chạy đua với cỗ máy thời gian để giành giật lại những tham vọng tầm thường mà vô tình ta đã không thể nhận ra những điều đơn giản nhất. Đó là những giây phút hạnh phúc cùng bạn bè, người thân, những hạnh phúc mong manh đi qua cuộc đời mình. Những nụ cười xa lạ vô tình chạm vào mắt ta trên phố.. với cả những nỗi buồn vô tình đến rồi đi. Hạnh phúc đâu chỉ là những thành quả đạt được sau những lần gồng mình đối chọi với những mưu toan, tính toán đời thường như chuyện cơm- áo- gạo- tiền, vượt qua mọi ưu tư muộn phiền trong cuộc sống. Mà hạnh phúc là những phút giây mà đôi khi ta bắt gặp được trong tâm hồn mình thanh thản. Và hạnh phúc như lúc này đây ta đang lắng nghe ta…
Một lần lắng nghe nhịp thở của thành phố vào một đêm mưa như một bản tình ca quyện vào nhịp dương cầm hoà cùng với những làn Violin nhẹ nhàng da diết. Trong giai điệu ấy, ta đã thấy mình, thấy mọi thứ đều tươi sáng và bóng bẩy. Dường như thành phố đêm mưa không buồn như mọi người đã nghĩ. Nó đã được gột rửa bởi những trận mưa cuối mùa sối xả. Mưa cuốn trôi tất cả, cuốn đi mọi ưu phiền bụi bặm của cuộc sống hằng ngày. Giờ đây, thành phố lặng lẽ vào đêm khi nhịp sống này dừng lại. Ta ngồi một mình để lắng nghe ta, nghe thành phố trở mình và nghe cả cuộc sống này đang thở...
"Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày...”
Phải chăng trần gian này chỉ là cõi tạm như Trịnh Công Sơn viết. Ta chỉ là một lữ khách đi qua nên ta phải ghé quán trọ của cuộc đời này. Mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi vô danh may mắn được hoá kiếp. Rồi một ngày kia ta cũng lại trở về với cát bụi, trở về với bản gốc sinh tồn sau một kiếp người hoàn chỉnh.. Nhưng đã lỡ mang một kiếp người thì ta phải sống, sống sao cho ra sống. Để mai này khi trở về với cát bụi không hổ thẹn đã một lần được làm người...
Để tự hỏi khi nào ta đã biết yêu thương, biết bao dung và chia sẻ. Khi nào ta biết sống...biết mỉm cười và trân trọng với những gì mình đang có. Biết cho đi những gì có thể mà không đợi chờ nhận lại và không nói lời hối tiếc. Hãy nhóm những yêu thương mong manh nơi mình để làm lớn dậy ngọn lửa tình yêu với những người khác...
Và hãy biết lắng nghe nhịp đập của trái tim mình...
Tặng [you] bài hát này nhé
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6WUIZZ||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh...
Đôi khi ta lắng nghe ta..."
Một lần dừng chân lại trên con phố vắng trong một đêm mưa để lắng nghe những gì đang diễn ra quanh mình, để thấy cuộc đời này nhẹ nhàng và đáng yêu đến thế. Vậy mà bấy lâu nay ta đã chẳng nhận ra. Thành phố gần gũi và quen thuộc như một người tình. Dù cuộc tình chỉ là thoáng chốc nhưng vẫn để lại những dư vị ngọt ngào. Dường như thời gian đã cuốn trôi mọi thứ, cuốn xa tất cả những gì mà ta đã vô tình lãng quên và hơn tất cả là ta cũng đã và đang bị nó cuốn theo guồng xoáy của cuộc đời. Thành phố vào một đêm mưa thật là huyền ảo, mọi thứ thật nhẹ nhàng và tinh tế. Như một ánh mắt ai vừa mới lướt qua đó mà thôi... Và ta chợt nhận ra rằng, ta đã đánh mất, đánh mất chính mình… trong nỗi cô đơn và khắc khoải.
Ta mải sống, sống gấp ruổi. Ta mải chơi, chơi gấp ruổi và điều xa xỉ nhất là ta mải chạy đua với cỗ máy thời gian để giành giật lại những tham vọng tầm thường mà vô tình ta đã không thể nhận ra những điều đơn giản nhất. Đó là những giây phút hạnh phúc cùng bạn bè, người thân, những hạnh phúc mong manh đi qua cuộc đời mình. Những nụ cười xa lạ vô tình chạm vào mắt ta trên phố.. với cả những nỗi buồn vô tình đến rồi đi. Hạnh phúc đâu chỉ là những thành quả đạt được sau những lần gồng mình đối chọi với những mưu toan, tính toán đời thường như chuyện cơm- áo- gạo- tiền, vượt qua mọi ưu tư muộn phiền trong cuộc sống. Mà hạnh phúc là những phút giây mà đôi khi ta bắt gặp được trong tâm hồn mình thanh thản. Và hạnh phúc như lúc này đây ta đang lắng nghe ta…
Một lần lắng nghe nhịp thở của thành phố vào một đêm mưa như một bản tình ca quyện vào nhịp dương cầm hoà cùng với những làn Violin nhẹ nhàng da diết. Trong giai điệu ấy, ta đã thấy mình, thấy mọi thứ đều tươi sáng và bóng bẩy. Dường như thành phố đêm mưa không buồn như mọi người đã nghĩ. Nó đã được gột rửa bởi những trận mưa cuối mùa sối xả. Mưa cuốn trôi tất cả, cuốn đi mọi ưu phiền bụi bặm của cuộc sống hằng ngày. Giờ đây, thành phố lặng lẽ vào đêm khi nhịp sống này dừng lại. Ta ngồi một mình để lắng nghe ta, nghe thành phố trở mình và nghe cả cuộc sống này đang thở...
"Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày...”
Phải chăng trần gian này chỉ là cõi tạm như Trịnh Công Sơn viết. Ta chỉ là một lữ khách đi qua nên ta phải ghé quán trọ của cuộc đời này. Mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi vô danh may mắn được hoá kiếp. Rồi một ngày kia ta cũng lại trở về với cát bụi, trở về với bản gốc sinh tồn sau một kiếp người hoàn chỉnh.. Nhưng đã lỡ mang một kiếp người thì ta phải sống, sống sao cho ra sống. Để mai này khi trở về với cát bụi không hổ thẹn đã một lần được làm người...
Để tự hỏi khi nào ta đã biết yêu thương, biết bao dung và chia sẻ. Khi nào ta biết sống...biết mỉm cười và trân trọng với những gì mình đang có. Biết cho đi những gì có thể mà không đợi chờ nhận lại và không nói lời hối tiếc. Hãy nhóm những yêu thương mong manh nơi mình để làm lớn dậy ngọn lửa tình yêu với những người khác...
Và hãy biết lắng nghe nhịp đập của trái tim mình...
(ST)
Tặng [you] bài hát này nhé
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6WUIZZ||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]