Đánh mất

Gautruc_1905

Member
Hội viên mới
Sẽ bắt đầu như thế nào và kết thúc như thế nào nhỉ?
Sẽ đi con đường nào và dừng chân ở đâu nhỉ?
Ban đêm,khoảng thời gian tĩnh lặng và yên bình nhất.Mình sống về đêm,chẳng biết từ bao gìơ,có thói quen thức rất khuya mà chẳng để làm gì.Mình muôn xa rời cái ồn ào náo nhiệt,xa rời bon chen đố kị,xa rời những tính toán đa nghi,mình trở về nhà,ngồi vào một chỗ quen thuộc,làm một công viẹc quen thuộc. Thi thoảng bật nik yahoo,cảm thấy như vậy là bình an?Có những con người cũng vậy,hụt hẫng trong những khoảng thời gian khác nhau,bất giác tìm lại mình trong sự bình lặng của màn đêm,rùng mình,sợ hãi....cảm thấy cô đơn.Kể cũng lạ,con người luôn cố chạy theo suy nghĩ,công việc,mưu toan nghề nghiệp,học hành và các mối quan hệ rồi lại bỏ rơi những mưu cầu của cá nhân,bỏ rơi nỗi đau để rồi đêm về lại xót xa,rên rỉ vì những vết thương không thể lành,thấy mình đơn đọc trong đêm.Mình nói rằng chẳng còn tin vào một bàn tay nữa,một bàn tay sẽ chẳng bao giờ có thật,mình mỏi mệt rồi,chẳng thể đi tìm một bàn tay nữa...phải sống bằng chính bản thân mình thôi.Bạn nói phải có niềm tin chứ,sẽ chẳng ai bỏ rơi bạn đâu dù bất cứ hoàn cảnh nào,một bàn tay là luôn có thật,chỉ là chưa dến lúc...liệu sẽ phải chờ đén bao giờ nhỉ?1 ngày,1 tuần,1 tháng,1 năm hay là 1 thế kỉ?xa lắm,rát xa mà mình lại chỉ tin vào những gì hiển hiện trước mắt,cần một cái gì đó chắc chắn hơn kia.
Mình nói mình luôn sợ bị bỏ rơi,cảm giác bị bỏ rơi còn đau hơn gấp trăm ngàn lần kim châm,néu chỉ là một cái tát,sẽ yên bình hơn,nhưng nó còn mạnh hơn cả một cái tát...hụt hẫng.Đôi khi thấy mình rơi,vô định,trong một thời gian vô định,cố níu một cái gì đấy chỉ mong tìm được một chỗ dựa vững chắc,thật khó,ai cũng có những khoảng trống rỗng và họ cũng đang chống chọi với những toan tính của riêng mình,họ cũng đang rơi.Đôi khi mình để mất 1 cái gì đấy,chỉ là vì cố chạy theo những thứ khác mà mình nghĩ là có giá trị hơn,nhưng sự thật,những thứ có giá trị là những thứ luôn bên cạnh mình,có thể ẩn hiện,nhưng là những thứ mình dễ dàng đánh mất vì không nhận ra giá trị thật của nó.Một ngày,tỉnh dậy với cái đầu mê muội,cố gắng bước khỏi giường để tiếp tục sống,thấy cuộc sống sao tẻ nhạt thế,muốn tìm một khoảnh khắc thân quen mà sao khó quá,muốn một khoảng yên bình mà sao cứ gợn sóng,muốn nhận muốn gửi một tin nhắn thân thương mà sao .....,đôi khi chẳng biết mình đang đứng ở đâu,đang nghĩ gì,đang làm gì....xa cách quá!
Đôi khi cảm thấy thất vọng,thất vọng về mình,vì người khác,vì tin...ai cũng muốn tin,cũng muốn dặt niềm tin...đôi khi thấy sợ,chẳng dám tin...đôi khi đánh rơi,quên cả mình ở một góc sâu tăm tối...

Con người có những nỗi sợ cố hữu,sợ rằng mình hèn kém,sợ mình lạc lõng,sợ đơn độc,sợ bị bỏ rơi....những nỗi sợ cứ cuốn lấy đầu óc mà đôi khi vì thế làm tuột mất cơ hội của mình,đánh rơi mình và đánh mất những điều quan trọng nhất,có ý nghĩa nhất.Sẽ tìm lại ở đâu nhỉ,trong đêm à,trong tiềm thức hay sống vơis hồi ức và tự nhủ lòng mình như thế cũng là đủ....sẽ chẳng tìm được đâu vì có những thứ ở ngay bên cạnh nhưng lại là xa vời,có những thứ vô tình đánh rơi nhưng lại chẳng thể nhặt lên...bắt đầu và kết thúc ở dâu nhỉ?
Ngày hôm qua gục ngã,hôm nay đứng dậy và tự nhủ lòng mình cố gắng vào ngày mai.Đôi khi người ta sợ rằng mình sai lầm nên chẳng dám bước đi,đứng lại,chần chừ và tìm một con đường khác,tự nhủ như thế là tốt cho mình,sẽ chẳng ai bị tổn thương nhưng đâu biết rằng mình đánh rơi nhiều thứ có giá trị mà không thể nhặt lại được nữa.Hôm nay có thể gọi tên,nhưng ngày mai liệu có dám hay chỉ là đứng từ xa và tiếc nuối...khó lắm,cuộc đời là những sự lựa chọn,có những con đường nghiệt ngã đến cay nghiệt...cứ phải bước tiếp thôi.


Đôi khi tự nhủ lòng mình phải học cách sống vì mình,không thể sống vì người khác vì cho biết thế nào là đủ,không còn muốn chờ nữa mà muốn bước đi tự tìm lấy giá trị của mình.Phải chờ đến bao lâu,phải chờ như thế nào,cứ mòn mỏi,da diết liệu có đáng?
Chẳng có nỗi đau nào là vô nghĩa,chẳng có vấp ngã nào là chẳng thể đứng dậy được,chẳng có yêu thương nào mà chẳng được đáp trả,chỉ là cứ bước di thôi,đi tiếp,không dừng lại,để lại sau lưng những day dứt đợi mong...ước mình là một kẻ vô tình hay chí ít là một kẻ hời hợt,nhạt nhẽo....Chẳng múon để mất cái gì,nhưng có những điều tuột khỏi tay,dễ dàng đến sững sờ,vô tình đẩy tất cả ra xa,đánh mất rồi ngày nào đó tìm lại,chỉ còn là những khoảng trống vô hạn.Con người cần thời gian hay cần khoảng cách?cần đánh lừa mình trong vỏ bọc hời hợt và ngốc nghếch để ngày nào đó nhận ra điều quan trọng đã bị đánh mất?
Vẫn sợ,sợ lắm,những nỗi sợ cố hữu,sẽ trôi về đâu...?không muốn khóc một mình...
 
Ðề: Đánh mất

[FLASH]http://www.nhaccuatui.com/m/30FAAbmlUq[/FLASH]
LẠC MẤT EM RỒI!

Tác giả: Lê Quang

Ca sỹ thể hiện: Đàm Vĩnh Hưng Được tìm từ:

Lạc mất em rồi từ đây em hỡi
Lạc mất em rồi lạc cả một đời anh
Một đời anh mãi đi tìm Một đời ôm kín nỗi niềm
Một đời anh vùi sâu trong thương nhớ
Đường vắng anh về người ơi có biết
Quanh chén rượu đầy mình anh uống để say
Say tình hay dối gian mình
Để làm một kẻ đau tình
Thì em ơi đừng để ta lạc mất một trái tim
Một trái tim vẫn còn chờ một trái tim
Giờ anh chỉ biết là yêu em trong tuyệt vọng
Anh giận mình tại sao không nói trước Đ
ể bây giờ mình anh với cô đơn, đêm ngày mong nhớ
Người đến đây xin một lần người đến đây
Dù trong giây phút cũng làm tim anh như ngừng đập
Đừng trách rằng tại sao anh không nói
Để bây giờ mình mãi lạc mất nhau
Muộn rồi, muộn rồi phải không em?
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Đánh mất

Ừh, biết em đã đánh mất lòng tin.
Biết em buồn, nhưng thôi đành vậy.
Không thể cứu vãn đc đúng không em?
Cái gì không là của mình thì có cố gắng mấy nó vẫn cứ tuột khỏi tầm tay.
Thôi, không buồn lâu em nhé.
Giận cứ chửi, buồn cứ than.
Nhưng hãy để thời gian xoá nhoà đi ký ức.
Sớm vui nhé!
Em đừng xin lỗi
Bởi chợt cảm thấy mình cũng là người có lỗi
 
Ðề: Đánh mất

Sao buồn hoài vậy Gấu.Bạn sống vì quá khứ nhiều quá!
Đưnggf tự làm khổ bản thân như thế,đừng tự đàu đoạ mình nữa.Cố gắng lên
 
Ðề: Đánh mất

Sẽ đi con đường nào và dừng chân ở đâu nhỉ?
Đôi khi tự nhủ lòng mình phải học cách sống vì mình,không thể sống vì người khác vì cho biết thế nào là đủ,không còn muốn chờ nữa mà muốn bước đi tự tìm lấy giá trị của mình.Phải chờ đến bao lâu,phải chờ như thế nào,cứ mòn mỏi,da diết liệu có đáng?
ước mình là một kẻ vô tình hay chí ít là một kẻ hời hợt,nhạt nhẽo...

Ơh, sao Gấu lại ước một điều mà nếu điều đó thành sự thật thì cuộc sống này sẽ chán biết bao! Hãy giữ những gì mà bạn đang có vì bản thân nó làm nên giá trị của mình rồi và không cần tìm ở đâu nửa!

Có thể đánh mất tình yêu nhưng xin đừng đánh mất niềm tin!
Có thể đánh mất tình bạn nhưng xin đừng đánh mất sự tôn trọng!
Có thể đánh mất công việc nhưng xin đừng đánh mất ý chí!
............
Ưh, đôi khi sự đánh mất của mình về một cái gì đó lại vô tình mang đến sự " được" của người khác, mới hay không có gì là vô nghĩa. Cũng không chắc được hạnh phúc mà mình có được có vô tình làm cho một người nào đó đau khổ hay không và vô tình ta không biết mình vô ý!
 
Ðề: Đánh mất

Khi cuộc đời nhấn chìm bạn nơi dòng xoáy hung dữ, bạn chỉ có hai con đường: buông xuôi để rồi chìm xuống dưới đáy, hoặc sẽ hít một hơi dài và để dũng cảm bơi tiếp. Trong mọi hoàn cảnh - hãy gìn giữ niềm tin. Vì điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là niềm tin: tin vào chính mình, tin vào ngày mai, tin vào những điều tốt đẹp của cuộc sống. Niềm tin sẽ truyền cho chúng ta nguồn sức mạnh lớn lao để vượt qua những khó khăn thử thách của cuộc sống.”
 
Ðề: Đánh mất

Sẽ bắt đầu như thế nào và kết thúc như thế nào nhỉ?
Sẽ đi con đường nào và dừng chân ở đâu nhỉ?
Ban đêm,khoảng thời gian tĩnh lặng và yên bình nhất.Mình sống về đêm,chẳng biết từ bao gìơ,có thói quen thức rất khuya mà chẳng để làm gì.Mình muôn xa rời cái ồn ào náo nhiệt,xa rời bon chen đố kị,xa rời những tính toán đa nghi,mình trở về nhà,ngồi vào một chỗ quen thuộc,làm một công viẹc quen thuộc. Thi thoảng bật nik yahoo,cảm thấy như vậy là bình an?Có những con người cũng vậy,hụt hẫng trong những khoảng thời gian khác nhau,bất giác tìm lại mình trong sự bình lặng của màn đêm,rùng mình,sợ hãi....cảm thấy cô đơn.Kể cũng lạ,con người luôn cố chạy theo suy nghĩ,công việc,mưu toan nghề nghiệp,học hành và các mối quan hệ rồi lại bỏ rơi những mưu cầu của cá nhân,bỏ rơi nỗi đau để rồi đêm về lại xót xa,rên rỉ vì những vết thương không thể lành,thấy mình đơn đọc trong đêm.Mình nói rằng chẳng còn tin vào một bàn tay nữa,một bàn tay sẽ chẳng bao giờ có thật,mình mỏi mệt rồi,chẳng thể đi tìm một bàn tay nữa...phải sống bằng chính bản thân mình thôi.Bạn nói phải có niềm tin chứ,sẽ chẳng ai bỏ rơi bạn đâu dù bất cứ hoàn cảnh nào,một bàn tay là luôn có thật,chỉ là chưa dến lúc...liệu sẽ phải chờ đén bao giờ nhỉ?1 ngày,1 tuần,1 tháng,1 năm hay là 1 thế kỉ?xa lắm,rát xa mà mình lại chỉ tin vào những gì hiển hiện trước mắt,cần một cái gì đó chắc chắn hơn kia.
Mình nói mình luôn sợ bị bỏ rơi,cảm giác bị bỏ rơi còn đau hơn gấp trăm ngàn lần kim châm,néu chỉ là một cái tát,sẽ yên bình hơn,nhưng nó còn mạnh hơn cả một cái tát...hụt hẫng.Đôi khi thấy mình rơi,vô định,trong một thời gian vô định,cố níu một cái gì đấy chỉ mong tìm được một chỗ dựa vững chắc,thật khó,ai cũng có những khoảng trống rỗng và họ cũng đang chống chọi với những toan tính của riêng mình,họ cũng đang rơi.Đôi khi mình để mất 1 cái gì đấy,chỉ là vì cố chạy theo những thứ khác mà mình nghĩ là có giá trị hơn,nhưng sự thật,những thứ có giá trị là những thứ luôn bên cạnh mình,có thể ẩn hiện,nhưng là những thứ mình dễ dàng đánh mất vì không nhận ra giá trị thật của nó.Một ngày,tỉnh dậy với cái đầu mê muội,cố gắng bước khỏi giường để tiếp tục sống,thấy cuộc sống sao tẻ nhạt thế,muốn tìm một khoảnh khắc thân quen mà sao khó quá,muốn một khoảng yên bình mà sao cứ gợn sóng,muốn nhận muốn gửi một tin nhắn thân thương mà sao .....,đôi khi chẳng biết mình đang đứng ở đâu,đang nghĩ gì,đang làm gì....xa cách quá!
Đôi khi cảm thấy thất vọng,thất vọng về mình,vì người khác,vì tin...ai cũng muốn tin,cũng muốn dặt niềm tin...đôi khi thấy sợ,chẳng dám tin...đôi khi đánh rơi,quên cả mình ở một góc sâu tăm tối...

Con người có những nỗi sợ cố hữu,sợ rằng mình hèn kém,sợ mình lạc lõng,sợ đơn độc,sợ bị bỏ rơi....những nỗi sợ cứ cuốn lấy đầu óc mà đôi khi vì thế làm tuột mất cơ hội của mình,đánh rơi mình và đánh mất những điều quan trọng nhất,có ý nghĩa nhất.Sẽ tìm lại ở đâu nhỉ,trong đêm à,trong tiềm thức hay sống vơis hồi ức và tự nhủ lòng mình như thế cũng là đủ....sẽ chẳng tìm được đâu vì có những thứ ở ngay bên cạnh nhưng lại là xa vời,có những thứ vô tình đánh rơi nhưng lại chẳng thể nhặt lên...bắt đầu và kết thúc ở dâu nhỉ?
Ngày hôm qua gục ngã,hôm nay đứng dậy và tự nhủ lòng mình cố gắng vào ngày mai.Đôi khi người ta sợ rằng mình sai lầm nên chẳng dám bước đi,đứng lại,chần chừ và tìm một con đường khác,tự nhủ như thế là tốt cho mình,sẽ chẳng ai bị tổn thương nhưng đâu biết rằng mình đánh rơi nhiều thứ có giá trị mà không thể nhặt lại được nữa.Hôm nay có thể gọi tên,nhưng ngày mai liệu có dám hay chỉ là đứng từ xa và tiếc nuối...khó lắm,cuộc đời là những sự lựa chọn,có những con đường nghiệt ngã đến cay nghiệt...cứ phải bước tiếp thôi.


Đôi khi tự nhủ lòng mình phải học cách sống vì mình,không thể sống vì người khác vì cho biết thế nào là đủ,không còn muốn chờ nữa mà muốn bước đi tự tìm lấy giá trị của mình.Phải chờ đến bao lâu,phải chờ như thế nào,cứ mòn mỏi,da diết liệu có đáng?
Chẳng có nỗi đau nào là vô nghĩa,chẳng có vấp ngã nào là chẳng thể đứng dậy được,chẳng có yêu thương nào mà chẳng được đáp trả,chỉ là cứ bước di thôi,đi tiếp,không dừng lại,để lại sau lưng những day dứt đợi mong...ước mình là một kẻ vô tình hay chí ít là một kẻ hời hợt,nhạt nhẽo....Chẳng múon để mất cái gì,nhưng có những điều tuột khỏi tay,dễ dàng đến sững sờ,vô tình đẩy tất cả ra xa,đánh mất rồi ngày nào đó tìm lại,chỉ còn là những khoảng trống vô hạn.Con người cần thời gian hay cần khoảng cách?cần đánh lừa mình trong vỏ bọc hời hợt và ngốc nghếch để ngày nào đó nhận ra điều quan trọng đã bị đánh mất?
Vẫn sợ,sợ lắm,những nỗi sợ cố hữu,sẽ trôi về đâu...?không muốn khóc một mình...

Ra hà nội đi chị ơi, HN bình yên lắm, người HN cũng nhẹ nhàng và dịu dàng lắm. Nhưng có lẽ bình yên nhất là về quê hương - bên mẹ bên gia đình. Cuộc sống đôi lúc cũng khó khăn lắm, mệt mỏi ...nhưng chúng ta vẫn cứ phải sống. Hãy cố gắng lên chị nhé - có thể 1 bàn tay ko đủ để xách 1 xô nước nhưng 1 bàn tay cũng đủ để ta cầm lấy cây viết và viết lên trang viết của đời mình. Và chị ơi đã viết thì cố gắng viết đẹp nhé ...

Mọi thứ sẽ trôi dần vào dĩ vãng.
Trong giấc ngủ em thảng thốt giật mình.
E là ai giữa dòng đời ......
A là ai .....
E quên đi quá khứ mọi thứ ...
Kỷ niệm ..cất giữ ..chôn chặt
Hỏi ngàn lần 1 câu ...
E là ai..............
 
Ðề: Đánh mất

Đánh mất j cũng sẽ tìm lại được, nhưng đánh mất chính mình thì tìm lại k dễ đâu! Nếu sống ngập tràn trong quá khứ thì chính qkhứ đó sẽ nhấn chìm chị vào vũng bùn lầy. hãy vươn mình và sống tốt hơn, đừng ở đó mà đau khổ, cào xé con tim bằng những việc nvậy nữa chị Gấu àh!
 
Ðề: Đánh mất

Tại sao quanh ta nhiều người buồn vậy?
Chị ta, em ta, bản thân ta cũng chẳng vui gì.
Không biết làm gì cho chị, bây giờ không biết làm gì cho ku em, cảm thấy mình có lỗi với nó, đến bây giờ ta cũng chẳng biết làm gì cho ta.


Lạc mất em rồi từ đây em hỡi...

Về nghe nhạc Đàm thôi :lala:
 
Ðề: Đánh mất

Ra hà nội đi chị ơi, HN bình yên lắm, người HN cũng nhẹ nhàng và dịu dàng lắm. Nhưng có lẽ bình yên nhất là về quê hương - bên mẹ bên gia đình. Cuộc sống đôi lúc cũng khó khăn lắm, mệt mỏi ...nhưng chúng ta vẫn cứ phải sống. Hãy cố gắng lên chị nhé - có thể 1 bàn tay ko đủ để xách 1 xô nước nhưng 1 bàn tay cũng đủ để ta cầm lấy cây viết và viết lên trang viết của đời mình. Và chị ơi đã viết thì cố gắng viết đẹp nhé ...

Mọi thứ sẽ trôi dần vào dĩ vãng.
Trong giấc ngủ em thảng thốt giật mình.
E là ai giữa dòng đời ......
A là ai .....
E quên đi quá khứ mọi thứ ...
Kỷ niệm ..cất giữ ..chôn chặt
Hỏi ngàn lần 1 câu ...
E là ai..............


Sẽ gặp nhau tại Hà Nội 1 ngày không xa Cún hén!
 
Ðề: Đánh mất

e nhìn thấy a đó
e chờ a đó
a cũng nhìn thấy e đó
nhưng không chờ e

hai chúng ta đã như hai người xa lạ
những người bạn chẳng thân
những người quen chẳng nhớ
đôi lứa từng yêu
nhưng giờ
chẳng còn gì nữa rồi , phải không e
cứ im lặng thôi
im lặng để người được bình yên
im lặng để mãi chẳng là của nhau

im lặng mãi như thế a nhé !!!
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top