Ngày xửa xưa thì.....................
Cô gái Sơn Tây
Yếm thủng tầy giần
Răng đen hạt nhót
Chân đi cù lèo.
Tóc rễ tre chải lược bồ cào
Xù xì da cóc hắc lào tứ tung
Trên đầu chấy rận như sung
Rốn lồi quả quýt má hồng trôn niêu
Cô tưởng mình cô ái ố mĩ miều
Chồng con chẳng lấy để liều thân ru
Nách cô thơm như hai ổ chuột chù
Mắt thì gián nhấm lại gù lưng tôm.
..................
Bánh đúc cô nếm nồi ba
Mía re tráng miệng hết vài trăm cây
Giã gạo vú chấm đầu chày
Xay thóc cả ngày được một đấu ba
....................
Con giận bằng con ba ba
Đêm nằm nó gáy cả nhà thất kinh
Hàng xóm vác gậy đi rình
Hóa ra giận đực nóng mình bò ra.
Đêm nằm cô nghĩ gần xa
Giật mình một cái gẫy ba cái thang giường.
Thời nay thì:
Em cứ mặc, nhưng xin đừng mỏng quá
Để bao người chột dạ bước liêu xiêu
Nước da kia mà để lộ ra nhiều
Sẽ bị nắng với mưa làm cho nám!
Em cứ mặc nhưng xin đừng quá ngắn
Hở phần lưng, ôi đã khó coi sao!
Huống chi đưa cái lõm rốn ra chào
Vô duyên thế làm sao ai coi được!
Mông má có đầy, mắt môi có ướt
Cũng không làm “tha thứ” được gì đâu
Lỡ quen nhau, giao ước buổi sơ đầu
Đừng đòi học kiểu khoe khoang, mốt, chảnh…
Van em cứ hồn nhiên, đừng đỏng đảnh
Quần sa tanh và áo lụa Hà Đông
Giản dị thôi mà duyên dáng vô cùng
Em nên nhớ, còn cho mình ngắm nữa
Em cứ mặc van em đừng…thả cửa
Xin hãy là cô Tấm của ngày xưa
Mộc mạc, đơn sơ, giản dị, quê mùa….
Có ai góp vui cùng không? Hum nay thứ 7 mà