Người hoạ sĩ già đã vĩnh viễn ra đi
Chỉ chiếc lá úa tường rêu ở lại.
Em thấy không vẫn còn là mãi mãi
Bên mùa đông hơi thở của cuộc đời ?
Đôi khi sầu thượng đế cũng rong chơi
Trần gian đó nỗi niềm riêng trăn trở
Quên đi nhé ngày buồn tênh vô cớ
Tôi sang chơi gạ bán một nụ cười
Gạ bán niềm yêu đời sống của riêng tôi
Cả khúc hát đồng dao chiều trẻ nhỏ
Ngày nắng lên mừng vui cùng lá cỏ
Mua đi em cho thượng đế mỉm cười
Còn phần kia tôi giữ lại trong tôi
Như chiếc lá lạnh lùng đêm gió thổi
Ấm lòng em dẫu đường xa hút tối
Ngủ ngoan đi cho thượng đế an lòng….
Chiếc lá cuối cùng đưa tiễn một mùa đông….