Con Đường mang tên là tình yêu!
Có một con đường mang tên là tình yêu !
Con đường khi anh bước một mình đếm những nỗi cô đơn, đếm trong từng cơn mưa, đếm trong ngọn gió đông. Con đường duyên số mà em đi với tôi một đoạn thôi. Mình đã từng có với nhau thật nhiều kỷ niệm trên con đường tình yêu em đi với tôi.
Tôi và em bây giờ là hai người xa rồi, chia tay cũng là ngày em nhận lời yêu tôi, sao duyên số sắp đặt vậy được em nhỉ ? Cơn gió đông của cuộc chia tay không ngừng theo anh, nó làm lòng anh lạnh ngắt. Tại sao nhỉ, em nói với anh em có nỗi khổ, em đã chọn em không thể quay đầu lại. Anh không biết nỗi khổ của em vì em không nói ra, nhưng dù thế nào thì em cũng đừng tự làm khổ mình em nhé. Em là người con gái bề ngoài thì tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong tâm hồn thì lại yếu đuối. Yêu em 2 năm là khoảng thời gian anh yêu và được yêu người thật tuyệt. Anh là mối tình đầu của em, thật hạnh phúc vì mình yêu nhau và mình chia tay như thế này. Chia tay rồi nhưng anh vẫn không ngừng quan tâm đến em, luôn biết tin em. Nhưng bắt đầu từ bây giờ anh sẽ không tìm hiểu những điều đó nữa. Xin lỗi em vì đêm hôm đó anh say anh chạy sang nhà L , lúc ấy anh sang để ngồi ở cầu thang và nhớ thôi, một hình bóng hình cô đơn và hàng cây trước lá khô.
Ngọn gió vô tình đã đưa anh đi, chắc đi làm rồi thì suy nghĩ sẽ thực tế hơn. Những lời em nói vẫn cứ in đậm cùng nỗi cô đơn, làm anh không muốn đi tiếp con đường kia. Nhưng anh đã nhận ra cuộc sống thật sự vẫn tiếp bước, xe thời gian vẫn cứ lăn. Cách duy nhất giữ được tình yêu đó là sống vì tình yêu đó phải không em! Thành công để tình yêu đó trở thành ý nghĩa, vì yêu em nhiều anh sẽ cố gắng để nói với em " vì yêu em đó ". Sau này mình mới là bạn em nhé ! Chúng ta cùng cố gắng. Anh sẽ tiếp bước con đường tình yêu, em cũng thế nhé ! Tình yêu anh dành cho kon bò của anh thật mãnh liệt đó, bước đi trên phố nhớ em anh cười. Nhớ lúc bên em, những buổi chiều trên bãi đá, buổi tối trên bến hàn quốc, ah cái lần đầu cầm tay em nhỉ, hi a cũng run vì lạnh thật đấy, lần nói anh yêu em cũng run lẩy bẩy, xong rồi thế nào mà mình yêu nhau em nhỉ, ah, tại cốc cafe em nợ anh đấy. Tại cái máy tính của em hỏng, em bảo anh bán nó đi, nhưng anh đâu có bán nó, vẫn giữ làm kỷ niệm vì nó anh đến với em.
Tình yêu thật đẹp vì nó mang đến những nụ cười nhưng nó cũng thật độc ác khi đi nó lấy ngay lại những nụ cười hồn nhiên đó, a cười thật giả tạo khi nhớ đến những kỷ niệm, chỉ là chợt nhớ thôi vì đi ngoài đường bắt gặp những bông hồng em thích, bắt gặp những cửa hàng mình đã đến.hi, a mỉm cười sao giả tạo thế không biết. Ghét thật. Ở nơi xa đó em có người thân thật ấm áp em nhỉ. Anh viết những lời này xong thấy nhẹ cả người, thanh thản hơn. Đại ka ơi, anh yêu em
Một ngày mưa với hai kỷ niệm
Ngày trước em nghe nói nếu lần đầu gặp nhau mà vô tình đi dưới mưa thì cặp ấy sẽ bền vững và em đã tin, hay là em đã cố ép mình tin đây bởi vì anh đến với em thật ngọt ngào nên em không thể chấp nhận rằng có ngày nào đấy mình sẽ không còn nhau.
Người biết không em nhiều đêm mất ngủ ,một mình nhớ về kỉ niệm ngày ấy ,ngày mình đi trên con đường ngập nước và anh nói " em cứ ngồi để anh đẩy cho, anh sợ nước trên đường làm bẩn chân em". Nghe anh nói em chỉ biết ngay người ra ngồi để anh đẩy thật .Em thật ngốc.
Ngày em gặp anh vô tình trời cũng mưa như thế nhưng quan hệ của em và anh chỉ còn lại tiếc nuối, giời mỗi lúc nhìn thấy nhau có một điều gì đó vô hồn ngăn cản em và anh. Đối với em anh là niềm vui là nỗi nhớ nhưng giờ mọi thứ có lẽ sẽ kết thúc thôi , thầm mong cho người ấy sẽ thành công mỹ mãn trên con đường người đã chọn, một người mà đã một thời làm rung động trái tim nhau!
Em không trách anh những lúc quá lời làm em buồn ,em muốn được anh tin tưởng chia sẽ những vui buồn cũng như em đã chia sẽ cùng anh, hình như trong anh luôn hiện hữu một khoảng cách nào đó với em. Sẽ có một ngày mình chẳng là gì của nhau thì cũng mong hãy xem nhau là bạn .Em tôn trọng và rất quý anh, anh có một thế giới riêng đầy màu sắc nên em cũng không quan trọng lắm anh nhỉ. Còn em ở một nơi xa xôi ,phồn hoa đô hội mà vẫn thấy mình đơn côi, vì nơi ấy thiếu người chọc cho em bực rồi nói rằng "đấy mới là anh của em".
Em mong anh và em sẽ được nhiều thành công và hạnh phúc, ngày vui của anh em mong mình sẽ có tấm thiệp trên tay hay thư điện tử cũng được, bất kì lúc nào em cũng sẽ bay về dự. Anh giữ gìn sức khoẻ, thức khuya it thôi, luôn hạnh phúc anh nghen!
Hãy coi em như đã chết rồi!
Anh thân yêu, cho phép em được gọi anh lần cuối cùng như thế. Quá khứ và hiện tại đang ùa lại vây quanh em, gào thét bên tai em.
Quá khứ hét lên rằng, tại sao các người lại cố tình lãng quên tôi, cố tình chôn vùi tôi, cố tình hủy hoại tất cả những gì thuộc về tôi, tôi có đáng bị các người hành xử như thế không?. Còn hiện tại, phũ phàng hơn, nó như ngàn mũi kim đâm sâu vào tim em, bắt em phải tỉnh táo trở lại, phải dũng cảm, phải dám đương đầu và phải biết chấp nhận. Anh nói rằng, hãy coi anh như cơn gió thoảng qua cuộc đời em ư? Anh có biết rằng sau cơn gió sẽ là gì không? Là bão giông. Và thực sự đã là như thế. Suốt thời gian qua, em đã sống trong cái vỏ bọc do chính mình tạo ra, dường như em không còn là chính em. Em tỏ ra vui vẻ và cười nhiều nhưng bên cạnh đó em thu mình lại, em ít sẻ chia những cảm xúc của chính mình, em bình lặng. Vì sao em lại thế ư? Em cũng không giải thích nổi. Đúng như anh nói, sự bình yên rất quan trọng đối với cuộc sống của chúng ta, em mong mỏi sự bình yên đó hàng ngày, nhưng dường như điều đó chưa thể có. Mỗi kỷ vật, mỗi con đuờng, mỗi bài hát... lại gợi lên những hình ảnh khó có thể xóa nhòa. Càng gìm nó xuống thì dường như nó lại càng muốn trào lên. Nhưng.... Em không cho phép mình được đi xa hơn nữa, phải chôn đi tất cả để đổi lấy sự bình yên. Cô gái trong em thời gian qua sẽ phải chết và anh cứ coi như cô ấy đã chết rồi. Em chỉ là cái bề ngoài, cái vỏ bọc mà thôi. Anh, yêu đời lên anh nhé, cười nhiều lên nhé, hát nhiều nhé...và đừng oán trách Chúa, người đã sắp đặt mọi thứ và giờ người cũng đang cố gắng giúp chúng ta để làm cho cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Bình yên sẽ đến với anh, người mà em...
Vì anh không phải là một giấc mơ
Vì anh không phải 1 giấc mơ nên khi anh ra đi em đã đau thật. Vì anh không phải 1 giấc mơ nên em đã biết nước mắt thật mặn. Vì anh không phải 1 giấc mơ nên khi nhìn thấy anh đi cùng ngưòi khác, dù trái tim em tan nát, mắt em khô quạnh, thì miệng em vẫn mỉn cười chúc anh hạnh phúc.
Em biết mình chẳng phải đứa xinh đẹp, giỏi giang gì, cũng không biết vì sao anh lại nói yêu chẳng ra gì như em. Nhưng em đã thích anh ngay từ lần đầu tiên ta gặp nhau, em vốn không tin vào tình yêu sét đánh nhưng với anh em tin vào điều đó. Sau hơn 1 năm là bạn chúng mình chính thức yêu nhau. Những buổi đi chơi của chúng ta không còn chỉ bó quanh chuyện học hành nữa. Em cũng đã mơ đến ngôi nhà hạnh phúc của anh và em, những đứa con của 2 chúng ta. 1 năm yêu nhau là thời gian hạnh phúc nhất đối với em. Chúng ta cũng từng giận dỗi nhưng em chẳng thể giận anh quá 1h vì em tin anh và dù anh nói gì, mọi người nói gì thì em vẫn tin anh. Mọi người nói em quá mù quáng. Em thì cho rằng trong tình yêu đã yêu thì phải tin nếu không tin thì không còn yêu nữa. Và em yêu anh, tin anh.
Cho tới ngày anh nói chia tay em vì anh đã có người khác thì em thực sự sững sờ. Em đã đau khổ, tuyệt vọng, nhận mọi tội lỗi về mình vì đã để mất anh. Em cũng đã níu kéo. Nhưng những cố gắng đó chỉ là vô vọng, những tin nhắn không được trả lời, những lần buzz đều bị out, những lần gọi điện không ai bắt máy. Mọi người khuyên răn và em cũng tự nhủ phải quên anh. 1 tháng qua em chìm ngập trong bài vở chuẩn bị cho thi cử, em đã quên anh, em đã tin là như thế. Nhưng nhiều lúc em vẫn gọi tên anh một cách vô thức, những lúc buồn thay vì nhắn tin hay gọi điện thì em lại viết thư cho anh vì em biết vì một lý do nào đó anh sẽ không nghe máy, không trả lời tin nhắn em đâu. Nhiều lúc em vẫn ảo tưởng anh sẽ quay về với em. Em thật ngốc đúng không. Hôm nay, em cùng tụi bạn đi mua đồ, vô tình gặp anh cùng người đó đi thử đồ cưới. Thoáng chút bối rối, em mỉm cười đến gặp 2 người, chúc 2 người hạnh phúc. Anh đưa tay cho em bắt nhưng em từ chối với lý do trời lạnh không muốn bỏ tay ra khỏi túi áo. Nhưng anh biết không? Lúc đó toàn thân em run lên, không phải vì tức giận mà cảm giác giống như lúc anh nói lời chia tay ấy, có cái gì đó đang bóp trái tim em, làm cho em không thể thở được...đau đớn và nghẹn ngào. Em bước qua anh với 1 nụ cười nhưng đằng sau đó là nước mắt...mặn chát. Giá như... Giá như anh chỉ là giấc mơ!!!
Tự nhủ lòng mình đừng yêu anh
21h30' ................... ngày 07 tháng 11......
Anh à, chúng mình cùng trò chuyện một lát nhé! Em rất mong và luôn muốn chúng mình có thật nhiều thời gian dành cho nhau, để trò chuyện, để chia sẻ, để hiểu nhau hơn!
Anh xa em mới chỉ có 12 ngày, 12 ngày thôi mà sao e thấy thời gian dài vậy? Tuần đầu chúng mình luôn gặp nhau, nói chuyện với nhau, qua chát, qua điện thoại. Còn mấy hôm nay thì thế nào nhỉ? Anh không muốn nói chuyện cùng em nữa, lý do là gì? là vì anh không muốn chia sẻ với em? là vì anh?
Xa anh, những ngày đầu đêm nào em cũng mất ngủ, chẳng thể nào nhắm mắt được vì trong đầu luôn hiện hữu hình ảnh của anh. Sao thế nhỉ? em không giải thích nổi, em đã nghĩ rất nhiều về anh.
Anh nói "Anh yêu em". Có thật là vậy không anh? Yêu em sao anh lại không muốn biết em đang nghĩ gì, muốn gì và không muốn gì? Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình mà quên đi cảm xúc của em? phải chăng anh không ......??????
Em chưa bao giờ dám thừa nhận với chính mình rằng "Em yêu anh", nhưng cho đến hôm nay thì khác, em đã biết rằng "Em đã yêu anh", yêu anh rất nhiều, yêu từ khi nào e không biết và cũng chẳng giải thích được tai sao em lại yêu anh nhiều đến vây??? Anh cũng biết rất rõ rằng, nếu em yêu anh, chấp nhập mọi thứ để được đi bên anh em sẽ thiệt thòi và khổ nhưng tại sao a lại có những lời nói làm tổn thương em vây?... Em yêu anh không vì điều gì cả, mà là chính con người anh thôi, yêu anh em cũng yêu tất cả những gì thuộc về anh. Những điều anh nghĩ, anh lo sợ em hiểu cả, chỉ có điều em không thể nói được thành lời mà thôi, mà anh cũng đã biết rồi, những gì em đã nói với anh em đều làm được và em cũng thấy rằng mình lên làm và thực hiện tốt những việc đó bằng hành động, bằng tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim hơn là những lời nói vô nghĩa kia.
Em đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều về những gì anh đã nói và có cả những điều anh không nói với em nhưng em hiểu được và cảm nhận được nó qua tình cảm của anh. Anh có thể không thừa nhận những điều e nói, nhưng em chắc chắn rằng anh sẽ hiểu, hiểu tất cả những gì em nói.
Đã hơn một lần em tự nhủ lòng mình rằng đừng yêu anh nữa, anh sẽ không bao giờ là của em đâu, nhưng sao lạ vậy??? mỗi lần nhận được tin nhắn hay một cuộc điện thoại của anh, đôi khi chỉ là những lời nói xã giao thôi nhưng nó lại làm loé lên trong em một chút hy vọng. Và cứ thế ... em tự cho phép mình chờ đợi, và cứ như vậy, em bỏ qua tất cả những cơ hội của mình.
Em không biết phải nói thế nào cho rõ tâm trạng của mình mấy hôm nay. Nhớ về anh rất nhiều nhưng luôn cảm thấy bất an về một điều gì đó. Có những lúc thấy anh rất gần, nhưng có những lúc lại rất xa. Có những lúc anh quan tâm đến em thật nhiều nhưng có lúc lại như xa mãi.... Em không thể trả lời được cho mình là tại sao lại cứ nghĩ về anh nhiều như vậy, cứ có cái gì đó níu bước chân em đi dần về phía có anh.
Không biết anh còn nhớ những gì mà anh đã nói với em không? Anh đã nói với em rằng, hãy luôn ở bên anh cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa, đừng làm mất niềm tin, niềm hy vọng cuối cùng của anh, anh bảo chúng ta phải tin tưởng nhau và phải tin anh. Vâng, em vẫn tin anh và tin anh tuyệt đối đó chứ, nhưng bây giờ thì thế nào nhỉ.....??? Em thấy niềm tin của mình bị lung lay quá.
Em không nghĩ sẽ có ngày em ra biển một mình, nhưng hôm nay em đã đi biển, chỉ có một mình, không có anh bên cạnh sao thấy biển buồn đến vây? Cũng chẳng hiểu vì sao mỗi khi nhớ đến anh, biển lại là nơi em muốn đến nhất. Có lẽ khi đến biển, nghe tiếng sóng và nhìn về phía xa kia em có thể hình dung được hình ảnh của anh ở đó.
Chúng mình đã là bạn của nhau rất nhiều năm rồi, nhưng có nhau, ở bên nhau thì chưa đầy 1 tháng. Con số đó chẳng thể nói được điều gì vì nó quá ít để cho nhau nhưng lại là quá nhiều đối với anh. Thời gian đó với anh thật nặng nề, căng thẳng. Em hiểu điều đó và muốn được chia sẻ cùng anh. Có lẽ vì vậy mà em đã đi sai đường rồi anh nhỉ, và cả anh nữa, một chút gì đó đã làm cho anh bước lỗi nhịp sai đường.
Sau những gì đã xảy ra, có khi nào anh nghĩ về những chuyện đó? có khi nào anh hỏi chính bản thân mình rằng anh làm như vậy là đúng hay sai chưa? có bao giờ anh nghĩ em cũng chỉ là cơn gió thoảng qua không anh?
Anh vẫn nói rằng có rất nhiều người con gái yêu anh. Phải, em biết điều đó chứ, họ yêu anh nhiều lắm đó, anh cũng yêu họ mà đúng không anh? Vậy bây giờ phải làm sao đây nhỉ?
Anh nói với em rằng, những gì là của mình thì sẽ là của mình, và tất cả những gì mình có được đều do bàn tay mình làm ra, không có số phận gì hết. Có đúng như vậy không anh nhỉ? Nếu là của mình rồi nhưng bản thân mình lại không biết quý trọng và giữ gìn nó, thì liệu nó có thể là của mình vĩnh viễn không???
Bây giờ anh là một cánh chim tự do, có thể bay đến nơi nào anh muốn và vào thời điểm hiện tại này em biết anh không thể hứa với em bất cứ 1 điều gì dù là nhỏ nhất, Nhưng em cũng đã nói với anh, nếu một ngày nào đó, và vì một lý do nào đó, anh không thể đến bên em được thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, vì cho dù e có yêu anh nhiều đến mấy thì em cũng có lòng tự trọng của mình. Và khi đó, tất cả những gì đã qua giữa anh và em, em mong anh hãy trả lại em để một mình em giữ lại, những kỷ niệm đó sẽ chỉ là của riêng mình em thôi anh nhé.
Viết những dòng này, em cũng không biết được rằng đến bao giờ thì anh sẽ đọc được nó, nhưng nếu đọc rồi, anh cũng đừng nói gì vội anh nhé, hãy dành thời gian để lắng đọng lòng mình đã, vì em biết, một vết thương ngoài da sẽ chữa mau lành hơn một vết thương lòng. Anh cần phải có thời gian để có thể quên đi những gì không nên nhớ. Trong thời gian này, chắc chắn em sẽ không làm phiền anh đâu, bởi vì em cũng cần phải có thời gian để em suy nghĩ về chình mình, về tương lai của chúng ta.
Em là một người khá bảo thủ trong nguyên tắc sống của mình, nhưng anh đã là người phá vỡ nguyên tắc đó của em. Phải nói rằng sau đó em đã bị rơi vào trạng thái mất cân bằng một thời gian mà hình như cho đến tận bây giờ em cũng chưa lấy lại được sự cân bằng cho chính mình. Nhưng em sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để có thể thích nghi với cuộc sống mới trong thời gian ngắn nhất.
Anh biết không, có những điều em nghĩ sẽ không bao giờ em làm một mình như đi biển, vào quán cafe .... nhưng bây giờ thì khác, em đã biết đi biển một mình, vào quán cafe một mình và có lẽ sẽ vẫn còn những việc em phải làm một mình cho dù em có muốn hay không anh nhỉ??? Em đã làm được những điều đó và e cũng thấy tự tin với chính mình hơn, tự tin nhiều hơn nữa khi biết rằng anh sẽ đến với em bằng chính tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim, chứ không phải vì trách nhiệm hay vì bất kỳ một điều gì khác và còn nữa, vì lòng tin chúng ta dành cho nhau phải không anh?
Cám ơn anh, cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em. Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng biết buồn, biết vui, biết khóc nhiều như bây giờ, biết tự tin khi bước đi trên con đường dài một mình ....... và còn nhiều, còn nhiều nữa mà em không thể nói hết được.
Hãy vui lên anh nhé. Đừng đánh mất niềm tin nghe anh!
00h30' ........ ngày 08 tháng 11 ........
Hãy coi em là người xa lạ
Lần đầu tiên vô tình chạm vào tay anh, em đã biết anh sẽ là người mà em được chở che nhất trong cuộc đời này. Anh là người thứ 2 sau bà nội khiến cho em có cảm giác thấy ấm áp và bình yên.
Em là một người mạnh mẽ và bướng bỉnh nhưng chẳng ai biết đằng sau đó lại là một trái tim yếu đuối và dễ khóc, chỉ thấy yên bình khi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bà. Bàn tay anh cũng rất ấm. Và anh cũng rất hiền nữa, hiền đến mức mà em sợ anh sẽ không quát được cái tính bướng bỉnh của em.. Anh quá chiều em, chiều đến mức anh cũng nói rằng anh không biết tại sao anh chiều em đến vậy khi em hỏi anh sao anh chiều em thế? Có phải là tình yêu không khi em ngủ một mình anh nhắn tin cho em dừng sợ, có anh luôn ở bên em.. Khi em buồn anh an ủi em, dắt em đi lang thang Hồ Tây.. anh nói anh hạnh phúc khi đọc những tin nhắn của em.. anh nói anh yêu em 4 ngày.. anh yêu em 3 ngày.. anh yêu em 2 ngày.. anh yêu em 1 ngày là ngày anh còn sống..
Lần em phóng xe bạt mạng nhất là lúc gần 11h đêm về nhà cắm sạc điện thoại thấy tin nhắn của anh anh bị ngã xe chảy nhiều máu.. Rồi chẳng hiểu tại sao em cảm thấy anh dần xa em, cứ xa cách, xa cách.. rôì bây giờ mình thành xa lạ. Chính em muốn như thế, em muốn mình thành xa lạ bởi vì em là một người mạnh mẽ bởi vì em rất bưởng bỉnh.. em đã cảm nhận anh không còn dịu dàng với em như trước, không còn chiều em như trước.
Lần sinh nhật anh em đã chuẩn bị tinh thần khi cảm giác của em ngày càng rõ rệt anh đang xa cách em.. Em vẫn cười khi anh giới thiệu chị ấy, em vẫn cười và tặng anh nhành hoa tigôn, em vẫn cười cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa.. Em ra về trước bữa tiệc đang vui của anh, ra khỏi quán rồi khóc nức nở.. vừa đi vừa khóc.. dừng xe bên vệ đường ngồi xuống khóc.. thấy mọi thứ dường như không còn tồn tại.. Xin anh đừng nhắn tin, đừng gọi điện, đừng vô tình gặp em.. Xin anh hãy coi em như người xa lạ..