Ngày xưa trong các tiểu thuyết kiếm hiệp chúng ta thường bắt gặp " cảnh trai anh hùng, gái thuyền quyên trong những hoàn cảnh đặc biệt đi mướn khách điếm(nhà trọ) để nghỉ qua đêm nhưng chỉ có chiếc giường mà "lễ giáo" hồi đó là " Nam nữ thụ thụ bất thân" (Người đàn ông và người đàn bà ngày xưa trao cho nhau cái gì, nhận của nhau cái gì, đều không trực tiếp tận tay, sợ bấm nháy, ra hiệu gì với nhau chăng? (Hai chữ "thụ thụ" trái ngược nghĩa: một chữ "thụ" là trao cho, một chữ "thụ" là nhận).) và sẽ có cái cảnh "1 người ngủ trên giuờng, 1 người ngủ dưới nền hoặc thức" hoặc có thể cả 2 cùng ngủ trên giường nhưng được phân chia ranh giới bằng 01 thanh kiếm.
Cũng có 1 điển tích nói về đôi tình nhân dẫn nhau đi chơi "Vạn lý trường thành" cũng trong tình cảnh đó nhưng ranh giới được phân chia là 01 chiếc khăn.Tôi ko đủ lời lẽ để diễn tả tâm trạng của 02 người cho các bạn đọc nhưng sự thật là cả đêm hôm đó cả 02 đều trằn trọc ko ngủ được và sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm nhưng đến sáng hôm sau cũng ko có gì xảy ra.
Buổi sáng hôm đó cả 2 cũng nhau vãn cảnh vạn lý trường thành, có lẽ là sự vô tình hay trờ đùa của số phận. Khi người con gái lấy chiếc khăn lên thấm mồ hôi thì 0 ngọn gió vô tình đã cuốn đi chiếc khăn. Ko kịp nói với người yêu lời chẳng trai đã lao xuống chân vạn lý trường thành để lấy lại chiếc khăn cho người yêu. Và chàng đã ra đi mãi mãi.
Người con gái đó đã khóc khi mang xương cốt (hồi đó có thể đã có tục hỏa táng) của người yêu về quê. Trước mộ nàng khóc lóc thảm thiết và nói với người dưới mộ " Chỉ là ranh giới mỏng mang của chiếc khăn mà a đã ko thể vượt qua, vậy mà vì nó anh đã hy sinh cả tính mạng mình.......
Ranh giới, vâng ranh giới đó rất mong mang chỉ 01 chiếc khăn thôi, sao chàng trai ko thể vượt qua để cùng người yêu hưởng những phút giây hạnh phúc? Nếu là bạn, bạn sẽ .......
Cái ranh giới đó ko chỉ đơn giản là chiếc khăn, mặc dù nó rất mong manh nhưng "cái ranh giới vô hình của lễ giáo đã ngăn cản chàng trai vượt qua.(Lễ giao theo quan điểm của đạo Nho)
Không biết các bạn nghĩ sao nhưng với tôi "cái ranh giới đó thật khó vượt qua. Và trong cuộc sống ngày nay ko ít lần chúng ta được biết hoặc trải qua" ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, ranh giới giữa đúng và sai, ranh giới giữa sông và chết..."
Mặc dù tất cả chỉ là tương đối nhưng nó có 1 sức mạnh vô hình ngăn cản con người bước qua.
Cuộc đời như 1 giấc mơ.Và tôi tin trong mỗi con người chúng ta ít nhất đã 0 lần gặp ác mộng. Và con người ta rất sợ hãi, cố vùng vẫy thoát ra cảnh giới đó nhưng càng vùng vẫy càng ko thoát được. Cuộc đời cũng vậy, có " những thời điểm ta đi đúng con đường mình đã chọn nhưng cũng ko ít khi con người ta lạc lối. Và con người ta cũng vũng vẫy mà ko thoát ra được.Và khi đã chọn sai con đường người ta sẽ quay lại hoặc đi tiếp tùy theo quan điểm của mỗi người.
Ranh giới giữa ngày và đêm, giữa thiện và ác...tất cả chỉ có tính chất tương đối. Và đường đời thì tất cả mọi con đường đều dẫn đến đích. Bạn đang lạc lối như tôi phải ko? Đừng quay lại vì tgian sẽ ko đợt chờ bạn. Bước tiếp ư? Biết đoạn đường phía trc ra sao...?
Các bạn sẽ hỏi tại sao tôi viết như vậy? và để làm gì? Vâng, đã lâu lắm rồi tôi ko post bàu văn học trên dkt. Và cũng chỉ là cảm hứng nhất thời. Cứ loanh quanh mãi ko tìm được hướng đi cho riêng mình, có thể bước chung trên con đường với người khác. Đồng nhân nhưng chắc gì đã thành công và con đường đó có phù hợp với bản thân mình ko? ..
Vâng, có lẽ cuộc đời tôi hay gặp những ranh giới mà tôi ko thể vượt qua>Và bây giờ cũng vậy
Ôi! Ranh giới...
(Sài gòn ký)
KH
Cũng có 1 điển tích nói về đôi tình nhân dẫn nhau đi chơi "Vạn lý trường thành" cũng trong tình cảnh đó nhưng ranh giới được phân chia là 01 chiếc khăn.Tôi ko đủ lời lẽ để diễn tả tâm trạng của 02 người cho các bạn đọc nhưng sự thật là cả đêm hôm đó cả 02 đều trằn trọc ko ngủ được và sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm nhưng đến sáng hôm sau cũng ko có gì xảy ra.
Buổi sáng hôm đó cả 2 cũng nhau vãn cảnh vạn lý trường thành, có lẽ là sự vô tình hay trờ đùa của số phận. Khi người con gái lấy chiếc khăn lên thấm mồ hôi thì 0 ngọn gió vô tình đã cuốn đi chiếc khăn. Ko kịp nói với người yêu lời chẳng trai đã lao xuống chân vạn lý trường thành để lấy lại chiếc khăn cho người yêu. Và chàng đã ra đi mãi mãi.
Người con gái đó đã khóc khi mang xương cốt (hồi đó có thể đã có tục hỏa táng) của người yêu về quê. Trước mộ nàng khóc lóc thảm thiết và nói với người dưới mộ " Chỉ là ranh giới mỏng mang của chiếc khăn mà a đã ko thể vượt qua, vậy mà vì nó anh đã hy sinh cả tính mạng mình.......
Ranh giới, vâng ranh giới đó rất mong mang chỉ 01 chiếc khăn thôi, sao chàng trai ko thể vượt qua để cùng người yêu hưởng những phút giây hạnh phúc? Nếu là bạn, bạn sẽ .......
Cái ranh giới đó ko chỉ đơn giản là chiếc khăn, mặc dù nó rất mong manh nhưng "cái ranh giới vô hình của lễ giáo đã ngăn cản chàng trai vượt qua.(Lễ giao theo quan điểm của đạo Nho)
Không biết các bạn nghĩ sao nhưng với tôi "cái ranh giới đó thật khó vượt qua. Và trong cuộc sống ngày nay ko ít lần chúng ta được biết hoặc trải qua" ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, ranh giới giữa đúng và sai, ranh giới giữa sông và chết..."
Mặc dù tất cả chỉ là tương đối nhưng nó có 1 sức mạnh vô hình ngăn cản con người bước qua.
Cuộc đời như 1 giấc mơ.Và tôi tin trong mỗi con người chúng ta ít nhất đã 0 lần gặp ác mộng. Và con người ta rất sợ hãi, cố vùng vẫy thoát ra cảnh giới đó nhưng càng vùng vẫy càng ko thoát được. Cuộc đời cũng vậy, có " những thời điểm ta đi đúng con đường mình đã chọn nhưng cũng ko ít khi con người ta lạc lối. Và con người ta cũng vũng vẫy mà ko thoát ra được.Và khi đã chọn sai con đường người ta sẽ quay lại hoặc đi tiếp tùy theo quan điểm của mỗi người.
Ranh giới giữa ngày và đêm, giữa thiện và ác...tất cả chỉ có tính chất tương đối. Và đường đời thì tất cả mọi con đường đều dẫn đến đích. Bạn đang lạc lối như tôi phải ko? Đừng quay lại vì tgian sẽ ko đợt chờ bạn. Bước tiếp ư? Biết đoạn đường phía trc ra sao...?
Các bạn sẽ hỏi tại sao tôi viết như vậy? và để làm gì? Vâng, đã lâu lắm rồi tôi ko post bàu văn học trên dkt. Và cũng chỉ là cảm hứng nhất thời. Cứ loanh quanh mãi ko tìm được hướng đi cho riêng mình, có thể bước chung trên con đường với người khác. Đồng nhân nhưng chắc gì đã thành công và con đường đó có phù hợp với bản thân mình ko? ..
Vâng, có lẽ cuộc đời tôi hay gặp những ranh giới mà tôi ko thể vượt qua>Và bây giờ cũng vậy
Ôi! Ranh giới...
(Sài gòn ký)
KH
Sửa lần cuối: