Những bài thơ tôi yêu

Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Lâu ngày không đọc thơ, bữa nay nhớ lại vài bài cho vui.


NGÀY THÁNG KHÔNG QUÊN

Phan Thị Thanh Nhàn

Cứ ngỡ mình lại yêu
Khi gặp người nồng nhiệt.
Tay đã chạm tay rồi
Chợt nghe lòng cách biệt.

Cứ ngỡ lại sẽ yêu
Khi gặp người uyên bác.
Nhưng khi trò chuyện rồi
Lại e người khinh bạc.

Hay là yêu một chút
Cho đỡ buồn rồi thôi.
Hay cưới xin nghiêm túc
Đỡ đần nhau suốt đời.

Nghĩ ngược rồi nghĩ xuôi,
Vẫn một mình cơ cực.
Hoá ra lòng chưa nguôi,
Một tình yêu đích thực.

Làm sao tìm lại được
Ánh mắt nhìn vẹn nguyên?
Và tháng ngày qua vội,
Và tháng ngày không yên.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)

Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ!
Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế!
Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông.

Có gì đâu mà tiếc mà buồn.
Em biết đấy, anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi.
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được.
Em ở đâu, dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi,
Là bậc cửa dưới chân em qua lại,
Là cốc nước trên môi em run rẩy,
Chiếc lá trên tay em,
Giọt mưa trên áo em,
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét.
Có gì đâu mà khóc.
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã dăng đầy
Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ

Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
“Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại”
Sau này chết đi, ở bên nhau mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái
E chúng mình không nhận được ra nhau
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Em biết,rồi một ngày điều ấy sẽ ra đi
Những khát khao về anh không dày vò em nữa
Em sẽ trở lại bình yên
Như đám mây trôi ngoài ô cửa
Hoá cơn mưa về với cội nguồn

Nhưng,em sẽ bớt bông đùa và sẽ ít khóc hơn
Thôi thao thức và bớt phần mơ mộng
Không hát câu ca dao mê hoặc hoàng hôn xuống
Ru thời gian à ơi đong đưa.

Và em sẽ không hoá đá giữa cơn mưa
Chết khát trao anh những vần thơ đẫm ướt
Vô tâm thế, làm sao anh biết được
Tắt nắng rồi!
Làm sao hong cho khô.

Thì cũng vậy thôi, ôi trái tim dại khờ
Cứ thao thức những điều không định trước
Cứ cháy khát những điều không có được
Cứ tìm anh hư vô, hư vô

Là trăm năm cũng là chẳng bao giờ
Anh hiểu được những lời yêu câm nín
Chớm thu rồi, đơn côi con đường hẹn
Chỉ em là lẻ loi, lẻ loi...
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Sông Lam

Sông bổ đôi Nghệ Tĩnh
Sông nằm hóa lục bát Nguyễn Du
Sông đứng thành Hồng Lĩnh
Sông đi thành ví dặm trời xanh

Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát
Thương đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi
Sông ẩn hồn trong vại cà,vại nhút
Một củ khoai cũng lấp ló mây trời
Con cò mặc áo tơi đi học
Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi

Gió hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh
Cá gỗ nuôi lớn những thiên tài
Trời hào phóng mây trắng
Đất tằn tiện ngô khoai

Đến cỏ dại cũng mọc thành chữ nghĩa
Đồ Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài
Gió Lào thổi mây dòn bánh đa nướng
Sông Lam nuôi nứt nẻ mỗi hạt vàng
Gió lập ngôn đầu hồi lĩnh xướng
Khoai lang gàn luống dọc thích bò ngang

Sông thao thức sông tràn bờ bắc
Sông nằm mơ tĩnh lặng khói bờ nam
Thúy Kiều đến Tiên Điền tìm họ mạc
Hai trăm năm Tiền Đường mê mẩn nước Lam Giang
Để rú Quyết lặng thầm đi cứu nước
Sông veo veo trời đất thoắt sen vàng

Sông Lam ăn cát mà xanh,uống trời mà mát
Trăng cháy hết lòng sâu quyết liệt cả cơ hàn
Người giàu có nên dất nghèo khô khát
Kìa gió Lào thổi cong sông Lam...

(Trần Mạnh Hảo)
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Sông Lam

Sông bổ đôi Nghệ Tĩnh
Sông nằm hóa lục bát Nguyễn Du
Sông đứng thành Hồng Lĩnh
Sông đi thành ví dặm trời xanh

Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát
Thương đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi
Sông ẩn hồn trong vại cà,vại nhút
Một củ khoai cũng lấp ló mây trời
Con cò mặc áo tơi đi học
Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi

Gió hào kiệt thổi xơ Nghệ Tĩnh
Cá gỗ nuôi lớn những thiên tài
Trời hào phóng mây trắng
Đất tằn tiện ngô khoai

Đến cỏ dại cũng mọc thành chữ nghĩa
Đồ Nghệ Sông Lam dạy biển cả học bài
Gió Lào thổi mây dòn bánh đa nướng
Sông Lam nuôi nứt nẻ mỗi hạt vàng
Gió lập ngôn đầu hồi lĩnh xướng
Khoai lang gàn luống dọc thích bò ngang

Sông thao thức sông tràn bờ bắc
Sông nằm mơ tĩnh lặng khói bờ nam
Thúy Kiều đến Tiên Điền tìm họ mạc
Hai trăm năm Tiền Đường mê mẩn nước Lam Giang
Để rú Quyết lặng thầm đi cứu nước
Sông veo veo trời đất thoắt sen vàng

Sông Lam ăn cát mà xanh,uống trời mà mát
Trăng cháy hết lòng sâu quyết liệt cả cơ hàn
Người giàu có nên dất nghèo khô khát
Kìa gió Lào thổi cong sông Lam...

(Trần Mạnh Hảo)

thơ Trần Mạnh Hảo dỡ quá
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

thơ Trần Mạnh Hảo dỡ quá

Nhưng với bài này không dở chút nào anh ạ.

Có thể anh không phải là người Xứ Nghệ nên anh chưa cảm nhận hết cái hồn của bài thơ.

Em cảm mến Trần Mạnh Hảo bởi ông là một người con đất Nam Định nhưng lại có những cảm xúc rất lắng lòng với Sông Lam ( Con sông chảy qua đất Nghệ An và Hà Tĩnh )


Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát
Thương đất nghèo sông xanh rớt mồng tơi
Sông ẩn hồn trong vại cà,vại nhút
Một củ khoai cũng lấp ló mây trời
Con cò mặc áo tơi đi học
Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi

TMH đã mạnh dạn đưa cả ý thơ lên trên tứ thơ. Sông vắt kiệt lòng mình nuôi đất cát như bầu sữa mẹ vắt cùng kiệt để nuôi những đứa con của mình. Sông đã hóa thành người và không dừng lại ở đó, sông đã cảm nhận được quê nghèo của mình bằng "thương xanh rớt mồng tơi" Những so sánh logic đã cố đẩy cao ngôn ngữ hình ảnh thơ làm cho người đọc dừng lại hình dung và hiểu. Ý thơ như biến thành tứ thơ tự lúc nào.

Nhà văn Nam Cao đã từng nói tới việc sáng tác văn chương là sự đào sâu, tìm tòi. Đòi hỏi nhà văn, nhà thơ phải thoát ly khỏi những con đường mòn, biết cày xới bằng sự lao động sáng tạo không ngưng nghỉ. Chỉ có vậy, tác phẩm mới thật sự xứng đáng, sức sống sẽ mãnh liệt và đưa tới cho bạn đọc món ăn không nhàm chán. TMH với Sông Lam là một sự sáng tạo độc đáo. Ngôn ngữ đã đành, ý thơ, tứ thơ đã đành. Những chi tiết cuộc sống được TMh bưng bê vào câu thơ không cần sự trau chuốt, vẫn thô theo cách gọi dân gian. Nhưng những vại cà, vại nhút...đã khác hẳn, được tác giả thổi hồn, tạo sự sống động, cái đẹp đã xuất hiện.

Con cò mặc áo tơi đi học
Cá sông Lam còi cọc toát mồ hôi

Dòng sông đã gắn với con cò, con cò lặn lội bờ sông và với Sông lam, con cò đã khoát chiếc áo tơi, một trong những điển hình của mưa và nắng của xứ này. Mưa cũng dùng áo tơi, nắng dùng áo tơi. Cánh cò che nghiêng vạt nắng ước lệ như áo tơi che nắng che mưa. Sự gặp gỡ sắp xếp đó là chuỗi liên tưởng, kéo người đọc xem một bức tranh quê tuyệt đẹp. Cá. Và cá. Cá của dòng Lam đâu có thành thơi như dòng sông khác mà biến thành người, biết nhẫn chịu sự khắc nghiệt của thời tiết, khí hậu. Toát mồ hôi, "toát" mà không đổ, là sự kìm nén qua khỏi giới hạn chịu đựng và bùng nổ. Mới thấy hết, mảnh đất này, dòng sông này, những sinh vật... sinh ra, lớn lên và chịu đựng như vốn dĩ gió Lào vẫn miệt mài tràn qua dãy Trường Sơn, hâm nóng dải đất khô cằn đá sỏi.

Kìa gió Lào thổi cong sông Lam...

Phải là người xứ Nghệ mới cảm thấu hơn câu thơ này. "Gió Lào thôi cong Sông Lam" - một hình ảnh đắt trong thơ TMH.

Dù sao cũng cảm ơn anh với cách nhìn của cá nhân anh. :)
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Nói về thơ mới thì thực ra anh cũng tìm hiểu nhiều... nên nói thế nào cũng được với lại theo cảm nhận của từng người thôi.
Trần Mạnh Hảo thì anh chỉ biết đến khi Ông " Cãi " nhau với các giáo sư viết sách giáo khoa, rồi Ông viết bài thường xuyên trên Báo Thể thao văn Hoá và nổi tiếng trên BBC với cái được gọi là người đổi mới, có tư duy mới.(Hiện nay hình như đang trong vòng lao lý thì phải)
Về cái gọi là thơ mới với bài Sông Lam thì thực là ngôn từ có hơi lạ, vá vứu. Nếu ai là người của Sông lam thì đây là một bài thơ được vì viết đến con sông quê mình. Còn xét trên cả Tổng thể của bài thơ thì chưa có gì là đặc sắc chỉ tầm tầm thôi.
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Ngọn nến


Người ta không tin
Có sự sống bắt nguồn từ cái chết
Tôi vẫn nhủ với lòng mình
Khởi đầu sẽ bùng lên từ chấm hết...
Ai đi mãi đôi chân không mỏi mệt
Ngoảnh lại sau lưng đã được mấy phần đường
Đôi vai trần oằn gánh yêu thương
Có mang nổi tất cả quên và nhớ...
Rồi một ngày trần gian thôi nặng nợ
Tôi sẽ đi đến phía cuối trời
Trên môi vẫn nở nụ cười
Vẫn làm ngọn nến cho đời lung linh...

Nguyễn Trung Dũng
[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Những giấc mơ màu ghi xám

Em không biết vì sao
Giấc mơ em
Luôn có màu ghi xám…
Đấy là màu núi vắng
Đấy là màu tuyết phai
Là màu tiếng thét dài
Tháng ngày không đồng vọng
Đấy là màu sương lạnh
Lập lờ trên mặt sông
Đấy là màu cánh đồng
Trong những ngày không nắng
Đấy là màu xa vắng
Trên những miền không nhau
Hay là màu nỗi đau
Chết chìm trong im lặng?!
Em không biết vì sao
Giấc mơ em luôn có màu ảm đạm
Nhưng chẳng hề muốn khóc
Chỉ thèm được nắm tay anh
Để không còn hoang mang
Khi nhắm mắt
Và mơ…


Thiên Ngân
[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Lặng

Chợt đau nhói trên đầu những ngón tay
Giữa buổi chiều với bộn bề công việc
Những dịu dàng trong em như chợt biết
Tình yêu đã đi qua…

Chẳng có lỗi lầm để được thứ tha
Không giận dữ, không đau thương hờn giận
Chỉ khoảng trống rơi vào trong câm lặng
Đã xói mòn tháng năm…

Em tìm lại mình trong ký ức xa xăm
Những khát vọng của giấc mơ cháy bỏng
Những cồn cào của hàng ngàn con sóng
Hối hả về đại dương…

Lá đã vàng chưa trên những con đường ?
Em quên mất lời ca em đã hát
Anh quên mất giữa bao nhiêu khuôn mặt
Có nụ cười của em…

Chẳng lẽ tình yêu có thể lãng quên
Ngay nỗi nhớ trong em cũng nhòa nhạt
Gửi nỗi buồn theo vào trong câu hát
Biết đã là chia xa…

Đòan Ngọc Thảo Nguyên
[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

?????

Bây giờ Huế em ơi mưa nhiều lắm
Nẻo đường xưa mưa ướt hết mất rồi
Trông mờ xa cây lá bồng bềnh trôi
Màu kí ức giăng giăng từ thuở ấy

Anh ngồi đây màu mưa nhoè trang giấy
Hiện bóng em những năm tháng êm đềm
Áo tơi nhỏ không ngăn được mưa vương
Em loay hoay cố che tà áo trắng...

Ngày em đi anh về ôm trống vắng
Một bóng hình trong nỗi nhớ mênh mông
Và hôm nay mưa lại đến trong lòng
Anh nhớ em, mơ em, rồi anh khóc!

Mưa ngày xưa là mưa trời đổ xuống
Mưa bây giờ là nước mắt anh đau.

(Đặng Văn Hiếu)

 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Hai cơn mưa

Ta chọn cho nhau hai con đường
Em một ngã và anh một ngã
Đường ta đi có gập ghềnh vất vả
Cũng chỉ một mình, không bước chung đôi

Ta đã chọn cho nhau cảnh chia phôi
Bàn tay sẽ không còn tay ấm nữa
Đôi mắt lạnh bởi không còn ánh lửa
Của một thời ta đã thiết tha yêu

Ta đã chọn cho nhau nỗi cô liêu
Bỏ nồng ấm, lấy đôi môi khô khốc
Mỗi buổi chiều cô đơn nhìn gió thốc
Thổi tung mù những hoài niệm xa xưa

Ta đã chọn cho nhau hai cơn mưa
Tự nhỏ xuống mỗi đời ta day dứt
Những giọt mưa không bao giờ chạm đất
Không bao giờ hòa thành một dòng sông...


Trần Anh Khôi
[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Đừng buồn em... (Vũ Quỳnh Hương)
***
Khi lông ngỗng rải xuống trắng con đường thiên lý
Đâu phải tại tình yêu em không lay động nổi đất trời
Mà bởi lòng người còn hơn là thuốc độc
Lòng người bạc hơn vôi...
***

Nhưng đừng trách Trọng Thuỷ, Mỵ Nương ơi!
Dấu chân ngựa đường xa điên cuồng rượt đuổi
Anh sẽ tìm em, dù em đi đến cùng trời cuối đất
Anh chỉ có em thôi...
***

Khi mũi kiếm tuốt trần ra khỏi vỏ
Và máu tươi nhuộm đẫm chiến bào
Có ai biết giữa sơn hà loạn lạc
Có hai trái tim khát khao...
***

Anh sẽ làm tất cả để ta có nhau
Vết dấu tình yêu em rải xao xác đường hoa may bụi đỏ
Ngàn vạn cách trở
Anh vẫn theo...
***

Giữa lúc binh đao lửa khói ngặt nghèo
Anh đâu biết sau lưng mình là ngàn binh vạn mã
Đi tìm em, anh tiến lên phía trước
Không một lần nhìn lại đằng sau...
***

Dù cho ngàn năm nữa có thể ta sẽ vẫn chẳng có nhau
Bởi lời oán hận "giặc ở sau lưng nhà ngươi đó"
Thần tiên cũng nhiều khi không sáng suốt
Thần tiên nào biết yêu...
***

Trả lại cho giang sơn những tham vọng quá nhiều
Hai đấng quân vương mãi say cơn tàn sát
Sơn hà là chi, sơn hà là gì
Phía bắc có quân tử
Phía nam có giai nhân
Trời bắc trời nam vốn chẳng phân
Chỉ có lòng người ngăn sông cấm chợ...
***

Máu trong tim em hoá thành ngọc
Người đời bảo đó trai ngọc Mỵ Nương
Mang về rửa trong nước giếng Trọng Thuỷ
Sáng trong...
Khiêm nhường...
***

Ngàn năm nữa dù người đời vẫn nói
Dấu lông ngỗng xa xưa huỷ hoại cả vương triều
Thì chỉ có anh và em là biết
Chỉ có mình ta yêu...
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đỏan khúc ...... tôi

1.
Thưa em, tôi lỡ làm người
tóc tơ muôn sợi buộc lời quàng xiên
một tâm hồn sớm ngả nghiêng
vẫn còn muốn sống hồn nhiên hết đời.

2.
Tôi đeo chiếc mặt nạ người
quẩn quanh giữa những cảnh đời nhá nhem
đôi khi như đã cơn ghiền
đôi khi còn tiếc muốn xem hết tuồng.

3.
Tôi quên khóa cửa căn phòng
một nơi đầy ắp nỗi buồn thanh niên
lỡ vào, dẫu lạ hay quen
làm ơn hãy thắp ngọn đèn giùm tôi.

4.
Tôi qua gần hết cây cầu
những long lanh cũ đổi màu, chiều trôi
lẫn trong im vắng vừa rơi
còn bao nhiêu bước? Đất trời vẫn xanh ...

5.
Đã đi tìm cái vững bền
kiếm hoài không thấy lại quên lối về
thôi thì cứ ráng mải mê
biết đâu trong chốn bộn bề, mốt mai ...

6.
Mới đây, mà đã chiều tà
những năm tháng cũ ở xa lại về
quãng đời lang bạt tỉnh, mê
tôi đâu? Giữa chốn bộn bề nhân gian.

[/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Bùi Đức Long[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

HAI SẮC HOA TI-GÔN
T.T.K.H.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng : "Hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp : "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng nghĩ suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trần gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo với chồng tôi
Từng mùa thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng...


HỒI ÂM CHO BÀI THƠ ĐÔI DÉP
Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.
(Chẳng lẽ mọi người đều nhảy cóc hay sao?)

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!

Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.



Tình Lặng

em à anh không muốn nói ra
cái điều mà lâu nay anh ấp ủ
cho dù bên em hay xa cách
một bước chân anh nghĩ đến ngày ngày
không muốn nói không phải là không nói
mà anh sợ cái điều anh phải sợ
em cao sang diễm lệ đến nhường nào
anh nghèo hèn chẳng dám bước cùng em
anh chỉ xin một điều và duy nhất
chớ phũ phàng dẫm nát trái tim anh
cũng chẳng mong em nói câu nhận lời
dù vẫn biết anh rất cần điều đó
hãy cứ xem anh như là cơn gió
vẫn hàng ngày theo suốt cuộc đời em...!


Tình kế toán 2


Một bút toán cả đời em cặm cụi
Tình yêu anh em biết định khoản thơ
Anh nói yêu không chứng từ để lại
Sợ cái tình mình đau nhói trái tim em

Bảng kê nào em ghi hết nhớ thương
Không hoá đơn sao đòi anh thanh toán
Biết tình anh là nguồn là vốn
Thì nợ - có bây giờ nào phải phân vân

Ngở tình anh là tài sản hữu hình
Em quên rằng tháng năm sẽ hao mòn luỹ kế
Nghiệp vụ đầu tiên đớn đau ngàn niên độ
Sao nở nào anh lập bảng chia,

Mất nhau rồi anh có tự kiểm kê
Em chót cho vay mà không làm kế ước
Cứ mãi cộng trừ bảng cân đối vẫn còn sai
Báo cáo đã làm giờ biết gữi cho ai
Số chi tiết nữa trang còn bỏ trống
Sữa chữa sai lầm dẫu trăm ngàn phương pháp




Hi ! Dân KT chẳng khô khan chút nào phải ko cả nhà ? :bdance:

Mấy bài này mình "cóp" ở Saga đó , hi hi . Saga là 1 web rất "chất" đó nha, mình cũng rất tự hào vì là 1 saganor , và đương nhiên cũng rất iu Diễn Đàn Kế Toán rùi :sorrynha:
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Hoa trắng thôi cài lên áo tím

I.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường

Mười năm trước, em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh

Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay! Chuông nhạc đạo
Rộn rã thay! Chuông nhà trường

II.
Lần kia anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường

Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại, không đi

III.
Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
- Hoa trắng thôi cài lên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh

Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng

IV.
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường

Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ

Màu gạch nhà thờ còn đỏ thẫm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím tình thơ đã nhạt màu

V.
Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang

Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình chung gởi xuống mồ

VI.
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa thánh đường

“Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao
Trong lòng còn giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi !”

Kiên Giang
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu


Có thể

Có thể một ngày em không thể làm thơ.
Và cây viết chỏng chơ bên cửa sổ.
Nơi khóm lá vươn theo một chiều đón gió.
Nơi em trông anh cả những lúc đi về.

Nơi có một thời tim buốt tái tê.
Nghe tiếng mưa rơi cũng ngỡ lòng đồng vọng.
Khắc khoải yêu thương, thiết tha trông ngóng.
Cây cỏ hoá thơ trời biếc chuyển màu.

Nơi có một lời em chẳng nói được đâu.
Nên tạ lỗi cùng anh bằng câu thơ nổi sóng
Để đêm đêm ngồi một mình với bóng
Đoán giữa trần đâu là thực, là hư.

Biết hồn mình chót rót tương tư.
Nên da diết trong thơ, nên bồi hồi nỗi nhớ.
Phải duyên của đời xưa cho kiếp này mang nợ,
Khi tuyền đài giọt nước mắt cô nên.

Có thể một ngày em bỗng vụt quên.
Một thuở em làm thơ bằng những dòng nước mắt.
Có thể mỗi ngày nỗi đau thêm se sắt.
Nhưng, em không tin anh không có trên đời.


Chu Thị Thơm
-----------------------------------------------------------------------------------------
Miền trăng


Em chẳng còn về tát nước giữa miền trăng
Hạt hy vọng gieo trên đồng ngủ yên không tách vỏ
Khúc sông hẹp đò chở từng chuyến gió
Xoáy nước duyên như má lúm đồng tiền

Em chẳng còn về xóm nhỏ ven đê
Con chuồn chuồn kim vẫy vùng giữa hai ngón tay em xinh xắn
Em bỏ lại những buổi chiều thay cơm bằng khoai, sắn
Rơm ẩm, khói luồn qua những dậu thưa

Em không về với góc vườn xưa
Gã bọ ngựa khờ - anh - giương oai múa kiếm
Dây tơ hồng buộc vào nhau lời hẹn
Giờ cũ hơn cổ tích của bà

Em sẽ không về với hoa gạo tháng ba
Hoa sen tàn trong giếng chùa tháng bảy
Em không đợi cuối gốc đê ngày ấy
Cỏ may khâu, khâu mãi chẳng xong mùa.


Đàm Huy Đông
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Mùa Đông & Café Đá


Em hờ hững lắm cơn mưa

Ca fê đắng ru ngậm ngùi chiều tỉnh lẻ

Viên đá trong veo, vắt hồn muôn rẽ

Chậm rãi nhấp môi, tê cứng nụ cười.

Mùa đông và café đá …

Ai đó chợt cười , em bỗng ngây ngô

“Lạ kinh rứa, mùa đông mà răng đá

Có hay không một nỗi niềm riêng?"

Em cười má lúm chữ duyên

“Biết là rứa nhưng quen rồi chị ạh

Ở xứ người mùa đông rồi mùa hạ

Chưa mùa nào... em đếm được thời gian"

Mùa đông và càfê đá...

Nhấp môi thôi cũng đủ nhớ suốt đời

Góc quán bây giờ kỷ niệm một thời

Thơ dại lắm biết chi đâu hò hẹn…?


Hai đứa gặp nhau, ngại ngùng e thẹn

Im lặng nhìn..im lặng... nuốt thời gian.


Mùa đông - Phố núi – Đá đen

Giọt nhớ giọt buồn ngồi nghe mưa hát

Mai em đi cũng buồn từng nốt nhạc

Café đục ngầu, viên đá dần tan.

Gió, 2009

-----------------------------------------------------------------------------------------
Im lặng quá!

Im lặng quá! Bờ mi ai cũng khép

Khắp nhân gian đã say giấc ngủ nồng

Đêm còn thức, chỉ có đêm là biết

Em một mình... tựa bóng trăng nghiêng

Im lặng quá! Chén trà khuya đã nguội

Bốn bức tường im lặng tiếng người đi

Mưa rồi đấy, chỉ có mưa là biết

Ở ngoài kia con phố cũng một mình

Im lặng quá! Mùa đi không trở lại

Lá vàng rơi - hơn - một nửa thu rồi

Đò rời bến - rồi đò đi đâu nữa

Có kịp về - chở bóng trăng khuya

Im lặng quá! Mùa đông vừa chạm ngõ

Áo đan rồi mà lạnh vẫn tràn tim

Im lặng quá! Bây chừ nghe thật rõ

Có - tiếng lòng - khóc - thét - giữa - màn - đêm.

Gió, 10/2009

-----------------------------------------------------------------------------------------
Sống để yêu thương

Em đừng sống trong thế giới của riêng mình

Đừng để đêm về hay mơ mộng,

Đừng để gió lay cành ký ức.

Sống cho bây giờ - để biết sẽ yêu thương.


Em vội vã chia tay

vội vã nghĩ mình cô độc

Vội vã buồn và rồi em khóc

Nước mắt nào rụng xuống chẳng đau thương?


Thương mình một chút - đi em!!

Sầu đông đó tháng ngày vơi một ít

Xin nước mắt em - thôi rơi - vì phiền muộn

Đời sẽ cười - khi em - bớt - ưu tư.


Lắng nghe một chút đi em

Trái tim nhỏ - cũng cần em che chở

Cũng cần em - như em cần nó vậy

Sống với yêu thương - nhẹ nhỏm bớt tâm hồn.

Gió, 03/2009
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với iêu đương

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở ấy nào tôi có hiểu gì?
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp hoa màu trắng
Là tấm lòng son chẳng biết suy

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Lưới trời tan tác chết iêu thương
Người xa xăm quá tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Tôi sợ chiều thu nắng phớt màu
Chiều thu hoa đỏ rụng bên sông
Và hương trời thắm mờ hương cát
Người ấy sang sông đứng đợi đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ đến loài hoa trắng
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.

(ST)

Bài này là bài Hai sắc hoa tigon của TTKH mà.Bạn thiếu mất mấy khổ rùi đó
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Bình yên mở cửa[/FONT]

[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Không còn hương khế nữa
Của một mùa xuân xưa
Màu quả vàng day dưa
Ruộm dài trong ký ức.

Dẫu vẫn đau lồng ngực
Khi chút xưa thoáng về
Ta bây giờ mỏi mê
Trước chặng đường quá khứ.

Ban mai về đánh thức
Ta trong veo thuở nào
Yêu cái nắng lao xao
Rặng tre già trước ngõ

Bao năm mình đây đó
Bôn ba giữa thị thành;
Giờ đứng giữa vườn xanh
Nghe bình yên mở cửa..

[/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Văn Thị Hạnh Thuỷ[/FONT]
 
Ðề: Những bài thơ tôi yêu

Tiềm thức tình yêu

Trăm năm đi trọn con đường
Vẫn không đến chốn ngọn nguồn tình yêu
Ngàn thu về lại một chiều
Sợi tóc vướng vít nói điều thành đôi
Em là mắt lưới đời tôi
Và em lại hóa ngọn roi ngọt ngào
Từ trong cõi ngút xa nào
Tôi vùi vào giấc chiêm bao lịm nồng
Môi em làm sóng bềnh bồng
Hồn tôi là chiếc thuyền không bến bờ
Yêu nhau cho đến bao giờ
Mây trắng về phủ đôi bờ thời gian
Một chiều, nhìn những mùa sang
Trôi qua tiềm thức ngỡ ngàng tình yêu!


Hà Ngọc Trảng
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top