Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

"Cún lông đen thì gọi là cún mực, vậy cún lông xanh gọi là cún gì nhỉ? "
Vậy mà còn hỏi sao lão Cọp già này : Cún lông xanh là Cún Cọp đó (màu xanh tiger mà)
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Tới jo làm rùi a, óah típ 1 jac nữa chắc sếp cho ngủ lun:ammuu:

Sếp cũng ngủ thời ta cũng ngủ
Đã ngủ ngày ai cũng như ai!

hihihi, kệ, bùn ngủ thì làm típ một giấc đã, sếp đuổi thì dìa LA yêu dấu thui!

:gaitai:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Sếp cũng ngủ thời ta cũng ngủ
Đã ngủ ngày ai cũng như ai!

hihihi, kệ, bùn ngủ thì làm típ một giấc đã, sếp đuổi thì dìa LA yêu dấu thui!

:gaitai:
ặc, a nói nge dễ sếp đuổi việc tiền đâu mua sữa cho con về LA hok ai nuôi cũg khổ:sowa:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

về BP mần chi :chuyengivay:



Sao chị gọi em là Ghẻ :khoc:

Chị nhìn em mần răng mà có tình địch được, ai cạnh tranh nổi :tucao:
1- hoatrenda = hoa trên da = GHẺ chính hiệu còn gì hả em?
2- Vấn đề là có ai cạnh tranh không chứ em, đồn khôgn có địch thì em đánh làm gì cho nó phí công chứ
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

1- hoatrenda = hoa trên da = GHẺ chính hiệu còn gì hả em?
2- Vấn đề là có ai cạnh tranh không chứ em, đồn khôgn có địch thì em đánh làm gì cho nó phí công chứ

:khoc:, sao chị lại dịch như rứa, hoatrenda = Hoa trên đá mà :nheo:.

Mà đúng ha chị, đồn nớ thì mần chi có địch mà đánh chị nhờ. Đồn "ế" mờ.
Tính em vốn ghét chiến tranh, yêu hoà bình, nên cứ chọn đồn mô không có địch mà dọn tới thôi ạh :mocmui:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Dạo ni "anh ấy" khó chịu hay sao mà hay cáu gắt, la mắng người khác thế không biết, mình bị chửi hoài luôn! Mệt và chán nản quá!
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

pùn ngủ kin vậy trời :guc:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Hờ hờ đỡ được chút rồi...ngủ 1 giấc cho tỉnh táo thui. Tối còn lượn lờ cafe nữa chứ..:zzz:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

pun thiệt!!!:loaloa::loaloa::loaloa:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Nhật ký đời tôi
Học cấp 1 học trước quên sau. Tuôi thơ cay đắng. sút bị đúp hồi lớp 1 máy mắn thay vẫn lên cấp 2 đúng hẹn. Thích 1 đứa hồi lớp 5 nhưng bị nó ghét, giờ thì cũng không thích nó nữa vì một nỗi mình càng xinh thì hén càng xí.:hawaii:
Học cấp 2 được xin vào cho lớp chọn. Học thì vẫn thế từ thấp tới cao lúc nào mình cũng ở chót. Lớp 6 thích 1 đứa, giờ nó thích lại mình lại hỏng ưa. Lớp 8 mối tình đẹp nhất. Yêu đơn phương 1 anh lớp 9. Đẹp trai, da trăng, học được, con cô giáo. Thích nhất từ hồi cấp 1 đến cấp 2.Hỏng biết anh có thích mình hông. Tình câm lặng mờ.Hêt lớp 8, anh hết lớp 9 chuyển đi nơi khác. Ngậm ngùi trong nỗi nhớ nhung. Lên lớp 9 có đứa thích mình, mình không thích chỉ quý. Kỳ2 lớp 9 chuyển trường, vẫn là cô bé xấu xí. Môi trường mới, bọn lớp sành điều, người lớn. Mình cũng chỉ là 1 con bé rất trẻ con. Mùng 8/3/2000 chẳng ai tặng hoa, thiệp. 1 kỷ niệm sẽ không bao giờ quên được. Mình đang ngồi , hén lại dơ tấm thiếp trước mặt mình bảo tặng bạn. Mình chuẩn bị giơ tay nhận lấy tấm chân tình thì nó cười bằng nửa cái miệng. Nó rụt tay và quay đi. Mình cúi mặt và nghĩ mình đã làm trò chơi cho hén. 1 sự sỷ nhục, sự tự ti kèm theo. 1 nỗi uất hận mà cũng chẳng làm gì được. Vẫn nhớ mãi!
Lên cấp 3 may mắn là lên được. Thi vào lớp chọn được 1.5điểm mà chuẩn là 5điểm mới vào được cấp độ 1(cấp độ cao nhất).Được xin vào lớp chọn ở cấp độ 1 nhưng mình sợ không giám đành bảo xin vào cấp độ 2. Tại đây đã có 1 người thích mình (xì xào bàn tán thoai). Mình bắt đầu để ý và yêu. Vẫn chỉ là cô bé nhút nhát, tự ti và xấu xí. Nhưng mình cũng cảm nhận được tình yêu người ta dành cho mình qua ánh mắt, cử chỉ. Mình biết đó không phải là trò đùa. Mình đã yêu nhưng đã không dũng cảm. Ngta đến gần mình run lắm, vì mỗi lần như thế đều bị run nên mình đã cố tình tránh né thật xa, mặc dù thực tế mình rất muốn thật gần.
Mình được xin chuyên lớp sang cấp độ 1 năm lớp 11.Và cứ thế 2 người lặng lẽ yêu nhau hết 3 năm. chẳng ai nói với ai. Cứ yêu. Giờ vẫn tiếc nuối vì ngày đó quá nhát đã đánh mất tình yêu.
Thật may mình vào được Đại học. Tại trường mình được sếp vào lớp thấp điểm nhất. Học lực luôn là đứa lẹt đẹt hạng kém.Thi cử rớt liên tục, học lãi cũng nhiều.năm nhất, năm 2 tổng kết 5 phẩy, năm 3 cũng đạt SV xuất sắc, năm 4 cũng chỉ có 6 phẩy mà thôi.Chẳng ai coi trọng mình. cũng chẳng yêu ai mà cũng chẳng ai yêu. Trong suốt thời gian đó chỉ có năm nhất là mình vẫn mang mộng yêu đương của ngày cấp 3 mà thôi. Luôn mang mình sẽ được ai đó yêu thương. Mình là người ghét ngày lễ nhất. Bởi ngày lễ là ngày mình thấy cô đơn nhất thế gian. Không tình yêu, không ai tặng quà. Không yêu thương trong suốt 4 năm. Cũng có thích anh chàng lớp trưởng lớp kế bên nhưng âu cũng chỉ là thích. Mà họ có thích mình đâu. Cũng thuộc loại xinh của lớp, cũng thấy có người khen xinh nhưng âu cũng chỉ là lời khen. Và tình yêu thì vẫn không có.
May mắn thay đến hạn vẫn ra được trường tầm cái bằng TBK với điểm tổng kết 4 năm dưới 6.5. Cũng lận đận trên con đường lấp nghiệp. Thất nghiệp 7 tháng đến tháng 11/2007 xin được việc làm tại một công ty tương đối nổi tiếng. Nhưng được thời gian thì bị đổi việc với lý do không đủ năng lực làm vịệc. Một nỗi thất vọng, một nỗi đau mà chỉ có mình mới hiểu. Cảm giác người khác coi thường, cảm giác mình bị xã hội loại bỏ, cảm giác là một đứa vô dụng. Thật ê chề, đau đớn. Thành phần gia đinh thì đâu đến nỗi. mấy anh em đều làm ăn tốt, đi ra ngoài ai cũng phải nể phục vì sự thông mình, tháo vát, vì sự hiểu biết. Còn đối với mình.....Có ai biết được cảm giác này không. Ngay từ ban đầu mình là 1 đứa chẳng bằng ai rồi. Sự tự ti dần lớn mạnh lên. Và mình biết được mình vẫn chỉ là một đứa vô dụng, không thể nuôi sống bản thân. Cái cảm giác bị người khác khinh thường.....có ai hiểu không!:quaylung:
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Mình đang cố gắng, cố gắng từng ngày. Nhưng cũng chỉ có vậy. Biết sao khi mà nhận thức, hiểu biết, trí nhớ của mình cũng chỉ có vậy thôi. Vẫn là cái miệt thì của những đứa bạn lớp cũ dành cho mình. Cũng biết muốn sống, muốn cạnh tranh thì phải có tri thức. Nhưng học thật khó. Cũng mong rằng mình là 1 đứa bị thiểu năng trí tuệ đi. Nhưng đâu có được, mình vẫn bình thường đó thôi.
Một ngày buồn. Những dòng suy nghĩ về cuộc đời mình. Nhưng vẫn không ngừng cố gắng và luôn hy vọng! Biết hy vọng và biết cố gắng là mình vẫn còn sống vẫn còn có thể vớt vát được.
 
Ðề: Nhật ký Ngày... tháng... năm...

Chiều lại đi nhậu rùi, tự nhiên lại ho quá,
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top