Hà Nội giờ chỉ một mình em với con đường, góc phố nhỏ, quán café quen thuộc của hai đứa … một mình vẩn vơ với những cơn gió, chiếc lá vàng sót lại của mùa thu, mơ màng trong cái lạnh tê tái của mùa đông và cả nỗi nhớ anh đang dần tan chảy trong tim em !
Hà Nội giờ đã khác… và em cũng không còn là cô bé của ngày xưa – là một thời đã xa rồi, phải không anh ?…
Nhưng em vẫn nhớ...
Nhớ một Hà Nội của riêng em, trong trái tim em, một ngăn nào đó đã khóa chặt, đã chôn sâu và mãi mãi giữ lại trong một miền kí ức xa xôi !
(st - Anh mãi là Hà Nội của riêng em)
Hà Nội giờ đã khác… và em cũng không còn là cô bé của ngày xưa – là một thời đã xa rồi, phải không anh ?…
Nhưng em vẫn nhớ...
Nhớ một Hà Nội của riêng em, trong trái tim em, một ngăn nào đó đã khóa chặt, đã chôn sâu và mãi mãi giữ lại trong một miền kí ức xa xôi !
(st - Anh mãi là Hà Nội của riêng em)
Sửa lần cuối: