Có một thời, ta từng là của nhau...

khoinhat

Not be!
Hội viên mới
Những sự hiểu lầm và bước đi vội vã của tình cảm chập chững mới nhú đã vô tình làm đông kín tình yêu anh dành cho em… Và khoảng cách, và lặng lẽ, và rời xa.

Vẫn biết rằng, bóng đá chẳng phải là sở thích của em. Và xem bóng đá càng không phải là thói quen của em. Vẫn biết rằng, xem phim là điều em ít nghĩ tới, em không thích xem phim, bởi nó thường cố gắng đạt đến cái gì đó hoàn hảo quá để vừa lòng độc giả, nó không giống với những gì đã từng và đang lặng lẽ diễn ra trong cuộc sống của em, và em không thích xem phim chút nào. Cà phê em không thích. Em thích sinh tố, con gái nên nhâm nhi sinh tố sẽ nữ tính hơn nhiều việc dùng một tách cà phê đầy nam tính.

Những người con trai đã từng gặp em, họ bảo rằng em cá tính, và họ thích nét cá tính trong con người em - cá tính nhưng vẫn rất dịu dàng, và đặc biệt, rất thông minh. Em hài lòng với tất cả những gì mình đang có, một cuộc sống bình dị, với những mối quan hệ bình dị, được nhiều chàng trai, thậm chí cả một vài người đàn ông đã có gia đình dành sự quan tâm đặc biệt… Em sợ phải đặt trái tim mình hòa chung với trái tim của một người nào đó, như người ta vẫn bảo, là tình yêu. Em thích một mình, được nâng niu, và trân trọng, và được quan tâm cũng như san sẻ sự quan tâm của mình cho những người khác trong cuộc sống, không gò bó, không áp đặt, tất cả đều do mìnn.

Vậy mà ngày ấy, em gặp anh. Ngày ấy Vĩnh Yên tràn hoa sữa. Hoa sữa thơm ngát cả những con đường đầy bụi. Hoa sữa lốm đốm những vòm khum như những bàn tay bé nhỏ, trắng muốt trên vòm trời xanh và vòm cây ngát xanh. Ngày ấy trời thu se lạnh, đêm chưa già nhưng sương phủ ướt cả yên xe mình dựng bên góc phố. Ngày ấy em gặp anh.

Em bắt đầu có thói quen theo dõi những trận bóng đá để góp vui cùng anh trong những lần gặp gỡ. Ronadol của đội Braxil, Kaka thật quyến rũ trong màu áo của đội tuyển quốc gia, và Pele từ lâu được mệnh danh là vua bóng đá… Tối nay 8h có trận Chelsea và Manchester, và anh yêu Chelsea… Cứ nơi đâu có bóng đá là em sà vào, xem và cũng tập bình luận, dù sự hiểu biết về thể thao còn hơi vụn vặt… Và rồi, em bắt đầu thức đêm để theo dõi những bộ phim, có phim hay, phim dở, và có những bộ phim ngoài những điều dàn dựng hòan hảo quá, thì cũng có đôi nét khá thực với cuộc sống đời thường. Em không tìm được cuộc sống của mình trong phim, nhưng đôi lúc em gặp một vài tình huống giống của mình… Trong mỗi lần hẹn hò, cà phê là thứ em lựa chọn. Điều đó khiến em nhớ đến anh hơn, anh đã dạy em cách uống cà phê, và cau mày khi nhìn em mút chùn chụt chiếc thìa càphê bé nhỏ, rồi tủm tỉm cười và nói rằng, chẳng ai uống cà phê bằng thìa đâu nhóc ạ!...

Thu vẫn lặng lẽ và êm đềm qua đi. Mình nắm tay 2 lần cùng nhau trên con phố ấy. Em đọc được trong ánh mắt anh, là một thứ tình cảm gì đó, nhẹ nhàng, dễ thương và nhung nhớ, em đọc được sự quan tâm anh dành cho em khác bình thường, và em nghĩ, đó là tình yêu. Tình yêu là khi con người cố gắng hoàn hảo mình hơn, vì người khác, như em cố hòa mình vào những thói quen của anh, vì tình yêu. Ngày ấy mùa thu thật lạnh, mùa thu ít nắng, mùa thu tràn hoa sữa, và mùa thu em có anh…

Đông rồi anh ạ, cái lạnh của mùa đông và cái lạnh của sự thiếu vắng khiến em thấm thía hơn một đìều rất đơn giản, phải chăng em lầm tưởng, phải chăng tình yêu chẳng thể đơn giản như em muốn… Em vẫn một mình trong những mối quan tâm dè chừng của những người đàn ông bên cạnh. Những sự hiểu lầm và bước đi vội vã của tình cảm chập chững mới nhú đã vô tình làm đông kín tình yêu anh dành cho em… Và khoảng cách, và lặng lẽ, và rời xa.

Em trở về cuộc sống bình yên của mình. Chia tay không nước mắt, chia tay không một lời nói, chia tay bằng khoảng cách, vì cả 2 đủ hiểu rằng như vậy là tốt hơn cả. Em đã từng ước mùa thu trở lại. Em cũng từng ước giá gặp lại anh một lần nữa, em sẽ không cần cố gồng mình lên để bằng phẳng với anh hơn. Em sẽ vẫn giữ thói quen không thích thú với bóng đá, vẫn giữ thói quen không để mắt đến những bộ phim truyện trên phim. Sẽ vẫn dịu dàng bên những cốc sinh tố đẹp mắt. Em sẽ là em, mãi mãi là em chứ chẳng sớm hòa tan mình trong anh… Và em sẽ đủ thông minh để nuôi dưỡng tình cảm đang lớn dần trong hai ta thành tình yêu.

Em vẫn thả mình với những chuyến đi xa, yêu công việc viết lách của mình hơn bất cứ những thứ gì khác. Vẫn là bông hoa đẹp và khiêm nhường trong mắt những người đàn ông đã có gia đình và cả những cậu con trai đang đi tìm một nửa. Chỉ có mùa thu năm ấy, vẫn lặng lẽ qua đi với những kỉ niệm thật buồn về một tình yêu lặng lẽ đến và lặng lẽ đi. Em không tiếc, cũng không một lời níu kéo. Những gì đã qua, chỉ mong cả anh và em, cùng giữ trong nhau chút kỷ niệm, để nhớ rằng một thời, ta đã từng là của nhau.


(sưu tầm)

Có một thời ta từng là của nhau, có một thời cuộc sống này đối với chúng ta đẹp biết dường nào! Để rồi cho đến hôm nay đôi lúc ta bỗng bâng khuâng hồi tưởng và bắt đầu bằng ba tiếng: có một thời.....
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Tôi và anh ở cùng một ký túc xá. Ra vào biết mặt, nhưng chẳng hề quen. Anh là người cao lớn, đẹp một cách tài tử nhưng nhìn hơi ... đểu . Nghe nói anh là "cây đinh" của lớp và thuộc hàng có "máu mặt" ở ký túc xá này . Có lẽ ý thức đầy đủ về điều đó nên anh khá kiêu hãnh. Còn tôi thì không sao ưa nổi cái loại người hãnh tiến... vô lý này, dù rằng anh chẳng hại đến ai . Cho nên gặp anh tôi hay vênh mặt lên, tuy cũng chẳng biết để làm gì!

Ban đầu thì anh ngạc nhiên, hay đúng hơn là anh cảm thấy xúc phạm. Thường thì anh xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ nổi đình nổi đám. Anh luôn được sự ngưỡng mộ của các cô gái . Họ xoắn lấy anh hoặc tranh thủ cười duyên. Vậy mà chỉ có tôi là dám coi thường anh ra mặt. Anh biết vậy và thường hay chú ý đến tôi . Bữa nọ, tôi đi học về. Lên cầu thang và gặp anh đi xuống. Cầu thang thì hẹp, vậy mà anh cứ lẩn quẩn, loanh quanh, đi không đi, ở không ở.

Thấy tôi, anh bối rối, nhưng sau cái nhìn là cả một sự dò xét. Tôi thản nhiên: "Có chuyện gì không?". Anh ngượng ngùng: "Tôi thấy bạn quen quen". Suýt chút nữa thì tôi phì cười . Một cách làm quen quá ư là cổ điển. Tôi cố tình lạnh lùng: "Vậy à". Rồi bỏ đi . Anh nhìn theo ngơ ngẩn. Nhưng khổ nỗi, người nói: "Ghét của nào trời trao của đó". Nửa năm sau chúng tôi yêu nhau!
Kể từ đó, anh dẹp bỏ bộ mặt kênh kiệu, khó ưa mà thay vào đó gương mặt dễ thương hơn. Anh là người có cá tính. Tôi cũng vậy . Đôi khi chúng tôi cãi nhau một cách khốc liệt tưởng chừng như sẽ chia tay . Nhưng rồi chúng tôi vượt qua được, để lại thấy rằng hiểu nhau hơn. Ở bên anh, tôi bình yên và hạnh phúc. Anh đàn hát rất hay . Những tối rảnh rỗi, chúng tôi thường lên sân thượng, và anh hát cho tôi nghe những bài tình ca . Ô, mới tuyệt làm sao! Cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được giọng hát ấm áp đó.

Tưởng rằng chúng tôi sẽ có nhau mãi mãi . Cho đến một ngày kia, anh đã thú nhận rằng gia đình đã "nhắm" cho anh một cô gái . Hiền lành, thua tôi về học thức nhưng lại giàu có hơn tôi . Nghe anh nói, ban đầu tôi cứ tưởng là đùa . Nhưng rồi sau đó, hình như để khẳng định thêm điều ấy, chị anh đến gặp tôi vừa như van xin, vừa như đe dọa . Tôi không ngờ chuyện tình cảm của mình lại éo le như trong tiểu thuyết. Tôi rút lui vì tự ái . Còn anh thì không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình.

Tôi như biến thành kẻ khác. Lạnh lùng và trầm lắng đi . Tôi bắt đầu tập quên anh. Công việc đầu tiên là dời chỗ ở, bởi tôi biết chắc rằng ở nơi này thì trái tim tội nghiệp của tôi sẽ mềm yếu mỗi khi gặp anh. Anh dò la qua bạn bè. Nhưng tất cả đều từ chối . Bởi vì trong mắt họ anh là một kẻ hèn, và hơn nữa họ muốn tôi được yên. Có những đêm tôi không ngủ được. Dưới đường vắng vọng lên tiếng chổi lào xào của những người lao công làm khuya, tôi lại nhớ anh quay quắt. Cuối cùng rồi mọi việc lại đâu vào đấy . Anh ra trường và ở lại thành phố làm việc. Cuộc tình duyên của anh nghe nói cũng không thành. Tôi biết tin. Không vui, không buồn, không lo lắng. Tôi chỉ thấy mình thật đáng thương. Thỉnh thoảng ngoài đường phố chúng tôi gặp nhau và chào nhau theo đúng phép của người quen cũ. Đôi khi chạy thật nhanh trên đường, anh lướt qua tôi đầy dửng dưng, xa lạ. Vậy mà đã có một thời chúng tôi yêu nhau


(Sưu Tầm)

Chỉ là 1 thời , 1 thời thui àh...........:gaitai:
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Một thời, ta từng là của nhau…

Những sự hiểu lầm và bước đi vội vã của tình cảm chập chững mới nhú đã vô tình làm đông kín tình yêu e dành cho anh… Và khoảng cách, và lặng lẽ, và rời xa. :dapdau:
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...


Em bắt đầu có thói quen theo dõi những trận bóng đá để góp vui cùng anh trong những lần gặp gỡ. Ronadol của đội Braxil, Kaka thật quyến rũ trong màu áo của đội tuyển quốc gia, và Pele từ lâu được mệnh danh là vua bóng đá… Tối nay 8h có trận Chelsea và Manchester, và anh yêu Chelsea… Cứ nơi đâu có bóng đá là em sà vào, xem và cũng tập bình luận.

Nghe em bình luận bóng đá đây: Chàng cầu thủ này đẹp trai hơn chàng kia, trọng tài mà bảnh trai ghê, cổ động viên gì mà trang điểm loè loẹt quá, bộ quần áo ấy màu chẳng thời trang gì cả......
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

ko biết sau này mình có nói câu : có 1 thời ta là của nhau ko nữa :gaitai:
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Cuộc đời thật sự chẳng ai học được chữ ngờ. Hôm nay có nhau, là của nhau, nhưng ngày mai có khi là kẻ thù ấy chứ, Nhưng mà mình tin, những người có tình cuối cùng sẽ được ở bên nhau...
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Cuộc đời thật sự chẳng ai học được chữ ngờ. Hôm nay có nhau, là của nhau, nhưng ngày mai có khi là kẻ thù ấy chứ, Nhưng mà mình tin, những người có tình cuối cùng sẽ được ở bên nhau...

Khó lắm bạn ơi Tình thì vẫn còn có khi lại còn nhiều nữa là khác nhưng làm sao có thể về bên nhau được ...???khi mà mọi thứ nó không còn như lúc ban đầu...?
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Có một thủa nào em đã yêu anh
Cái thủa ấy xa lắm rồi anh nhỉ
Nỗi nhớ hằn sâu trong từng nếp nghĩ
Ngỡ một đời cũng chẳng thể nào quên!

Thủa nào anh cũng đã yêu em
Yêu như thể chẳng bao giờ lừa dối
Yêu như thể chẳng bao giờ thay đổi
Dù cho nhân gian vật đổi sao rời…

Rồi một lần mình cũng đã chia tay
Vì mệt mỏi với những điều cố gắng
Vì mệt mỏi với bao chiều im lặng
Câu hỏi nào rơi vào giữa hư không….

Xuân , hạ, thu rồi đến những ngày đông
Cái thủa yêu trôi mãi vào xa vắng
Em trôi giữa tháng ngày dài dằng dặc
Quên mất rằng mình có một thời yêu…

Chiều nay hoa và nắng thu rơi
Em đi lại con đường năm tháng cũ
Qúa khứ ấy yên lành như giấc ngủ
Đi qua rồi chẳng nỡ đánh thức lên…
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em - cho riêng em

Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé núp bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm

....
(chẳng biết là của nhà thơ nào, hình như vẫn thiếu nhưng không nhớ nổi:hichic:)
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Ừ, có một thời ta đã ở bên nhau
Em và anh luôn đi về chung lối
Có ngờ đâu dòng đời kia rất vội
Khi giật mình đã lạc lối mất nhau

Có một thời như thế phải không tôi
Ai đã qua đi không quay đầu nhìn lại
Miền ký ức có khi nào sống mãi
Xóa làm gì rồi cũng nhớ mà thôi!
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Cuộc đời thật sự chẳng ai học được chữ ngờ. Hôm nay có nhau, là của nhau, nhưng ngày mai có khi là kẻ thù ấy chứ, Nhưng mà mình tin, những người có tình cuối cùng sẽ được ở bên nhau...

Vì: Có ai đó nói rằng "Không có TY vĩnh cửu, chỉ có những phút vĩnh cửu của Tình yêu" mà. Mình muốn được như cô gái đó...
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Chẳng thể nào bay đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy
Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang
Hà Nội mùa này đông cũng sắp sang
Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay

Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
Em thèm một vòng tay xiết mạnh
Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau

Chẳng bao giờ anh về với em đâu
Không phải bởi ngăn sông cách núi
Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh

Mà bởi vì bầu trời rất xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Dù tim em có thiết tha thầm gọi
Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa

Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh

Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
..môi anh...
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Những sự hiểu lầm và bước đi vội vã của tình cảm chập chững mới nhú đã vô tình làm đông kín tình yêu anh dành cho em… Và khoảng cách, và lặng lẽ, và rời xa.

Vẫn biết rằng, bóng đá chẳng phải là sở thích của em. Và xem bóng đá càng không phải là thói quen của em. Vẫn biết rằng, xem phim là điều em ít nghĩ tới, em không thích xem phim, bởi nó thường cố gắng đạt đến cái gì đó hoàn hảo quá để vừa lòng độc giả, nó không giống với những gì đã từng và đang lặng lẽ diễn ra trong cuộc sống của em, và em không thích xem phim chút nào. Cà phê em không thích. Em thích sinh tố, con gái nên nhâm nhi sinh tố sẽ nữ tính hơn nhiều việc dùng một tách cà phê đầy nam tính.
......
Em bắt đầu có thói quen theo dõi những trận bóng đá để góp vui cùng anh trong những lần gặp gỡ. Ronadol của đội Braxil, Kaka thật quyến rũ trong màu áo của đội tuyển quốc gia, và Pele từ lâu được mệnh danh là vua bóng đá… Tối nay 8h có trận Chelsea và Manchester, và anh yêu Chelsea… Cứ nơi đâu có bóng đá là em sà vào, xem và cũng tập bình luận, dù sự hiểu biết về thể thao còn hơi vụn vặt… Và rồi, em bắt đầu thức đêm để theo dõi những bộ phim, có phim hay, phim dở, và có những bộ phim ngoài những điều dàn dựng hòan hảo quá, thì cũng có đôi nét khá thực với cuộc sống đời thường. Em không tìm được cuộc sống của mình trong phim, nhưng đôi lúc em gặp một vài tình huống giống của mình… Trong mỗi lần hẹn hò, cà phê là thứ em lựa chọn. Điều đó khiến em nhớ đến anh hơn, anh đã dạy em cách uống cà phê, và cau mày khi nhìn em mút chùn chụt chiếc thìa càphê bé nhỏ, rồi tủm tỉm cười và nói rằng, chẳng ai uống cà phê bằng thìa đâu nhóc ạ!...
.....
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Trong tim em hình ảnh anh vẫn luôn hiện hữu dù ta ko ở gần bên nhau.
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

:ehem:Ở xa còn bị cảnh báo nữa là. Ở gần chắc bị :lienhoantat: suất ngày. :cuoiranuocmat:

khi yêu người ta chấp nhận mọi thứ ở người yêu mà
nam tủ hán đại trượng phu dám yêu thì dám hứng đi:cuoiranuocmat:
hay đang chuẩn bị tinh thần....:eekout::chay:
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

khi yêu người ta chấp nhận mọi thứ ở người yêu mà
nam tủ hán đại trượng phu dám yêu thì dám hứng đi:cuoiranuocmat:
hay đang chuẩn bị tinh thần....:eekout::chay:

Sao giống câu nói của mấy ông Trung Quốc vậy ??
Có áp dụng với Việt Nam không nhỉ ??
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Sao giống câu nói của mấy ông Trung Quốc vậy ??
Có áp dụng với Việt Nam không nhỉ ??

Kế thừa có phát huy, sao cho phù hợp với tình hình kinh tế, chính trị, xã hội của VN :nheo::nheo:
 
Ðề: Có một thời, ta từng là của nhau...

Con đường mùa đông
Chu Mai Phương

Không thể nào cứ tiếc nuối mùa thu
Gom góp lá đựng đầy trong nỗi nhớ
Dù chút heo may có làm em trăn trở
Mùa này gió lạnh hơn nhiều!

Kỷ niệm không thể gộp thành tình yêu
Anh cứ đến và đi không cần ngoái lại
Không nói gì tự hiểu là xa mãi
Sợ đớn đau khi thú thật lòng mình

Anh không thể nhìn thấy giọt nước mắt hình tim
Chảy ngược vào lòng em nhói buốt
Không thể cứ là người đứng đợi
Con đường mùa đông vắng vẻ vô cùng./
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top