Buông tay ra nhé

linhdieu

[D_L] Linh Diệu Mốc
Hội viên mới
Em không biết mình như thế nào nữa!

Hoang mang lắm.

Có những thứ thật mong manh anh nhỉ?

Mong manh giữa trong công việc và ngoài công việc ...
Mong manh giữa thích và yêu ...
Mong manh giữa yêu và không yêu ...
Mong manh giữa yêu và thù hận ...
Mong manh giữa sự quan tâm, lo lắng với sự làm phiền.

Trên đời này, sao em thấy cái gì cũng mong manh cả. Giữa em và anh càng thấy sự mong manh nhiều nhất.

Em biết:

Một khi em hỏi sao anh không tới, anh sẽ nói anh bận vì công việc.
Một khi em hỏi anh không nhớ em sao? Anh sẽ nói: Nhớ đâu phải lúc nào cũng phải nói, chỉ cần hành động.
Một khi em nói, anh hãy dành cho em thêm thời gian của anh. Anh nói anh còn nhiều công việc.
Một khi em nói sẽ ra đi, anh sẽ không bao giờ níu kéo hoặc hỏi em tại sao?

Bởi vì:

Xung quanh anh còn nhiều người hơn em rất nhiều thứ.
Xung quanh anh còn nhiều điều phải lo.
Xung quanh anh còn phải tìm cho ra sự nghiệp của bản thân.
Và điều quan trọng nhất: Anh chưa bao giờ yêu em.

Tại sao ư?

Có bao giờ anh tự ý nhắn tin hay gọi điện cho em đâu?
Có bao giờ anh dành cho em quá 3 giờ đồng hồ trong một tuần để nói chuyện với em đâu?
Có bao giờ anh nói là anh muốn gặp em đâu?

Thôi anh ạ.

Em phải trở lại con người của mình trước kia nhé!
Em phải trả anh lại nơi mà anh thuộc về nó.
Em phải không làm phiền anh để anh lo sự nghiệp của bản thân anh.
Em sẽ không gọi điện hay nhắn tin làm phiền anh nữa.
Em sẽ không đòi hỏi anh ơi hãy dành cho em chút thời gian quý báu của anh nữa.
Em sẽ không nói "Anh ơi! Mình gặp nhau nhé!"nữa.
Em sẽ không ghen tuông với những cô xung quanh anh nữa.

Và...

Em biết mình bị tổn thương và đau đến mức nào khi anh đã cố kéo em ra khỏi vỏ ốc riêng em, rồi lại bỏ em chơ vơ như thế.
Em cứ tin, quan tâm, lo lắng cho anh nhưng vô tình đem đến sự muộn phiền cho anh. Để rồi tự bản thân mình ngồi đây suy nghĩ mông lung và dằn vặt mình.
Em không lẳng lơ như người ta nghĩ nhưng cũng chẳng đoan chính như người ta mong.
Em lại sẽ là chính mình.
Em sẽ lãng mạn với bản chất vốn có của mình, sẽ khô cứng với những điều mình không thích, sẽ vui vẻ hoạt bát và quyến rũ trong mắt mọi người, ...

Em sẽ có tất cả nhưng em lại bỏ mất một thứ quan trọng, đó là anh trong cuộc đời mình nhưng anh đâu có muốn thuộc về em...
 
Ðề: Buông tay ra nhé

Em không biết mình như thế nào nữa!

Hoang mang lắm.

Có những thứ thật mong manh anh nhỉ?

Mong manh giữa trong công việc và ngoài công việc ...
Mong manh giữa thích và yêu ...
Mong manh giữa yêu và không yêu ...
Mong manh giữa yêu và thù hận ...
Mong manh giữa sự quan tâm, lo lắng với sự làm phiền.

Trên đời này, sao em thấy cái gì cũng mong manh cả. Giữa em và anh càng thấy sự mong manh nhiều nhất.

Em biết:

Một khi em hỏi sao anh không tới, anh sẽ nói anh bận vì công việc.
Một khi em hỏi anh không nhớ em sao? Anh sẽ nói: Nhớ đâu phải lúc nào cũng phải nói, chỉ cần hành động.
Một khi em nói, anh hãy dành cho em thêm thời gian của anh. Anh nói anh còn nhiều công việc.
Một khi em nói sẽ ra đi, anh sẽ không bao giờ níu kéo hoặc hỏi em tại sao?

Bởi vì:

Xung quanh anh còn nhiều người hơn em rất nhiều thứ.
Xung quanh anh còn nhiều điều phải lo.
Xung quanh anh còn phải tìm cho ra sự nghiệp của bản thân.
Và điều quan trọng nhất: Anh chưa bao giờ yêu em.

Tại sao ư?

Có bao giờ anh tự ý nhắn tin hay gọi điện cho em đâu?
Có bao giờ anh dành cho em quá 3 giờ đồng hồ trong một tuần để nói chuyện với em đâu?
Có bao giờ anh nói là anh muốn gặp em đâu?

Thôi anh ạ.

Em phải trở lại con người của mình trước kia nhé!
Em phải trả anh lại nơi mà anh thuộc về nó.
Em phải không làm phiền anh để anh lo sự nghiệp của bản thân anh.
Em sẽ không gọi điện hay nhắn tin làm phiền anh nữa.
Em sẽ không đòi hỏi anh ơi hãy dành cho em chút thời gian quý báu của anh nữa.
Em sẽ không nói "Anh ơi! Mình gặp nhau nhé!"nữa.
Em sẽ không ghen tuông với những cô xung quanh anh nữa.

Và...

Em biết mình bị tổn thương và đau đến mức nào khi anh đã cố kéo em ra khỏi vỏ ốc riêng em, rồi lại bỏ em chơ vơ như thế.
Em cứ tin, quan tâm, lo lắng cho anh nhưng vô tình đem đến sự muộn phiền cho anh. Để rồi tự bản thân mình ngồi đây suy nghĩ mông lung và dằn vặt mình.
Em không lẳng lơ như người ta nghĩ nhưng cũng chẳng đoan chính như người ta mong.
Em lại sẽ là chính mình.
Em sẽ lãng mạn với bản chất vốn có của mình, sẽ khô cứng với những điều mình không thích, sẽ vui vẻ hoạt bát và quyến rũ trong mắt mọi người, ...

Em sẽ có tất cả nhưng em lại bỏ mất một thứ quan trọng, đó là anh trong cuộc đời mình nhưng anh đâu có muốn thuộc về em...

Thế đã tự buông thật chưa?? để còn biết đường dùng biện pháp mạnh
 
Ðề: Buông tay ra nhé

"Có những thứ thật mong manh anh nhỉ?

Mong manh giữa trong công việc và ngoài công việc ...
Mong manh giữa thích và yêu ...
Mong manh giữa yêu và không yêu ...
Mong manh giữa yêu và thù hận ...
Mong manh giữa sự quan tâm, lo lắng với sự làm phiền."

@ Tất cả đều mong manh, kể cả tình cảm giữa con người và con người, nếu trong nó luôn hiện diện một sự toan tính...
 
Ðề: Buông tay ra nhé

Ngỡ Như
Ngỡ như mây nhưng lại là gió thoảng
Ngỡ như sóng nhưng lại chẳng về bờ
Ngỡ như mưa không ngừng và mặn chát
Ngỡ như yêu nhưng sao lại cách xa?
Em đã ngủ, ngủ vùi từ ngàn năm trước
Như đó chỉ là một sự bình yên
Em đã nghĩ đó là hạnh phúc
Nhưng từ lúc nào nắng đã chiếu sang ?
Nắng tinh nghịch nắng nhảy vào cửa sổ
Nắng nhẹ nhàng cuốn lấy hồn em
Từ lúc nào em cũng không biết nữa
Từ lúc nào em đã tỉnh dậy anh ơi ?
Sau giấc ngủ dài và mệt mỏi
Em khẽ vươn mình đón nắng ào qua
Nắng bay cao để lòng đầy tiếc nuối
Còn lại gì cho khoảnh khắc đã qua
Zephyr!​
:motsach:
 
Ðề: Buông tay ra nhé

Điều em không tin...

Đã có nhiều những năm tháng cùng niềm vui vô bờ bến
Ta bên nhau tay trong tay những chiều về
Và có lẽ sẽ chẳng có những đổi thay
Bởi anh trong em muôn đời vẫn vậy
Vẫn ân cần vẫn dịu dàng mỗi lúc gần.

Cũng không ai đếm được nỗi nhớ đong đầy
Cùng nỗi khắc khoải mong đợi phút thấy nhau
Và vì thế em cứ nghĩ anh là hơi thở em mỗi ngày
Chẳng phải cố gắng em vẫn thấy anh không một phút dời xa
Mỗi bước chân nhỏ hẳn có anh cùng bước em.

Em vẫn nghĩ nhiều lắm đến buổi chiều định mệnh ấy
Anh không xa xôi những mãi mãi là anh của kí ức
Phút xa ấy vĩnh viễn trong em là nỗi đau thầm lặng
Biết nói gì ngoài giọt nước mắt biệt ly
Chỉ nhìn anh để giữ mãi khoảng khắc cuối cùng
Anh vẫn là anh của một thời em nhớ mãi.

Và dù có thế, dù anh đã đỡ ca em mất rồi
Những trong em vẫn còn đây những kỉ niệm mãi đong đầy
Cứ trở về mỗi khi cơn gió quen thổi nhè nhẹ
Chợt ùa về cả một trời kí ức quẩn quanh
Cho em về một ngày xa có anh bên cạnh
Cho em quên đi quãng đường đi phía trước
Lê bước trở về lối xưa chỉ còn lá... gió... và kỉ niệm nhạt nhoà.







Anh ơi dừng lại

Anh ơi dừng lại, em kiệt sức rồi.

Dừng lại đi! Em ngã gục nào nguôi

Giá như trong em có muôn phép lạ

Em xóa hết những vui buồn kỷ niệm.

….

Hai đứa mình với ngày tháng qua đi

Để đau một lần rồi được quên hết

Còn đâu nữa trong em những vọng tuyệt

Những giằng co sôi lên tận máu huyết.

…..

Anh ơi dừng lại, xin anh dừng lại

Em đau lắm như xen lẫn nhớ nhung

Là thù hận và yêu thương chất ngất

Mà bấy lâu giấu lòng em sống tốt.

….

Kiệt sức rồi! Anh ơi xin dừng lại

Đừng gieo lên hạnh phúc những khổ đau

Cho em một lần yếu đuối để khóc

Để thấy mình đó được chính là em.
Anh ơi dừng lại! Xin anh dừng lại!

Đừng trao em những ước muốn hy vọng

Em nghĩ đến anh như nghị lực sống

Dù đường đời em còn lắm chông gai.

….

Em cô đơn không vì thiếu vắng anh

Kể cả khi được ôm trọn vòng tay

Mà niềm tin như lụi tàn héo úa

Anh đâu rồi anh ngày xưa của em?


(ST24h)
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Buông tay ra nhé

..đầy tâm trạng!
bựa ni Vk cũng buồn..muốn khóc tý cho hợp tâm trạng mà nỏ khóc được!
nhe răng cười mà nước mắt cứ rơi!
mới chia tay người yêu nà...buồn
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top