Anh...!
Mình quen nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em cũng chẳng nhớ nữa, 5 hay 6 năm gì rồi nhưng vẫn chưa 1 lần gặp mặt đúng không anh?
Ngày chúng ta quyết định gặp nhau, cũng là ngày em nhận được tin dữ. Trên đường qua nhà em, anh đã gặp tai nạn và phải qua tận nửa vòng trái đất để điều trị. Em tưởng rằng mình đã mất anh, tương rằng anh sẽ quên em luôn. Nhưng em vẫn nhớ anh, anh như 1 ký ức trong lòng em.
Rồi thời gian dần trôi qua 1 năm, 2 năm.., cuộc sống của em vẫn bình lặng trôi qua. Đến lúc em buồn nhất, rơi vào tuyệt vọng nhất, tưởng rằng cuộc đời này không thể có mặt em nữa...
Bỗng anh lại xuất hiện, nhưng lần này không phải là những dòng chữ hiện trên màn hình mà chúng ta vẫn thường trò chuyện với nhau, mà bằng 1 tin nhắn dễ thương: " cô bé anh vẫn quan tâm, anh đã nhớ lại tất cả, người đầu tiên anh nghĩ là em"
Em vui mừng biết bao khi nhận được tin nhắn đó, và nhiều niềm hy vọng lại đến với em, tin nhắn của anh như 1 sợi dây kéo em ra khỏi 1 cái hố sâu mà em đang dùi mình trong đó.
Thế là hằng ngày, anh và em vẫn nhắn tin cho nhau.Nhưng em không hiểu sao? Anh không bao giờ nghe điện thoại, không bao giờ lên mạng chát với em như ngày nào, gặn hỏi mãi anh vẫn không trả lời.
Mỗi ngày em đã quen với việc nhắn tin cho anh, em nhận được rất nhiều lời dễ thương và hứa hẹn của anh, em đã hy vọng và mong rất nhiều đợi đến này gặp anh.
Bỗng dưng em nhận được tin nhắn của anh " anh có việc phải về Mỹ, lại thất hứa với em, không gặp mặt được rồi", mọi thứ như sụp đỗ, nỗi buồn lại đến với em, lại thêm một lần nữa phải rơi nước mắt. Nhưng lần này em phải biết lý do sao anh ra đi, em không thể ai lại qua bên nữa vòng trái đất kia 1 lần nửa.
Tin sét đánh tai qua em, anh phải về Mỹ để tiếp tục trị bệnh, em không ngờ tai nạn lần đó lại khủng khiếp quá. Em đã biết lý do vì sao anh không thể lên mạng, anh lại ít xem tivi, anh không thể nghe điện thoại được. Hậu quả của tai nạn lần đó đã làm thính giác của anh phải tránh xa sóng điện thoại, nhãn cầu mắt của anh yếu dần và phải dùng thuốc để điều trị.
Em biết nếu lần này em quyết tâm giữ anh lại, để 1 lần được nhìn thấy mặt anh, anh cũng sẽ chấp nhận vì anh đã hứa với em rồi mà. Nhưng em không thể làm vậy, vì giữ anh lại ngày nào thì nguy cơ đôi mắt của anh sẽ không còn nhìn thấy được. Em đành chấp nhận để anh ra đi, nhưng em buồn và đau lòng lắm anh ơi! Hầu như tất cả mọi chuyện đều do em mang lại cho anh.
Thế là anh đã ra đi, đi qua nửa vòng trái đất, em biết bây giờ sẽ là khoản thời gian dài mòn mỏi chờ anh, vì anh đã hứa là sẽ quay về với em mà. Tin nhắn cuối cùng trước khi anh lên máy bay em đọc mãi, ngày nào cũng đọc, đó là lần đầu tiên anh nói " Anh yêu em!" Dù chưa 1 lần gặp mặt, nhưng khi nhận được lời này, em cảm thấy trong lòng xao xuyến, pha thêm 1 chút niềm vui, có thêm 1 niềm hy vọng, biết rằng vẫn có người yêu em.
Em không biết mình đã thật sự yêu anh chưa? Vì mình chưa 1 lần gặp mặt, chỉ trò chuyện qua mạng, qua tin nhắn thôi mà. Nhưng mà những tin nhắn của anh cũng đã làm em rung động.
Bao nhiêu đó năm quen nhau, anh gặp bao nhiêu chuyện, em cũng rơi vào bao nhiêu cảnh éo le nhưng chúng ta vẫn không quên nhau đúng không anh?
Dù bây giờ anh đang ở đâu, liệu anh có trị khỏi bệnh không? Nhưng em vẫn chờ anh..... Anh đã hứa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh sẽ quay về tìm em mà, vì em là hạnh phúc của anh và em cũng đã hứa sẽ chờ anh rồi đúng không anh?
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tin nhắn của anh làm em ấm lòng
Hãy luôn cố gắng và hy vọng
Một mai tươi sáng sẽ đến với ta.