Truyện ngắn hay: Một chuyện tình cảm động đầy nước mắt

hoa_votinh

◔̯◔ Invisible (•̪●)
Hội viên mới
Những hiểu lầm vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi số mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng. Đây là một câu chuyện có thực và đầy nước mắt.
1. Mẹ ở quê lên
Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.
Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.
“Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.
Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ chúng ta thôi!”.

Vĩnh cửu
Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thân hình mảnh mai bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo. Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi sợ hãi van xin anh thả xuống. Nỗi sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.
Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: “Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!”.
Tôi cười: “Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ”.
Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: “Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!”.
Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn. Chồng tôi véo mũi tôi nói: “Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?”.
Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trôi những âm điệu không êm đềm.
Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó?
Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà.
Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất ấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.
Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đóng cửa phòng đánh “sầm” một cái, nằm bên trong khóc ầm ĩ.
Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: “Thế em rốt cục đã làm sai cái gì nào?”.
Anh trừng mắt nhìn tôi nói: “Em không chịu nhường mẹ đi một chút, ăn bát chưa sạch thì cũng có chết đâu?”.
Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói chuyện với tôi, không khí trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm vui lòng ai trước.
Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong đảm nhận “trọng trách” này. Mẹ chồng tôi ngắm con trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi làm.
Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: “Rodi, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở nhà?”. Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề.
Cuối cùng, chồng tôi thở dài: “Rodi, thôi em cứ coi như là vì anh, em ở nhà ăn sáng được không?”. Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.
Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc ăn cháo bằng đũa, không dùng thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ vào toa-lét, nôn ọe hết.
Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu có cố ý.
Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.

---------- Post added at 10:26 ---------- Previous post was at 10:25 ----------

2. Những tháng ngày tăm tối
Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: “Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào”.
Kết quả khám của bác sĩ là tôi đã có thai. Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn ọe, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi.
Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, nhưng trông anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như không quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự căm thù, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương.
Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: “Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!” và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mơ ước không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm rơi xuống.
Vì sao một vụ cãi nhau đã làm tình yêu trở nên tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại “ồn ào” lăn xuống.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy nghĩ của mình, đi tìm chồng nói chuyện một lần cho rõ. Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: “Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn giao thông, đang trong viện”.
Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi tìm được chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất rồi. Chồng tôi không nhìn tôi, mặt anh rắn lại.
Tôi nhìn gương mặt gầy gò trắng bệch xanh tái lại của mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều mang một nỗi thù hận sâu sắc.
Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại khái là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một chiếc xe buýt đã đâm thẳng vào bà…
Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không cãi nhau, nếu như… trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh.
Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị lòng tự trọng đáng thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được, muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bới tôi một trận còn hơn, cho dù tất cả đã xảy ra không phải do tôi cố ý.
Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái thòng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.
Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn thấy chồng tôi ngồi đối diện một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả.
Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng trước mặt chồng, nhìn anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi chẳng còn muốn nói gì, cũng không thể nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nhìn tôi, không hề thua kém.
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế này mãi, tôi và đứa bé trong bụng tôi sẽ cùng ngã.
Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, tình yêu của chúng tôi cũng đã chết rồi.
Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ quần áo bị động vào, chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ cũng đã biến mất hoàn toàn.
Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, mỗi lần thấy những người chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra, coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi.
Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, khói thuốc mù mịt khắp phòng, trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi đã biết tờ giấy viết gì.
Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được cách bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: “Anh chờ chút, tôi ký!”. Chồng tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi.
Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn mình: “Không khóc, không khóc…”. Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép nước mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, ký lên đó cái tên tôi, đẩy lại phía anh.
“Rodi, em có thai à?”.
Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ “tới tấp” tràn xuống má.
Tôi đáp: “Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được rồi!”. Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy người tôi, nước mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, rất nhiều thứ đã mất về nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng không thể với lại.
Không biết chồng tôi đã nói “Anh xin lỗi em!” với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo chồng tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Phía tôi, là vô ý; còn anh, là cố tình.

---------- Post added at 10:27 ---------- Previous post was at 10:26 ----------

3. Hận cũ hóa giải, nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!
Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng, không ăn bất cứ thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà gì, không nói chuyện với anh.
Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Có hôm chồng tôi thử quay về phòng ngủ, anh vào, tôi ra phòng khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ ở phòng mẹ.
Trong đêm thâu, đôi khi từ phòng anh vẳng tới tiếng rên khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm lấy tôi cười ha hả. Anh đã quên rồi, tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh, còn bây giờ, giữa chúng tôi còn lại gì đâu?
Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa bé chào đời. Dường như ngày nào anh cũng mua gì đó cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em, ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh.
Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy tính “lạch cà lạch cạch”, có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.
Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên, chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo đi ngủ, vì đang chờ đón giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi.
Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấm áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: “Cả cuộc đời này, còn ai có thể yêu tôi như anh nữa không?”.
Anh đẩy cửa phòng phụ sản, nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén cơn đau nhìn lại anh một cái nhìn ấm áp. Từ phòng đẻ ra, chồng tôi nhìn tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh… Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt mỏi…
Tôi đã tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào chảy vì chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.
Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đã vào giai đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: “Phải chuẩn bị hậu sự đi!”.
Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi nghĩ đó là…
Có hai trăm nghìn chữ trong máy tính, là lời dặn dò chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi: “Con ạ, vì con, bố đã kiên trì, phải chờ được đến lúc nhìn thấy con bố mới được gục ngã, đó là khao khát lớn nhất của bố… Bố biết, cả cuộc đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui sướng biết bao, nhưng bố không thể.
Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố…
Con ơi, viết xong hơn 200 nghìn chữ, bố cảm thấy như đã đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy, bố rất mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu con nhất, cũng là người bố yêu nhất…”.
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu đương, anh đều viết hết.
Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:
“Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha thứ cho những gì anh làm tổn thương em, tha thứ cho việc anh giấu em bệnh tình, vì anh muốn em giữ gìn sức khoẻ và tâm lý chờ đón đứa con ra đời…
Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đã tha thứ cho anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh… Những quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà, trên các gói quà anh đều đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi…”.
Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: “Anh mở mắt cười một cái nào, em muốn con mình ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm trong lòng bố…”.
Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn nằm trong lòng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy ảnh “lách tách”, để mặc nước mắt chảy dọc má…

---------- Post added at 11:03 ---------- Previous post was at 10:27 ----------

LY CAFE NHẠT MÀU
1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?

Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:

- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.

Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?

Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

2. Nhân viên lâu năm

Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..

Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.

Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.

- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.

Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.

3. Cô gái trẻ

Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.

Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.

Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.

- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.

Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.

Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ…
Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.

---------- Post added at 11:07 ---------- Previous post was at 11:03 ----------

MÌNH CHIA TAY RỒI MÀ EM
_Alo

_Gì hả anh?

_Chia tay đi

_......

_Im lặng là đồng ý nhé! Từ mai chẳng còn là n.y của nhau đâu

Cô bất ngờ….lắp bắp…k thành lời:

_Lý do? Em làm gì sai à?

_Không..

-Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh

_Thích

_Anh nói như thế mà dc à?

_ Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ?

_ Chẳng gì cả …chán rồi…hết yêu…. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.

1 cảm giác chạy xẹt qua người cô ….Hẫng! …ngỡ ngàng ! lòng tự trọng như bị
dao cứa vào!

_ừ…vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé

_ không chắc!

_anh nói vậy là sao?

_cúp nhé, tạm biệt.

_???

Chia tay…thế là chia tay…1 cuộc tình 3 năm bay *t theo
sóng điện thoại …lãng thật! Rốt cuộc có thế thôi à….nhảm nhí thật…tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh? Đồ tồi! Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả…. Cô nói thế….và nằm xuống giường…..có thứ nước mặn đắng thấm vào gối!

3 tuần kể từ cái ngày chia tay ấy !

Ngày thứ nhất

Có điện thoại….của anh ta….

Cô bắt máy…như 1 phản xạ tự nhiên của 1-cô-gái-có-người- yêu.

_Anh gọi tôi có việc gì ko?

_chẳng gì cả , thích thì gọi

_dẹp ngay cái giọng điêu khinh khỉnh ấy đi

_quen rồi, không bỏ được

_chia tay rồi, để tôi gạt phăng ************** như anh ra khỏi cuộc đời đi!

_chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế ,anh chỉ gọi,và em cứ việc mắng nếu e muốn, nhưng đừng cúp máy…

_anh điên vừa thôi ! hãy biến đi với những đứa con gái khác , đừng gọi điện phiền tôi!

_à em…

_sao?

_mình chia tay rồi đấy!

RỤP!

Tít……tít…..tít

Cô bực tức cúp máy……

Thật ********, anh làm như thế là có ý gì. Gọi cho tôi làm gì. Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa! Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim….."mình chia tay rồi đấy" ….văng vẳng bên tai…


Ngày thứ 2

Lại có điện thoại của anh….

Không bắt máy….tắt máy…..vẫn gọi!

_Alo, anh đừng phiền như thế dc không?

_ăn cơm chưa , đừng có mà uống sữa liền đấy nhé, đau bụng đấy!

…..cô hơi bất ngờ…

_anh quan tâm làm gì?

_vì anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng.

_tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi,chẳng liên can gì anh cả!

_ừm nhớ ngủ sớm nhé,mai e thi đúng ko, ráng mà thi tốt đó

_tại sao…anh lại như thế….anh muốn gì ở tôi hả?

_mình chia tay rồi đấy!

….lại câu nói ấy….anh ấy lại nói thế……thì chia tay rồi…..tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó….cho tôi bình yên không được à….sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả???


Ngày thứ 3

_alo !

_tôi van xin anh đấy

_cho con Milu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó bữa anh mua còn ko?

_tôi tặng nó cho người khác rồi….

_sao lại như thế, anh tặng em mà….

_chẳng việc gì tôi phải giữ cả!

_ừ thì mình chia tay rồi đấy

Lại thêm 1 cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó….

Cô ngồi xuống…xoa xoa đầu con Milu ….

"anh ấy làm như thế là sao hả Milu ? anh ấy biết 3 tuần qa tôi đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ ko? Sao lại làm thế với tao?

…..cô chẳng cho con chó ấy cho ai cả……làm sao mà cho được……



Ngày thứ 4

….cô bắt máy như 1 thói quen

_alo,…tôi không uống sữa sau khi ăn cơm…….tôi cho con Milu ăn rồi!

_sao hôm qua lại nói là tặng Milu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào

_tôi….

_trời hôm nay lạnh quá, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy..

_ừ

_nhà còn sữa bột không. Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ ..đừng có viện cớ ko ngủ được mà onl tới tận sáng đó!

_ừ

_hôm nay ngoan thế, ko mắng anh à

_ừ….

_uhm thôi a cúp đây…….À… mà mình chia tay rồi em nhỉ!.....


Hôm nay em không mắng anh….em không phản ứng…… vì cổ họng e nghẹn ứ chẳng nói dc anh à……


Ngày thứ 5 …..

Cô chờ điện thoại của anh

10h tối

…….vì sao khi anh đi e đã ko ôm lấy anh hỡi người…

……….vì sao đôi chân e cứ đứng nhìn a xa mãi xa……

Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng …

_xin lỗi hôm nay a ngủ mãi tới h` mới dậy

_ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy…

_hôm nay hỏi lại anh nữa à…..

_......

_cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo thằng Bi nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà ko có đèn có nhạc thì chán lắm.

_em mua rồi….

_em ngoan đến mức anh bất ngờ đó

_mình chia tay rồi hả anh?

_ừ..mình chia tay rồi đó…, anh cúp nhé!

….khoan..

Tít…tít….tít

Cô vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác….

Anh ác lắm….anh đã bước ra khỏi tim em….em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa….em không muốn nghe giọng nói đó của anh…em không muốn nhìn thấy số anh…..nhưng em không ngăn mình bấm "trả lời", em ko ngăn mình nhớ đến anh được…..tim e cũng ko nghe lời e…..chẳng lẽ anh lại bước vào tim em 1 lần nữa??

Ngày thứ 6

_alo….em tắt nick yahoo đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em đâu..

_quen rồi

_quen cái gì .

_à Donut tới chưa

_Donut gì?

_anh gửi 1 hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không….à trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông ,nó bảo sẽ đợi lâu…

_anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế?

_gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết e làm biếng đi mua.

_nhưng…

_nhưng cái gì, chẳng phải thích 2 món đó nhất sao??

_anh làm ơn đi, anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi…..chia tay rồi sao a cứ quan tâm e như thế…em không chắc là em quên dc anh đâu!

_mình chia tay rồi đấy em à

………………….cúp máy……


Bính boong…bính..boong

_xin lỗi ! donut của cô đây ạ….


………….mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ….nhẹ nhàng………chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola….thật bắt mắt ………….ly trà sữa………..ngọt ngào

Nhưng…………..1 cô gái……..lòng nặng trĩu….…………..gương mặt vô hồn…..…………….giọt nước mắt…..mặn chát….

Những ngày tiếp theo……cô quyết định không bắt máy nữa…..cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh……..cô quyết định cho tim mình vào ngăn đá…..cho nó lạnh ngắt lại…….chẳng còn bận tâm đến anh nữa…………..


Ngày thứ 10
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy
.
.
Duy is calling
.
.
Không bắt máy…..
.
.
Có tin nhắn….
.
.
….Duy mất rồi …..em đến bệnh viện đi…


Cô bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống….lao ra khỏi phòng………..

Hai tai cô ù đi……….đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín…….tim như bị bóp nghẹt………bóp nghẹt………đôi chân cứ guồng chạy tới…… không dừng lại được……..

Anh mở mắt ra đi đồ tồi…….hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó….em quên cho con Milu ăn rồi…..anh mắng em đi….anh làm gì anh nằm yên vậy…..

Dậy đi Duy……..dậy đi ….dậy gọi điện cho em đi…...em sẽ bắt máy….em bắt máy mà…….!!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa…..mưa rồi em lười đi lắm….anh mua cho em đi……..à quả cầu tuyết hết pin rồi đấy….anh dậy anh mua cho em pin đi………anh nghe em nói gì không hả………..hả anh ….!

.
.
.
.
.
_Alo anh Duy hả, hôm nay trời lạnh anh nhỉ??

_.....im lặng

_ …anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em??

_....vẫn im lặng

_.....anh ra đi như vậy mà anh coi được à…anh tệ lắm !

_.........

_anh vẫn là người yêu của em đấy…..chia tay như thế em chẳng chịu đâu .

_..........im lặng

_...

_......

_ à anh……em sẽ yêu mình anh thôi nhé…..anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt tim
và giữ anh trong đấy mãi mãi…….em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu………..anh cũng vậy anh nhé……….

.
.
.
Mưa vẫn rơi……….có 1 cô gái cầm 2 chiếc điện thoại….1 trắng 1 đen……….của cô và của anh…………

...........................................




Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa
Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này
Vì sao khi xưa em đã nói không cần anh
Đã rất lâu không có anh nơi này
Hàng cây vẫn đứng chờ anh
Đã rất lâu chẳng nghe được tiếng anh nói yêu em như lúc gần em
Nhớ mắt trong kí ức xưa quay về về bên nỗi nhớ lặng câm
Nhớ mỗi khi gần anh nhẹ ôm lấy anh hôn thật khẽ lúc anh nhìn em
Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người
Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa
Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này
Vì sao khi xưa em đã nói không cần anh
 
Ðề: Truyện ngắn hay: Một chuyện tình cảm động đầy nước mắt

NGÀY MAI MĨNH HÃY CHIA TAY ĐƯỢCKHÔNG ANH?
- Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu khác và quên anh đi.


- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???


Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Nóng và mặn. Đôi chân run run không vững. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó. Nhưng....


- Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi.


Cô bàng hoàng. Thật sự không tin nổi vào tai mình. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác thì làm sao cô tin được. Cô chợt nhớ về cái xoa đầu ấm áp của a ngày hôm ấy. Cái ngày mà cô tỏ tình với anh chỉ bằng 1 gói quà gói vụng về. Cô đã hạnh phúc như thế nào. Anh đâu biết đâu. Cứ ngỡ sẽ có anh mãi mãi nhưng bây giờ thì.. cô mất anh rồi.


- Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh


Anh lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó. Bỏ mặc con ngốc đã yêu anh hơn cả sự sống. Bắt cô phải quay về vạch xuất phát không có anh. Bắt cô phải tìm 1 người mới.Có thể sao...


- Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..


Cô hét lên..


- Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà


Anh quay lại nhìn cô khó hiểu.


- 1 ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh ... anh chưa bao giờ hôn em mà...


- Anh.... Được rồi 6 giờ ngày mai bắt đầu.


Chuông điện thoại của a reo. ...


- "Ngày mai chúng ta bắt đâu lại anh nhé. Em sẽ yêu anh nhiều hơn hôm nay hôm qua và những ngày trước đó. em yêu anh nhiều lắm ngốc ạ" Cô khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.


-----------------------


- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa a qua


- Vâng ạ


Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.


- Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên


- Vâng ạ. Con xuống ngay.


Cô chào mẹ rồi ra khỏi cổng lên xe anh.


-Em muốn đi đâu


Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.


- Em khóc à


- Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!


- Ừ


.......


- Em muốn đạp vịt


- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu


- Nhưng em muốn.


- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.


Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tý. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im cô khẽ chạnh lòng nghĩ đến tương lai k còn được ở anh bên a nhưng nghĩ về hiện tại được ở bên anh như 1 đôi tình nhân thật sự cô lại muốn quên hết chuyện ngày mai.


Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên. Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh. Chặt đến nỗi tay anh đỏ lừ. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và... hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn... Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Niềm vui trong cô cứ lớn dần lên khi thấy anh cười. Anh cốc đầu cô. Cô cũng cười. Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế. Chợt bật cười. Hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi.


- Anh đưa em đi biển nhá.


-E thích đi sao


- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à


- Ừ anh nhớ mà


Mất hai tiếng để ra đến biển. Nắng đã dịu dần. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát


- Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!


Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có buồn đau không có yêu đuối chỉ có nắng long lanh. Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,


- Ừ, tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nào


Anh bật cười. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày đi biển ấy. Nhưng nó làm cô hạnh phúc. Niềm vui nhỏ bé dâng lên trong tim cô. Bỗng dưng cô muốn mình ích kỉ, biết đâu cô ích kỉ gạt bỏ hạnh phúc của anh đi. Cô có thể dùng thủ đoạn để làm người con gái kia từ bỏ anh mà. Nhưng làm sao cô có thể làm thế khi mà cô đã chọn cho mình 1 lối đi riêng. Cô sẽ chon cách nhìn anh hạnh phúc. Rồi sẽ quên thôi....


Anh trầm lặng nhìn về phía biển. Giang và cô ấy. Anh chỉ có thể chọn 1. Anh phải làm đau 1 người và mang lại hạnh phúc cho một người. Người con gái yêu anh hơn mạng sống và người con gái anh yêu hơn tất cả trên đời. Ngày hôm qua anh đã quyết định bỏ rơi Giang. A tin cô sẽ mạnh mẽ bởi anh chưa từng thấy cô khóc. Còn người con gái mỏng manh kia. Anh làm sao đủ ích kỉ để làm cô ấy đau. Mỗi lần nhìn cô, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng để bảo vệ cô suốt đời. Liệu anh có phải hối hận vì những gì anh đang làm hay không.


Bàn tay nhỏ bé luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ nhưng rất chặt. Giang đang ôm anh. Anh cảm nhận được từng cái run của người con gái sau lưng anh. Cô đang khóc. Anh thấy lưng áo mình lại ướt đầm.


- Anh hôn em 1 lần có được không?


Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.


Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ gé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát. Những giọt nước mắt của cô lại lăn dài thấm cả vào miệng anh. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có gió và cóc anh. Khi họ rời nhau cô khẽ nhón chân và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và


- Về thôi anh


____________________


- Anh muốn mua 1 bó hoa không?


- Làm gì chứ


- Dừng lại đi em muốn mua 1 bó tặng cho cô ấy


Anh nhìn cô khó hiểu nhưng vẫn dừng lại trước cửa hàng hoa gần nhà anh. Cô vào trong và chọn 1 bó hồng trắng.


Khi cô và anh chuẩn bị lên xe thì


- Anh Tuấn....


Anh và cô quay lại. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh C. Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay nó chợt bật cười. Hóa ra là như thế. Xinh đẹp như vậy. Thảo nào anh yêu cô ấy. Nó nhìn người con gái đang đi sang đường mà khẽ chạnh lòng.


-Bíp bíp....


1 chiếc xe tải đang lao tới. Anh cũng nhìn thấy nhưng cô gái kia thì không nó chết sững nó đã cố gọi nhưng cô ấy không nghe thấy.


- Rầm.........


Bó hoa hồng trắng đập vào thành xe. Cánh hoa bay trên không trung và 1 người con gái ngã xuống.. Người ta vừa thấy cô lao ra đường và sau 1 tiếng phanh xe gấp là cô nằm bất động ngay trước bánh xe chiếc ô tô tải. Đứa con gái đeo headphone bị đẩy ra xa khuôn mặt chưa hết vẻ hoảng sợ và... chàng trai đứng bên đường sững lại. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh đang nhìn thấy cái gì thế này. Máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa chuyển sang màu đỏ. Anh chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét


- Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà


- Anh ....ơ...i...


Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười


Anh mừng rỡ. Em tỉnh rồi em tỉnh rồi. Cảm ơn em


- Nói ...yêu.... em ...1... lần đi anh


Giọng cô thuề thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..


- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu


- Ngày mai mình chia tay anh nhá. Em yêu anh............


Cô nhìn về phía người con gái kia lần cuối. Khẽ mỉm cười.


Bàn tay cô khẽ buông tay anh những ngón tay không còn nắm vào cánh tay anh. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập... Cô đã đi rồi.... Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Bên kia thế giới cô sẽ tìm 1 người giống anh. Để lại nói : Ngày kia mình hãy chia tay được k anh


P.s: Yêu có nhiều cách Cô ấy chọn hi sinh. Còn bạn chọn cách nào?

---------- Post added at 01:18 ---------- Previous post was at 12:58 ----------

[Truyện ngắn] Câu chuyện tình yêu cảm động trên mạng
Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhau như nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó... hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% - không một lời dối trá...

Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên đọc thấy bài của một cô bé với nick girl_xxxx post bài: "up hộ anh H vì đẹp trai". Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ... Vậy là Tôi search ra được nick của Em và buzz chat chỉ với mục đích trêu mà thôi... Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc này sao mà "khoe hàng", kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09xxxx6666 thì nhóc đó bảo: "số gì mà khó nhớ". Tôi bảo "anh dùng 6310i" và hỏi "em dùng phone gì?". Nhóc đó bảo: "em dùng vertu""-nhưng em cho bạn em mượn rồi" (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó hỏi: "sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?", Tôi trả lời "63 là điện thoại đi theo xe mercedes ý", nhóc đó làm ngay câu: "thế ạ? thế để em chạy ra hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài". Hix, đến đây thì Tôi thua rồi, sao lại có con bé "khoác lác" 1 cách dễ sợ thế chứ... Rồi Tôi lại tiếp tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào là kiêu ngạo, khoác lác... Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: "anh cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em" ...Tôi chỉ biết câm nín...

Rồi cơ hội "trả đũa" cũng đến khi nhỏ đó gạ thi "solo sms", có nghĩa là thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước... Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao Tôi lại bỏ qua, "phải cho con nhỏ đó biết mình là ai" - lúc đó Tôi nghĩ vậy đó...

Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái tin nhắn thì nhỏ ... lăn quay ra ngáy khò khò... vậy là Tôi thắng... 1-0. Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảo là sẽ ra HN...

Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: "em yêu anh rồi". Tôi nhắn tin lại và bảo: "yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm hiểu..."...

Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón... Có tin nổi không? 2 đứa chỉ mới quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau, vậy mà đã ... ... Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ "sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ đó cho mày leo cây thì sao?"...Đợi đến 9h15, hồi hộp quá... phew, cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình...

1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùng xóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng dám cầm tay , toàn bị ... cầm . Rồi Tôi cũng mạnh dạn cầm lại, thế là nhỏ bảo "cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn chết", nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười... Rồi 2 đứa vào công viên gần đường Trần Phú ngồi 8... Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ chợt hỏi: "anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy...". Tôi bần thần, ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy...Rồi nhỏ tiếp "em muốn nói cho anh biết điều này, nhưng anh không được thương hại em thì em mới nói". Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu "ừ". Nhỏ nói khẽ..."Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa"... Tôi... Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ... Nhỏ tiếp "bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán... Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc, gia đình cũng kô ai khuyên được. Ý em đã quyết..." ... Tôi không biết nói gì... một cảm xúc nghẹn ngào không thành lời...Không hiểu sao lúc đó Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ khuyên được nhỏ... Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi Mỹ làm phẫu thuật được cả... Những ngày sau đó, Tôi luôn luôn tận dụng mọi khoảng thời gian thích hợp nhất để khuyên nhỏ, nói cho nhỏ biết về cuộc sống và những khó khăn mà mình phải vượt qua, rằng mình sống không chỉ cho riêng mình... Nhưng.... vô ích, mọi lời khuyên đều trở lên vô ích khi nhỏ luôn luôn nói: "anh đừng đề cập đến chuyện đó được không...". Tôi im lặng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn tin tôi có thể khuyên nhỏ. Và những ngày sau đó với tôi thật nhiều cảm xúc, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc lại tột cùng bi quẫn... Tôi tiếc thương cho một số phận như nhỏ...

Những ngày đó tôi đã hiểu thêm về nhỏ, 1 cô bé vô tư, trong sáng và thánh thiện như một thiên thần. Xin thề là bao nhiêu năm lặn lội tự nuôi thân, Tôi chưa bao giờ gặp một người như vậy - ngây thơ và trong sáng, không hề có một chút vẩn đục trong tâm hồn. Tôi yêu thật, thật sự Tôi đã yêu và muốn bảo vệ, che chở, nói cho nhỏ biết những cái gì là tốt, cái gì là xấu, người nào tốt, người nào xấu...


Rồi một tối, trời mưa tầm tã, Tôi chở nhỏ đi, 2 đứa nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, nước mắt chan hòa cùng nước mưa, nhỏ đang lưỡng lự... có chuyển biến tốt, Tôi cảm thấy như đã làm được 1 cái gì đó, điều đó mang lại hạnh phúc cho Tôi, và cho nhỏ... Nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không chịu đi... thật buồn là nhỏ vẫn không chịu đi. Tôi đã làm tất cả những gì Tôi có thể, thôi đành cam chịu...


Ngày tiễn nhỏ ra sân bay về HCM, một cảm xúc buồn man mác len lỏi khắp tâm trí tôi, nhỏ cười toe và bảo là vui và hạnh phúc lắm, nhỏ còn đòi mang cả quả bóng rổ của tôi về HCM nữa chứ, thật là ngốc quá mà, hải quan đâu có cho cầm cái đó lên máy bay, vậy mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi, thế là tôi đành "ậm ừ" chứ biết sao... Khi tôi đang ngồi trên taxi về nhà, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ bảo rằng hải quan kô cho mang bóng lên máy bay và bảo tôi quay lại lấy đi, tôi bảo là thôi, bỏ đi. Nhỏ bảo: "không được, vì nó là bóng anh tặng em nên kô làm mất được". Tôi bảo: "anh đi xa lắm rồi, bỏ đi". Nhỏ suýt phát khóc... Rồi nhỏ lên máy bay. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của nhỏ và nội dung của tin nhắn này tôi sẽ kô bao giờ quên: "Anh à, em sẽ đi phẫu thuật. Anh đã làm thay đổi cuộc đời em...". TÔi hạnh phúc lắm, thật sự tôi rất hạnh phúc khi đọc được tin nhắn đó...

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày dài, 2 tháng mà dường như là 2 năm vậy, chỉ 2 tháng thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không biết bao lần cãi nhau, không biết bao lần giận hờn vu vơ, giận dỗi vì... chẳng cái gì cả. Tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và chán nãn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, tôi bỏ cuộc nghĩa là nhỏ bỏ cuộc. Tôi luôn cảm thấy một trách nhiệm đè nặng lên vai... Tôi nín nhịn, tôi làm hòa bằng tất cả khả năng có thể. Ởn trời là mọi chuyện êm xuôi đến... tận bây giờ. Có lần nhỏ suy sụp kinh khủng, nhỏ đòi đi Đà Lạt, "đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sẽ tự làm để nuôi bản thân, kô phụ thuộc vào ai". Tôi bỡ ngỡ, kô hiểu vì sao tự dưng nhỏ lại như vậy, chat chit một hồi mới vỡ lẽ ra một tin như sét đánh ngang tai: nhỏ nghe lén được bác sỹ nói với bà nhỏ là nhỏ chỉ còn chưa đầy một năm chứ không phải 2 năm nữa. Nhỏ cảm thấy như nhỏ là gánh nặng của mọi người và nhỏ muốn đi thật xa, để không còn ai phải lo lắng cho nhỏ nữa. Tôi bối rối kô biết phải làm sao, rồi tôi trấn tĩnh lại và từ từ khuyên nhủ nhỏ, 2 ngày trời không ăn không ngủ, khuyên thế nào cũng kô xong, nói thế nào cũng không nghe, nhất quyết đòi đi Đà Lạt. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng...Sang ngày thứ 3 thì nhỏ đã nghĩ thông, cám ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm...

Tôi không bỏ cuộc, không tin là không còn hi vọng, tôi lên mạng, vào google và search, tôi tìm mọi hi vọng mà tôi có thể "bấu víu" vào được, dù chỉ là 1%... Cuối cùng tôi cũng tìm được: Năng lượng sinh học. Tôi quyết định sẽ khuyên nhỏ theo cái này, vì giờ chỉ còn nó mà thôi. Tôi gửi cho nhỏ tài liệu, nhỏ đọc và nói "hồi nhỏ gia đình có cho nhưng em không theo được, người ta bảo tập cái này phải kô nghĩ gì, nhưng em thì không thể không nghĩ, lúc nào em cũng nghĩ cả...". Tôi không biết nói gì hơn nữa.

Rồi bà nhỏ bảo mới tìm ra một cách chữa bệnh hay lắm: bằng y thuật cổ truyền ở Vũng Tàu và bảo sẽ đưa nhỏ đi. Nhưng rồi cuối cùng đưa xuống đó rồi lại đưa về vì bà nhỏ bảo: "nhìn chẳng tin tưởng được, cung cách làm việc và vệ sinh không đảm bảo". Vậy là nhỏ lại về, nhỏ hụt hẫng lắm, nhỏ đã hi vọng vào cách chữa bệnh này bao nhiêu, vậy mà... Nhỏ bảo "vì anh, vì chúng mình, em sẽ làm tất cả để được sống". Tôi suýt bật khóc...

Tôi đưa tài liệu về năng lượng sinh học cho bà của nhỏ đọc và bảo bà nhỏ khuyên nhỏ. Bên cạnh đó tôi vẫn động viên và khuyên nhỏ, cuối cùng thì nhỏ cũng đồng ý đi... Vậy mà một tai nạn đen đủi khiến nhỏ không đi chữa được: Nhỏ bị ngã cầu thang gẫy mũi. Những ngày đó là một bầu trời đen u ám bao phủ lấy cuộc sống của những người thân của nhỏ, trong đó có tôi. Nhỏ suốt ngày phải tiếp máu vì máu không cầm được. Trung bình một ngày hết 10 triệu... Khi nhỏ đỡ rồi, nhỏ đòi online chat với tôi, suốt ngày chỉ bắt tôi online chat với nhỏ, không cho tôi làm việc gì cả, rồi tôi và nhỏ cãi nhau vì tôi không chịu được việc nhỏ suốt ngày bắt tôi online chat cùng, không cho tôi làm việc gì cả. Nhỏ khóc và lại "fun máu" - nhỏ lại bị chảy máu cam vì xúc động. TÔi thật tồi tệ, tôi là một thằng tồi tệ, nhỏ đã bị như vậy, nhỏ ở bệnh viện một mình nhỏ buồn, nhỏ muốn tâm sự cùng tôi, vậy mà tôi lại vô tâm vậy. Tôi thật tồi tệ...

Rồi một lần tình cờ, nhỏ "nghe lén" được bác sỹ nói với bà nhỏ "nếu con bé cứ tình trạng như thế này e rằng không được quá nổi 3 tháng". Nhỏ suy sụp, thật sự suy sụp, tưởng như không thế nào đứng dậy nổi. TÔi cũng không biết khuyên nhỏ nhưa nào nữa. Ông trời thật quá khắc nghiệt, thật bất công, nhỏ đã chịu bao khổ cực, bao buồn tủi, chưa khi nào được hạnh phúc, vậy mà sao lúc nào ông ý cũng bắt, cũng dồn ép nhỏ vào con đường... chết vậy? Vậy mà nhỏ cũng gượng dậy được, tôi càng yêu nhỏ hơn, một cô bé mạnh mẽ...

Sau gần một tháng, nhỏ dần dần hồi phục, nhưng nhỏ buồn lắm. Nhỏ bị như vậy mà bà nhỏ mất tích không một lời, kô một tin nhắn hỏi thăm, gia đình cũng vậy. Nhỏ chịu đựng từ nhỏ và luôn luôn như vậy, chịu đựng và chịu đựng. Tôi thật sự bất bình khi thấy gia đình nhỏ không màng quan tâm đến nhỏ như vậy, cứ như kiểu bỏ rơi... Và nhỏ lại ra HN, nhỏ bảo: "giờ em chỉ có anh là gia đình thôi". 5 ngày, nhỏ ở HN 5 ngày đúng với số thuốc đủ 5 ngày cho nhỏ. Rồi nhỏ lại vào HCM.

Có lần nhỏ bảo: "anh à, em viết di chúc rồi. Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất"... Tôi choáng váng, kô tin vào mắt mình...

Và hôm kia, một ngày định mệnh, một ngày Sài Gòn mua to như trút, nhỏ không đi đâu được, nhỏ gọi đám bạn đến và ... trổ tài nấu ăn. Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ngọc - bạn thân của nhỏ khen tấm tắc: "Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi". Đám bạn nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và... ép nhỏ uống... Thật điên rồ, điên rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống, nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP - không kịp mất rồi, nhỏ uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưa nhỏ vào bệnh viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏ đã ngừng đập hơn 30 phút rồi (23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc, người thân và bạn bè nhỏ...

Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi

Thứ năm buồn 11h57 phút đêm Tiếc thương một mối tình...

Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Không còn ai, khóc cho một người
Làm sao em với, nỗi cô đơn,
khi mùa đông, đã ngủ quên,
Bên dòng sông... xưa vắng lạnh
Một ngày nào đó, trong cuộc đời
Khi tình yêu, chết không một lời
Ðời tôi như, chiếc lá chới với
Em nằm yên, bên dòng sông
Không còn ai... Tiếc thương người

Tình yêu đẹp...khi cả 2 nghĩ về nhau... 1 người đi 1 người nhớ
----------------------------------------------------------------
Ai bảo tình yêu trên mạng là giả dối, là không có thật. Chỉ có những người kô biết tình yêu là gì mới có thể nói như

Chuyện nghe điêu điêu nhưng cũng cảm động:

Một người con trai và một người con gái chạy xe motor với tốc độ 100 klomest/giờ.
|Người con gái: Anh chạy chậm lại đi. Em sợ!
|Người con trai: Không đựơc. Chạy như thế này vui hơn em ạ.
|Người con gái: Chẳng vui gì cả. Em sợ!
|Người con trai: Vậy thì em hãy nói rằng em yêu anh.
|Người con gái: Được rồi. Em yêu anh.
|Người con trai: Bây giờ hãy ôm anh đi.
|Người con gái chồm đến phía trước để ôm ngừơi con trai.
|Người con trai: Em mở nón bảo hộ của anh ra được không? Nó làm anh cảm thấy nóng và khó chịu quá. Em lấy nón đó đội vào cho em.

>Trong tờ báo ngày hôm sau: 1 tai nạn xe motor đã xảy ra tối hôm

qua. Có 2 người trên xe* nhưng chỉ duy nhất 1 người sống sót. Lý do |của vụ |tai nạn là vì thắng của xe bị hư.

Sự thật là đi đến giữa đường thì người con trai nhận ra rằng thắng của |xe đã bị hư* nhưng anh đã không muốn người con gái biết. Thay vào đó* anh bảo người con gái nói yêu anh và cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của cô ay lần cuối cùng. Sau đó người con trai bảo người con gái đội nón bảo hộ của anh ấy vào chỉ ngay trước lúc chiếc xe đâm thẳng vào tòa nhà. Người con trai đã có ý để người con gái sống* mặc dù điều đó có nghĩa là anh ta phải mất mạng.:chongmat::chongmat::chongmat:
 
Sửa lần cuối:

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top