Để được ở bên anh, tôi theo anh đi khắp nơi, nay quán này mai quán khác. Các bà vợ hãy thử vài lần tới quán nhậu, mới thấy nó hấp dẫn cánh đàn ông như thế nào.
Tôi mới lấy chồng được hơn 2 năm. Có phải vì thế mà tôi vẫn còn lạc quan chăng? Nhưng dù sao tôi vẫn tin tưởng ở chồng mình. Vì tôi, anh đã từ bỏ rất nhiều thói quen xấu, trong đó có thói quen la cà quán xá.
Cả hai chúng tôi trước khi đến với nhau đều ở vào diện... ế ẩm. Anh và tôi đều đã ngoài 30. Anh sinh trưởng trong một gia đình giàu có, bản thân cũng rất thành đạt. Vì thế, bạn bè của anh nhiều vô kể. Tôi quen anh trong một bữa đi nhậu cùng đám bạn. Phải nói tửu lượng của anh rất cao, cả bàn say túy lúy mà anh vẫn như không. Đám bạn tôi bảo, hầu như tuần nào anh cũng tiêu tốn khoảng 4 buổi chiều cho việc quán xá, số buổi còn lại, hoặc đi đánh tennis hoặc đi câu cá, chẳng bao giờ ăn cơm ở nhà. Sau này mẹ chồng tôi bảo tôi đã làm được điều kỳ diệu là kéo anh về với bữa cơm gia đình, bởi trước đây bà chẳng bao giờ có dịp được ăn cơm cùng cậu con trai độc nhất.
Yêu tôi rồi, anh cũng vẫn không bỏ cái thói quen thâm căn cố đế bao năm như thế của mình. Để được ở bên anh, tôi đành theo anh đi khắp nơi, nay quán này mai quán khác. Các bà vợ hãy thử vài lần tới quán nhậu, mới thấy nó hấp dẫn cánh đàn ông như thế nào. Được la cà cùng đám bạn bè thân, bạn học cũ, đồng nghiệp, bạn làm ăn, được sống thật với chính mình (chứ không phải nhìn trước ngó sau như ở nơi công sở), thích hát thì hát, thích đùa thì đùa, thích nói bậy thì nói bậy, các ông cực kỳ phấn khởi. Thậm chí ở đó, có nhiều giải pháp được đưa ra cho vấn đề của một cá nhân nào đó, cũng có thể là nơi bắt đầu của một mối làm ăn...
Ban đầu, tôi nhìn cái cảnh đó mà ngán ngẩm. Kiểu này mà lấy nhau vào thì chẳng hiểu cái gia đình của tôi sẽ như thế nào. Anh cũng hiểu điều đó nên an ủi tôi, sau khi cưới, anh sẽ từ bỏ tất cả. Thú thật là tôi chẳng tin lắm, cũng chẳng ích kỷ đến nỗi phải bắt anh bỏ bạn, bỏ bè, bỏ những buổi tối thú vị của mình. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng thích nghi, để anh vui vẻ, thoải mái và không cảm thấy tôi là một gánh nặng.
Trái với suy nghĩ của tôi, sau cưới, anh thay đổi hẳn. Tần suất bỏ cơm nhà của anh thưa dần. Cho đến khi tôi mang thai thì chiều nào anh cũng “ngoan ngoãn” về nhà. Có bữa nào bạn bè gọi “rát” quá, anh cũng đi làm vài cốc, rồi mua món gì đó về cho tôi. Tôi động viên anh là anh cứ đi cho thoải mái, nhưng anh tỉnh bơ: “Anh chơi nhiều rồi, ăn nhậu bao nhiêu năm rồi. Giờ chính thức anh đã chán. Anh về với tổ ấm gia đình thôi”.
Thế nên mới nói, các chị đừng đặt vấn đề chồng “tôn thờ nhậu nhẹt” một cách quá nghiêm trọng. Đành rằng đó là thói quen khó bỏ, nhưng không phải không bỏ được. Ngoại trừ những ông chồng nát rượu, còn lại với đàn ông, gia đình lúc nào cũng vẫn là cái không thể thay thế được.
Tôi mới lấy chồng được hơn 2 năm. Có phải vì thế mà tôi vẫn còn lạc quan chăng? Nhưng dù sao tôi vẫn tin tưởng ở chồng mình. Vì tôi, anh đã từ bỏ rất nhiều thói quen xấu, trong đó có thói quen la cà quán xá.
Cả hai chúng tôi trước khi đến với nhau đều ở vào diện... ế ẩm. Anh và tôi đều đã ngoài 30. Anh sinh trưởng trong một gia đình giàu có, bản thân cũng rất thành đạt. Vì thế, bạn bè của anh nhiều vô kể. Tôi quen anh trong một bữa đi nhậu cùng đám bạn. Phải nói tửu lượng của anh rất cao, cả bàn say túy lúy mà anh vẫn như không. Đám bạn tôi bảo, hầu như tuần nào anh cũng tiêu tốn khoảng 4 buổi chiều cho việc quán xá, số buổi còn lại, hoặc đi đánh tennis hoặc đi câu cá, chẳng bao giờ ăn cơm ở nhà. Sau này mẹ chồng tôi bảo tôi đã làm được điều kỳ diệu là kéo anh về với bữa cơm gia đình, bởi trước đây bà chẳng bao giờ có dịp được ăn cơm cùng cậu con trai độc nhất.
Yêu tôi rồi, anh cũng vẫn không bỏ cái thói quen thâm căn cố đế bao năm như thế của mình. Để được ở bên anh, tôi đành theo anh đi khắp nơi, nay quán này mai quán khác. Các bà vợ hãy thử vài lần tới quán nhậu, mới thấy nó hấp dẫn cánh đàn ông như thế nào. Được la cà cùng đám bạn bè thân, bạn học cũ, đồng nghiệp, bạn làm ăn, được sống thật với chính mình (chứ không phải nhìn trước ngó sau như ở nơi công sở), thích hát thì hát, thích đùa thì đùa, thích nói bậy thì nói bậy, các ông cực kỳ phấn khởi. Thậm chí ở đó, có nhiều giải pháp được đưa ra cho vấn đề của một cá nhân nào đó, cũng có thể là nơi bắt đầu của một mối làm ăn...
Ban đầu, tôi nhìn cái cảnh đó mà ngán ngẩm. Kiểu này mà lấy nhau vào thì chẳng hiểu cái gia đình của tôi sẽ như thế nào. Anh cũng hiểu điều đó nên an ủi tôi, sau khi cưới, anh sẽ từ bỏ tất cả. Thú thật là tôi chẳng tin lắm, cũng chẳng ích kỷ đến nỗi phải bắt anh bỏ bạn, bỏ bè, bỏ những buổi tối thú vị của mình. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng thích nghi, để anh vui vẻ, thoải mái và không cảm thấy tôi là một gánh nặng.
Trái với suy nghĩ của tôi, sau cưới, anh thay đổi hẳn. Tần suất bỏ cơm nhà của anh thưa dần. Cho đến khi tôi mang thai thì chiều nào anh cũng “ngoan ngoãn” về nhà. Có bữa nào bạn bè gọi “rát” quá, anh cũng đi làm vài cốc, rồi mua món gì đó về cho tôi. Tôi động viên anh là anh cứ đi cho thoải mái, nhưng anh tỉnh bơ: “Anh chơi nhiều rồi, ăn nhậu bao nhiêu năm rồi. Giờ chính thức anh đã chán. Anh về với tổ ấm gia đình thôi”.
Thế nên mới nói, các chị đừng đặt vấn đề chồng “tôn thờ nhậu nhẹt” một cách quá nghiêm trọng. Đành rằng đó là thói quen khó bỏ, nhưng không phải không bỏ được. Ngoại trừ những ông chồng nát rượu, còn lại với đàn ông, gia đình lúc nào cũng vẫn là cái không thể thay thế được.