Anh và em chúng ta biết nhau từ khi nào nhĩ?
Anh không nhớ nổi nữa chỉ biết khi gặp em lòng anh luôn bồi hồi!
Còn em! em yêu anh từ khi nào?
Em cũng không biết nữa " thật ra không phải em không biết, mà em muốn nói điều này cho anh biết khi mình là của nhau", em chỉ biết khi cánh cửa vừa hé mở ánh mắt em chạm phải ánh mắt anh một người lạ mặt nhưng sao lại làm tim em bồi hồi đập mạnh!
Mình đã quên nhau như thế anh nhỉ, qua những người bạn, mình đi bên nhau bên những người bạn nhưng em luôn cảm nhận được sự quan tâm của anh, lúc đó em biết cậu bạn của em cũng đã rất buồn khi để em đi bên cạnh của anh. hihi. cậu ấy thật ngốc nghếch anh nhỉ!
Rồi anh trở về nơi làm việc, mình ở thật xa nhau nhưng em luôn cảm nhận được anh đang ở bên cạnh em, ngay ở trong giấc ngủ cũng chưa bao giờ em nghĩ em sẽ yêu anh, thật đó và cảm thấy sợ khi nghĩ rằng người em yêu là anh....Anh lớn hơn em nhưng chưa bao giờ gọi anh là anh mà chỉ xưng tên anh nhĩ, ngốc thật!
Vậy mà cái ngày em bỗng dưng nhớ anh gửi một dòng tin nhỏ " H đang làm gì, ở đó có nóng không?
Anh: H đang nghĩ trưa, sao tự nhiên thấy nhớ T quá?
Em: Sao lại nhớ?
Anh: KHông biết nữa, tự nhiên thấy nhớ
Em: ????
Anh: Anh yêu em! T có thương H không thì nói cho H biết
Anh thật thẳng tính, anh chưa nói ngọt bao giờ, anh luôn nói ra những điều anh nghĩ...Có lẻ thế nên em thích anh và em yêu anh từ lúc nào không biết
Mọi người nói em là một cô gái lạnh nhạt, chưa ai có thể đi vào trái tim của em....vậy mà anh...
Rồi em vào giảng đường đại học, em hỏi: anh có muốn em đi thành phố học không hay học ở nhà?
Anh: em vào thành phố học cũng tốt, anh có thể lên thăm em mọi lúc khi rãnh công việc
Em vào thành phố học, em không được sử dụng điện thoại di động vì gia đình không cho sợ em liên lạc, chơi bời bạn bè!
Anh nói sẽ mua điện thoại cho em, anh lo lắng nếu không thể liên lạc được với em.
Em không đồng ý!
Em không cho anh số điện thoại chổ nhà em ở vì sợ anh gọi sẽ bất tiện cho người, em không thích làm phiền người khác, vậy mà anh đã tìm ngay được số điện thoại của em ở đó, em thật lo lắng nhưng cũng thật vui
Rồi anh liên lạc với em qua điện thoại của cô bạn thân học cùng, ở cùng với em...
Thật kỳ dịu, có lẻ khi yêu nhau dù ở xa nhau như thế nhưng mình luôn cảm nhân được sự ấm áp của tình yêu, chỉ cần tin nhắn từ điện thoại cô bạn rung lên là em có thể cảm nhận được đó là tn của ai và thật kỳ lạ nó là như vậy đấy!
và thời gian cứ thế dần trôi tình yêu đó ngay càng lớn lên trong em và trong anh, mỗi năm mình chỉ gặp được nhau có 2 lần thồi anh nhĩ vào dịp tết mình gia đình mình thì gần nhau nhưng anh đi làm xa, em thì đi học....
Mọi tâm trí, việc làm của em mọi thứ khi em làm em điều nghĩ tới anh, chỉ cần có cảm giác nếu anh biết em làm như thế anh sẽ rất buồn, vì thế nên em không bao giờ làm anh buồn, mình chưa bao giờ cãi nhau anh nhĩ, có giận nhau thì cũng chỉ 1 chút là hoà ngay anh nhĩ!
Có rất nhiều bạn bè ganh tị vớitình cảm của mình anh nhỉ?
ANh nhớ không! có lần bạn anh nói, em đi học như thế chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, mày không sợ bị mất à?
Em nhớ: lúc đó anh nhìn sâu vào trong mắt em và triều mến nói :" Yêu thì phải tin tưởng" câu nói đó đã đi sâu vào trong lòng em cho đến tận bây giờ cho dù...
1 năm, 2 năm, rồi 3 năm...em ra trường...
Gia đình anh, gia đình em tất cả mọi người đều quý em và anh.
Thế nhưng tưởng chừng như mọi chuyện sẽ không thay đổi, sẽ tốt đẹp mãi mãi, nhưng rồi có lẻ những tưởng chỉ tin vào nhau, chỉ nhìn thấy nhau thôi sẽ không sao và có lẻ do anh quá tin tưởng vào những người bạn của anh, có lẻ em cũng quá tin rằng anh không bao giờ nghỉ sai vấn đề.
Mình đã không thể nói với nhau về nhưng chuyện hiểu lấm một cách rõ ràng, để rồi ngoài mặt anh nói luôn tin em nhưng trong lòng anh lại là "không có lửa làm sao có khói"
Và có lẻ cái tôi của em, của anh nó thật sự cao...
Em không bao giờ giaỉ thích chuyện không có!
Anh không bao giờ nói ra những gì anh đang nghĩ...
KHi mọi chuyện xảy ra, khi người bạn của anh thách đố với anh là sẽ cướp em trên tay anh, anh đã không còn tin em, mặc dù em đã nói rõ mọi chuyện với anh...
Em vẫn cảm thấy vui vì biết răng anh yêu nên mới ghen, anh không nạt nộ, chửi bới.. anh chỉ nói thật nhẹ nhàng cho dù em chọn ai, anh hay bạn của anh, anh cũng sẽ vui vẻ chúc em hạnh phúc....
Em đã khóc khi nghe anh nói và em biết em không chọn ai khác ngoài anh và anh là người biết rõ điều đó nhất...
CHo rồi một hôm em chợt nhận ra anh đang ở ngay bên mà anh lại không gặp mặt em nữa, anh trốn tránh và nói dối em, nhưng khi em nói hãy nói cho em biết, em không níu giữ anh vậy mà anh vẫn nói :"không, không bao giờ anh bỏ rơi em!" hãy tin anh...
Rồi cái ngày cậu bạn ấy "cậu bạn của em và anh" uống thật say và nói với em rằng :" em đã yêu lầm rồi, em hãy dừng lại đi, em đừng dặt niềm tin vào người đó nữa, anh xin lỗi!!!" trái tim em như bị bóp nghẹt, em không khóc nhưng nước mắt tự nhiên ướt nhạt nhoà. ...
Cậu bạn ấy đã nói như vậy... mọi chuyện em không tin, em muốn gặp anh, em như người chết đi, em vẫn không tin....
Và rồi anh là người nói lới chia tay
Em hỏi anh: hãy cho em biết một lý do và anh chỉ nói :anh muốn chia tay thế thôi.
Em không van nài, không 1 giọt nước mắt trước mặt anh, không một lời câu có, chửi rủa...
mặc dù anh đã dùng lời nói nặng với em....kèm theo lời nói của anh là sao lúc đó thấy anh đi ơới ngơời khác sao ko chạy lại nói mà nghe ngơời ta nói, em phải nói như thế nào đây anh, cậu bạn ấy không bao giờ nói dối em, em biết mà....
Cái giây phút món quà sinh nhật mà em tặng cho anh nó từ tay anh được anh quăng xuống đất, thật đau nhói, thật chua xót....
Đây là lần dầu tiên anh nói nặng lời với em, nhìn em như kẻ thù và có lẻ nếu đánh được anh cũng sẽ đánh em mất...em đã nghĩ như thế đó...
1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày nữa trôi qua ngay cả trong giấc mơ em cũng không tin rằng anh đã đi và em đã mất anh.....bạn em nói mày hãy khóc đi, khóc thật to nếu mày muốn...vậy mà em đã không khóc, em không hề rơi một giọt nước mắt nào, có lẻ vì lời nói của anh " đừng có khóc lóc gì hết" phải có lẻ vì vậy nên em đã không khóc...
1 tháng, 2 tháng, 3tháng...một cơn mưa nhẹ, một bài nhạc buồn " Đã không còn người yêu hỡi, ngày xưa ấy đôi ta bên nhau không rời....từng lời bài hát cứ vang lên nó làm em chớt nhớ đến anh, bài hát mà chúng ta yêu nhau từ đó.. lòng không đau, nước mặt không rơi, nỗi nhớ trở nên chai sạn vậy mà có những lúc lại nhói lên trong tim một nổi đau : " H sẽ không bỏ người đó nếu như người đó không bỏ H...., tháng sau đám cưới rồi, đừng làm phiền nữa nghe!!!
Em vùi đầu vào công việc, bận rộn, em không nghĩ tới anh nữa, em cũng không liên lạc với tất cả bạn bè những người biết anh và em, em đổi số điện thoại...bắt đầu một ngày mới, em trở về với chính em "lạnh lùng".
Rồi:....
Một ngày anh nhắn tin, em trả lời không đầu, không cuối....
Em nhắn tin giả vờ như nhầm máy...Anh không trả lời, em không quan tâm...
Điện thoại lại reo,
Anh: HÔm trước nhắn tin lộn cho ai
Em: hồi nào
Anh: hai hôm trước
Em: zậy hả, nhan gi, hok nhớ
Anh: có nhắn j đâu, nói là nhớ ai đó
Em: Zậy hả, mà chắc ko đâu, lâu jo ko nt nhớ ai nữa hết..hnay ko đánh banh a`?
Anh: h dang o trung quoc
Em: vay à! di choi vui ve
Anh: H o luon ben nay cuoi nam moi ve
Em: vay ha, giu gin suc khoe. Khi nao co tin vui noi T, T chuc mung
Anh: ko lay vo nua, so het roi
Em: cuoc song do minh tao ra, vui, buon, hanh phuc, kho dau cung do minh...co le...
Anh: T phai co gang len con H bay gio ko con ham muon gi nua..
Em: ko can phai co gang, hoc cánh nho, gio hoc cach quen, khong quan tam ai, ko vi ai nua het...
Em: P oi! nghe noi anh H sap di xa
P "cậu bạn ấy": uh! nó đi trung quốc
Em: khi nào đi
P: 10h hôm nay bay
Em: đi 1 minh a`
P: uh
Em: chúc anh may mắn
Anh: ý là sao
Em: ko sao, H đi xa chúc may mắn vậy mà
Anh: sao biết hnay h di
Em: ừ! thì biết vậy thôi, tại cảm thấy...mà thôi, đi may mắn
Anh: cảm ơn tới jo rồi
......
Anh đã đi thật xa, biết là không còn gì, cứ tưởng anh đang hạnh phúc bên tình yêu mới vậy mà ....sao lòng lại thấy trống rỗng thế này...
có lẻ anh và em quá ít nói với nhau để hiểu nhau nhiều hơn, có lẻ vì trong tôi trong ta quá lớn,...
có lẻ giờ đây anh cũng đang nhớ em nhưng không thể quay lại...
có lẻ ...mình nên nói với nhau nhiều hơn...
thì có lẻ....
"Sao bây giờ nhớ nhau nhiều như ta không đến được với nhau...."
Tình yêu của anh và em bắt đầu từ khi chờ đời và kết thúc cũng là lúc đợi chờ...."
Anh không nhớ nổi nữa chỉ biết khi gặp em lòng anh luôn bồi hồi!
Còn em! em yêu anh từ khi nào?
Em cũng không biết nữa " thật ra không phải em không biết, mà em muốn nói điều này cho anh biết khi mình là của nhau", em chỉ biết khi cánh cửa vừa hé mở ánh mắt em chạm phải ánh mắt anh một người lạ mặt nhưng sao lại làm tim em bồi hồi đập mạnh!
Mình đã quên nhau như thế anh nhỉ, qua những người bạn, mình đi bên nhau bên những người bạn nhưng em luôn cảm nhận được sự quan tâm của anh, lúc đó em biết cậu bạn của em cũng đã rất buồn khi để em đi bên cạnh của anh. hihi. cậu ấy thật ngốc nghếch anh nhỉ!
Rồi anh trở về nơi làm việc, mình ở thật xa nhau nhưng em luôn cảm nhận được anh đang ở bên cạnh em, ngay ở trong giấc ngủ cũng chưa bao giờ em nghĩ em sẽ yêu anh, thật đó và cảm thấy sợ khi nghĩ rằng người em yêu là anh....Anh lớn hơn em nhưng chưa bao giờ gọi anh là anh mà chỉ xưng tên anh nhĩ, ngốc thật!
Vậy mà cái ngày em bỗng dưng nhớ anh gửi một dòng tin nhỏ " H đang làm gì, ở đó có nóng không?
Anh: H đang nghĩ trưa, sao tự nhiên thấy nhớ T quá?
Em: Sao lại nhớ?
Anh: KHông biết nữa, tự nhiên thấy nhớ
Em: ????
Anh: Anh yêu em! T có thương H không thì nói cho H biết
Anh thật thẳng tính, anh chưa nói ngọt bao giờ, anh luôn nói ra những điều anh nghĩ...Có lẻ thế nên em thích anh và em yêu anh từ lúc nào không biết
Mọi người nói em là một cô gái lạnh nhạt, chưa ai có thể đi vào trái tim của em....vậy mà anh...
Rồi em vào giảng đường đại học, em hỏi: anh có muốn em đi thành phố học không hay học ở nhà?
Anh: em vào thành phố học cũng tốt, anh có thể lên thăm em mọi lúc khi rãnh công việc
Em vào thành phố học, em không được sử dụng điện thoại di động vì gia đình không cho sợ em liên lạc, chơi bời bạn bè!
Anh nói sẽ mua điện thoại cho em, anh lo lắng nếu không thể liên lạc được với em.
Em không đồng ý!
Em không cho anh số điện thoại chổ nhà em ở vì sợ anh gọi sẽ bất tiện cho người, em không thích làm phiền người khác, vậy mà anh đã tìm ngay được số điện thoại của em ở đó, em thật lo lắng nhưng cũng thật vui
Rồi anh liên lạc với em qua điện thoại của cô bạn thân học cùng, ở cùng với em...
Thật kỳ dịu, có lẻ khi yêu nhau dù ở xa nhau như thế nhưng mình luôn cảm nhân được sự ấm áp của tình yêu, chỉ cần tin nhắn từ điện thoại cô bạn rung lên là em có thể cảm nhận được đó là tn của ai và thật kỳ lạ nó là như vậy đấy!
và thời gian cứ thế dần trôi tình yêu đó ngay càng lớn lên trong em và trong anh, mỗi năm mình chỉ gặp được nhau có 2 lần thồi anh nhĩ vào dịp tết mình gia đình mình thì gần nhau nhưng anh đi làm xa, em thì đi học....
Mọi tâm trí, việc làm của em mọi thứ khi em làm em điều nghĩ tới anh, chỉ cần có cảm giác nếu anh biết em làm như thế anh sẽ rất buồn, vì thế nên em không bao giờ làm anh buồn, mình chưa bao giờ cãi nhau anh nhĩ, có giận nhau thì cũng chỉ 1 chút là hoà ngay anh nhĩ!
Có rất nhiều bạn bè ganh tị vớitình cảm của mình anh nhỉ?
ANh nhớ không! có lần bạn anh nói, em đi học như thế chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, mày không sợ bị mất à?
Em nhớ: lúc đó anh nhìn sâu vào trong mắt em và triều mến nói :" Yêu thì phải tin tưởng" câu nói đó đã đi sâu vào trong lòng em cho đến tận bây giờ cho dù...
1 năm, 2 năm, rồi 3 năm...em ra trường...
Gia đình anh, gia đình em tất cả mọi người đều quý em và anh.
Thế nhưng tưởng chừng như mọi chuyện sẽ không thay đổi, sẽ tốt đẹp mãi mãi, nhưng rồi có lẻ những tưởng chỉ tin vào nhau, chỉ nhìn thấy nhau thôi sẽ không sao và có lẻ do anh quá tin tưởng vào những người bạn của anh, có lẻ em cũng quá tin rằng anh không bao giờ nghỉ sai vấn đề.
Mình đã không thể nói với nhau về nhưng chuyện hiểu lấm một cách rõ ràng, để rồi ngoài mặt anh nói luôn tin em nhưng trong lòng anh lại là "không có lửa làm sao có khói"
Và có lẻ cái tôi của em, của anh nó thật sự cao...
Em không bao giờ giaỉ thích chuyện không có!
Anh không bao giờ nói ra những gì anh đang nghĩ...
KHi mọi chuyện xảy ra, khi người bạn của anh thách đố với anh là sẽ cướp em trên tay anh, anh đã không còn tin em, mặc dù em đã nói rõ mọi chuyện với anh...
Em vẫn cảm thấy vui vì biết răng anh yêu nên mới ghen, anh không nạt nộ, chửi bới.. anh chỉ nói thật nhẹ nhàng cho dù em chọn ai, anh hay bạn của anh, anh cũng sẽ vui vẻ chúc em hạnh phúc....
Em đã khóc khi nghe anh nói và em biết em không chọn ai khác ngoài anh và anh là người biết rõ điều đó nhất...
CHo rồi một hôm em chợt nhận ra anh đang ở ngay bên mà anh lại không gặp mặt em nữa, anh trốn tránh và nói dối em, nhưng khi em nói hãy nói cho em biết, em không níu giữ anh vậy mà anh vẫn nói :"không, không bao giờ anh bỏ rơi em!" hãy tin anh...
Rồi cái ngày cậu bạn ấy "cậu bạn của em và anh" uống thật say và nói với em rằng :" em đã yêu lầm rồi, em hãy dừng lại đi, em đừng dặt niềm tin vào người đó nữa, anh xin lỗi!!!" trái tim em như bị bóp nghẹt, em không khóc nhưng nước mắt tự nhiên ướt nhạt nhoà. ...
Cậu bạn ấy đã nói như vậy... mọi chuyện em không tin, em muốn gặp anh, em như người chết đi, em vẫn không tin....
Và rồi anh là người nói lới chia tay
Em hỏi anh: hãy cho em biết một lý do và anh chỉ nói :anh muốn chia tay thế thôi.
Em không van nài, không 1 giọt nước mắt trước mặt anh, không một lời câu có, chửi rủa...
mặc dù anh đã dùng lời nói nặng với em....kèm theo lời nói của anh là sao lúc đó thấy anh đi ơới ngơời khác sao ko chạy lại nói mà nghe ngơời ta nói, em phải nói như thế nào đây anh, cậu bạn ấy không bao giờ nói dối em, em biết mà....
Cái giây phút món quà sinh nhật mà em tặng cho anh nó từ tay anh được anh quăng xuống đất, thật đau nhói, thật chua xót....
Đây là lần dầu tiên anh nói nặng lời với em, nhìn em như kẻ thù và có lẻ nếu đánh được anh cũng sẽ đánh em mất...em đã nghĩ như thế đó...
1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày nữa trôi qua ngay cả trong giấc mơ em cũng không tin rằng anh đã đi và em đã mất anh.....bạn em nói mày hãy khóc đi, khóc thật to nếu mày muốn...vậy mà em đã không khóc, em không hề rơi một giọt nước mắt nào, có lẻ vì lời nói của anh " đừng có khóc lóc gì hết" phải có lẻ vì vậy nên em đã không khóc...
1 tháng, 2 tháng, 3tháng...một cơn mưa nhẹ, một bài nhạc buồn " Đã không còn người yêu hỡi, ngày xưa ấy đôi ta bên nhau không rời....từng lời bài hát cứ vang lên nó làm em chớt nhớ đến anh, bài hát mà chúng ta yêu nhau từ đó.. lòng không đau, nước mặt không rơi, nỗi nhớ trở nên chai sạn vậy mà có những lúc lại nhói lên trong tim một nổi đau : " H sẽ không bỏ người đó nếu như người đó không bỏ H...., tháng sau đám cưới rồi, đừng làm phiền nữa nghe!!!
Em vùi đầu vào công việc, bận rộn, em không nghĩ tới anh nữa, em cũng không liên lạc với tất cả bạn bè những người biết anh và em, em đổi số điện thoại...bắt đầu một ngày mới, em trở về với chính em "lạnh lùng".
Rồi:....
Một ngày anh nhắn tin, em trả lời không đầu, không cuối....
Em nhắn tin giả vờ như nhầm máy...Anh không trả lời, em không quan tâm...
Điện thoại lại reo,
Anh: HÔm trước nhắn tin lộn cho ai
Em: hồi nào
Anh: hai hôm trước
Em: zậy hả, nhan gi, hok nhớ
Anh: có nhắn j đâu, nói là nhớ ai đó
Em: Zậy hả, mà chắc ko đâu, lâu jo ko nt nhớ ai nữa hết..hnay ko đánh banh a`?
Anh: h dang o trung quoc
Em: vay à! di choi vui ve
Anh: H o luon ben nay cuoi nam moi ve
Em: vay ha, giu gin suc khoe. Khi nao co tin vui noi T, T chuc mung
Anh: ko lay vo nua, so het roi
Em: cuoc song do minh tao ra, vui, buon, hanh phuc, kho dau cung do minh...co le...
Anh: T phai co gang len con H bay gio ko con ham muon gi nua..
Em: ko can phai co gang, hoc cánh nho, gio hoc cach quen, khong quan tam ai, ko vi ai nua het...
Em: P oi! nghe noi anh H sap di xa
P "cậu bạn ấy": uh! nó đi trung quốc
Em: khi nào đi
P: 10h hôm nay bay
Em: đi 1 minh a`
P: uh
Em: chúc anh may mắn
Anh: ý là sao
Em: ko sao, H đi xa chúc may mắn vậy mà
Anh: sao biết hnay h di
Em: ừ! thì biết vậy thôi, tại cảm thấy...mà thôi, đi may mắn
Anh: cảm ơn tới jo rồi
......
Anh đã đi thật xa, biết là không còn gì, cứ tưởng anh đang hạnh phúc bên tình yêu mới vậy mà ....sao lòng lại thấy trống rỗng thế này...
có lẻ anh và em quá ít nói với nhau để hiểu nhau nhiều hơn, có lẻ vì trong tôi trong ta quá lớn,...
có lẻ giờ đây anh cũng đang nhớ em nhưng không thể quay lại...
có lẻ ...mình nên nói với nhau nhiều hơn...
thì có lẻ....
"Sao bây giờ nhớ nhau nhiều như ta không đến được với nhau...."
Tình yêu của anh và em bắt đầu từ khi chờ đời và kết thúc cũng là lúc đợi chờ...."