Người yêu ơi có biết câu chuyện về một loài hoa, không sắc, không hương chỉ một tấm lòng, gửi tình yêu theo gió tới thinh không… Nếu không biết em kể anh nghe, chuyện tình loài hoa dại ẩn mình trong lòng đất, dai dẳng chờ mong ngày cựa mình đón nhận, một tình yêu chân thực sinh sôi.
Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ, dễ lao đao khi được chạm vào. Một ngày kia mặt trời sáng trên cao, đem động lòng trước hồn hoa run rẩy, muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa. Dẫu mặt trời đang ở rất xa, vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất, trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật, với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều, hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng, bướng bỉnh nên không chịu nhú mình, chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.
Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài, đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải. Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất, đến với hoa trong một phút giây thật, anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.
Hoa ngẩn ngơ đón nhận diệu kỳ, trái tim ngây thơ run lên vì hạnh phúc, có lẽ nào giấc mơ này có thực, hoa đã yêu và cũng đã được yêu. E ấp hoa xòe cánh mỏng yêu kiều, màu rực rỡ như màu tình yêu ấy, trái tim hoa tan chảy thành bụi vàng lộng lẫy, dát sáng ngời trên gương mặt người yêu thương…
Giá như chuyện tình mình được như truyện cổ tích ngày xưa, (anh nhỉ?) chấm dứt khi cô bé lọ lem cưới được chàng hoàng tử, rồi nghĩ họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc cho tới cuối đời. Hoa như em trong hạnh phúc chơi vơi, đâu biết được trong mật ngọt kia tình yêu còn vị mặn.
Anh thân yêu anh rạng rỡ như mặt trời, anh có mặt trăng anh có bầu trời, anh có hoa hướng dương xinh đẹp. Anh cao sa, anh rạng ngời, anh kiêu hãnh. Anh là kẻ đi chinh phục đến ngàn đời. Một ngày kia anh phiêu bạt tới phương em, đặt dưới chân em trái tim anh kiêu bạc, anh nói lời yêu dễ dàng anh biết được, em sẽ trao lại anh trái tim bé nhỏ thơ ngây của một loài hoa.
Anh nắm giữ tim em, anh nắm giữ hồn hoa, trong lòng bàn tay rồi nhưng anh chưa thấy đủ. Anh muốn em thuần phục như người ta dạy bảo loài mãnh thú, ngoan ngoãn nghe lời lòng chẳng được nghĩ suy
Anh đâu biết dẫu em chỉ là bông hoa dại kia, thiếu thốn tình yêu và khát khao hạnh phúc, nhưng không phải vì bị vứt bỏ mà em chọn cuộc đời du mục, em vứt bỏ lồng son vì muốn tới cánh đồng xanh.
Bởi thế nên em sinh ra là bồ công anh, không phải là hướng dương hiền lành ngày dõi theo hướng mặt trời để thỏa mãn lòng kiêu hãnh, cung cúc phục tùng những ý muốn của chủ nhân.
Anh thân yêu dẫu cho anh rất giận, em không đánh đổi sự tự do của mình để làm thê thiếp của mình anh. Dẫu đời hoa bé nhỏ rất mong manh, em vẫn mong được sống trọn vẹn chỉ là người duy nhất, của người yêu em, chỉ riêng em, và cả tâm hồn em.
Không thỏa mãn vì tình hoa chân chất, không thể yêu hoa chỉ đơn giản vì hoa, mặt trời lại rong ruổi những bước xa, trên chặng đường chinh phục những tình yêu khác. Có sao đâu chàng mỉm cười rất bạc, dẫu thế nào cũng có hướng dương kia.
Chàng để lại tim hoa vết cắt chia lìa, chàng để lại hồn hoa những lặng câm run rẩy. Hoa giấu mình vào xù xì trái tim đang tan chảy, không phải vì tình yêu mà vì lệ của tình yêu. Nhưng không sao nhỉ, dẫu đời hoa có ngắn bao nhiêu, hoa sẽ vẫn dai dẳng chờ tình yêu chân thật từ đời này sang đời khác, mỗi cọng tơ trắng rủ mình bay theo nỗi buồn man mác, mang tình yêu hoa về với thinh không.
Em gượng tay vụng vuốt ánh cầu vồng, trong sắc trắng đồng hồ hoa trắng quá. Từng chiếc tơ gai tua tủa đẹp rạng ngời mà vẫn không chói lóa, vụng về bay theo từng cơn gió ngang qua. Em chúm môi thổi đi thật xa, tình yêu em giữ xót xa và âm ỉ, cái niềm đau mà từ ngày anh ra đi vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ, vẫn nhói lòng em mỗi khi nghĩ về anh.
Như tình yêu hoa vàng trên cánh đồng xanh, như tình yêu vô sắc vô hình của gió, em chờ mong ngày chợt nhận ra xung quanh mình vẫn có, một tình yêu vĩnh cửu đến muôn đời.
Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ, dễ lao đao khi được chạm vào. Một ngày kia mặt trời sáng trên cao, đem động lòng trước hồn hoa run rẩy, muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa. Dẫu mặt trời đang ở rất xa, vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất, trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật, với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều, hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng, bướng bỉnh nên không chịu nhú mình, chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.
Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài, đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải. Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất, đến với hoa trong một phút giây thật, anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.
Hoa ngẩn ngơ đón nhận diệu kỳ, trái tim ngây thơ run lên vì hạnh phúc, có lẽ nào giấc mơ này có thực, hoa đã yêu và cũng đã được yêu. E ấp hoa xòe cánh mỏng yêu kiều, màu rực rỡ như màu tình yêu ấy, trái tim hoa tan chảy thành bụi vàng lộng lẫy, dát sáng ngời trên gương mặt người yêu thương…
Giá như chuyện tình mình được như truyện cổ tích ngày xưa, (anh nhỉ?) chấm dứt khi cô bé lọ lem cưới được chàng hoàng tử, rồi nghĩ họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc cho tới cuối đời. Hoa như em trong hạnh phúc chơi vơi, đâu biết được trong mật ngọt kia tình yêu còn vị mặn.
Anh thân yêu anh rạng rỡ như mặt trời, anh có mặt trăng anh có bầu trời, anh có hoa hướng dương xinh đẹp. Anh cao sa, anh rạng ngời, anh kiêu hãnh. Anh là kẻ đi chinh phục đến ngàn đời. Một ngày kia anh phiêu bạt tới phương em, đặt dưới chân em trái tim anh kiêu bạc, anh nói lời yêu dễ dàng anh biết được, em sẽ trao lại anh trái tim bé nhỏ thơ ngây của một loài hoa.
Anh nắm giữ tim em, anh nắm giữ hồn hoa, trong lòng bàn tay rồi nhưng anh chưa thấy đủ. Anh muốn em thuần phục như người ta dạy bảo loài mãnh thú, ngoan ngoãn nghe lời lòng chẳng được nghĩ suy
Anh đâu biết dẫu em chỉ là bông hoa dại kia, thiếu thốn tình yêu và khát khao hạnh phúc, nhưng không phải vì bị vứt bỏ mà em chọn cuộc đời du mục, em vứt bỏ lồng son vì muốn tới cánh đồng xanh.
Bởi thế nên em sinh ra là bồ công anh, không phải là hướng dương hiền lành ngày dõi theo hướng mặt trời để thỏa mãn lòng kiêu hãnh, cung cúc phục tùng những ý muốn của chủ nhân.
Anh thân yêu dẫu cho anh rất giận, em không đánh đổi sự tự do của mình để làm thê thiếp của mình anh. Dẫu đời hoa bé nhỏ rất mong manh, em vẫn mong được sống trọn vẹn chỉ là người duy nhất, của người yêu em, chỉ riêng em, và cả tâm hồn em.
Không thỏa mãn vì tình hoa chân chất, không thể yêu hoa chỉ đơn giản vì hoa, mặt trời lại rong ruổi những bước xa, trên chặng đường chinh phục những tình yêu khác. Có sao đâu chàng mỉm cười rất bạc, dẫu thế nào cũng có hướng dương kia.
Chàng để lại tim hoa vết cắt chia lìa, chàng để lại hồn hoa những lặng câm run rẩy. Hoa giấu mình vào xù xì trái tim đang tan chảy, không phải vì tình yêu mà vì lệ của tình yêu. Nhưng không sao nhỉ, dẫu đời hoa có ngắn bao nhiêu, hoa sẽ vẫn dai dẳng chờ tình yêu chân thật từ đời này sang đời khác, mỗi cọng tơ trắng rủ mình bay theo nỗi buồn man mác, mang tình yêu hoa về với thinh không.
Em gượng tay vụng vuốt ánh cầu vồng, trong sắc trắng đồng hồ hoa trắng quá. Từng chiếc tơ gai tua tủa đẹp rạng ngời mà vẫn không chói lóa, vụng về bay theo từng cơn gió ngang qua. Em chúm môi thổi đi thật xa, tình yêu em giữ xót xa và âm ỉ, cái niềm đau mà từ ngày anh ra đi vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ, vẫn nhói lòng em mỗi khi nghĩ về anh.
Như tình yêu hoa vàng trên cánh đồng xanh, như tình yêu vô sắc vô hình của gió, em chờ mong ngày chợt nhận ra xung quanh mình vẫn có, một tình yêu vĩnh cửu đến muôn đời.
Sửa lần cuối: