Mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa riêng. Ý nghĩa của bồ công anh là gì..?
Lời cầu chúc...
Mỗi cánh hoa bồ công anh đều hé mở một điều bí mật...
Thổi nhẹ...
Một cánh bay đi...Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu... Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi...
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé...
Thổi nhẹ...
Lại một cánh hoa nhẹ bay...
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi... bay đi thật xa, không bao giờ trở lại...
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân...
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã...
Thổi nhẹ...
Một canh nữa bay đi rồi...
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao...
Bay cao bay cao...
Và ước mơ sẽ thành hiện thực...
Thổi nhẹ...
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé...
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa......
Và lòng lại bình yên
Thổi nhẹ...
Sao cánh hoa bay nhiều quá...
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi...
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên...
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi... thật cao... thật xa...
Nhẹ bay... nhẹ bay... đến những miền xa xôi nhất...
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc...
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả...
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri...
Thổi nhẹ... thổi nhẹ...Cánh hoa bay đi nhiều không..?
Thổi nhẹ... thổi nhẹ...
Chỉ còn một cánh thôi... Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất...
Sao chẳng bay đi thế..?
Thổi nhẹ...
Vẫn không bay đi sao..?
Thổi nhẹ...
Còn lại một cánh hoa...
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc... tất cả đều bay đi rồi... Để xung quanh tràn ngập nắng ấm...
Còn một cánh hoa... Một chút tiếc nuối...
Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên...
Hoa bay hết rồi...
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên...Lời tiên tri của hạnh phúc...
Gửi đến bạn những cánh hoa với tất cả yêu thương...
Có một loài hoa...
Mỏng manh
Yếu đuối...
Có một loài hoa...
Tinh khiết...
Nhẹ nhàng...
Có một loài hoa....
....Yêu gió...
Người ta bảo rằng...
gió vô tình...
hờ hững...
Bồ công anh... cô đơn...
Nhưng...
gió phiêu bạt...
khắp chốn...
Thổi bồ công anh...bay tan.... trong gió...
Gió chỉ nghỉ chân...
sau quãng đường...
mệt mỏi
Và rồi lại cùng Bồ công anh... phiêu bạt... khắp phương trời....
• Người yêu ơi có biết một loài hoa,
không sắc, không hương chỉ một tấm lòng,
gửi tình yêu theo gió tới thinh không…
chuyện tình hoa dại ẩn mình trong lòng đất,
dai dẳng chờ mong ngày cựa mình đón nhận,
một tình yêu chân thực đến sinh sôi.
Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ,
dễ lao đao khi được chạm vào.
Một ngày kia mặt trời sáng trên cao,
đem động lòng trước hồn hoa run rẩy,
muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa.
Dẫu mặt trời đang ở rất xa,
vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất,
trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật,
với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều,
hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại.
Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái,
mê mải tự do trên những cánh đồng xanh.
Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng,
bướng bỉnh nên không chịu nhú mình,
chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.
Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài,
đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải.
Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất,
đến với hoa trong một phút giây thật,
anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.
Hoa ngẩn ngơ đón nhận diệu kỳ,
trái tim ngây thơ run lên vì hạnh phúc,
có lẽ nào giấc mơ này có thực,
hoa đã yêu và cũng đã được yêu.
E ấp hoa xòe cánh mỏng yêu kiều,
màu rực rỡ như màu tình yêu ấy,
trái tim hoa tan chảy thành bụi vàng lộng lẫy,
dát sáng ngời trên gương mặt người yêu thương…
Giá như chuyện tình mình được như truyện cổ tích ngày xưa,
chấm dứt khi cô bé lọ lem cưới được chàng hoàng tử,
rồi nghĩ họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc cho tới cuối đời.
Hoa như em trong hạnh phúc chơi vơi,
đâu biết được trong mật ngọt kia tình yêu còn vị mặn.
Anh thân yêu anh rạng rỡ như mặt trời,
anh có mặt trăng anh có bầu trời,
anh có hoa hướng dương xinh đẹp.
Anh cao sa, anh rạng ngời, anh kiêu hãnh.
Anh là kẻ đi chinh phục đến ngàn đời.
Một ngày kia anh phiêu bạt tới phương em,
đặt dưới chân em trái tim anh kiêu bạc,
anh nói lời yêu dễ dàng anh biết được,
em sẽ trao lại anh trái tim bé nhỏ thơ ngây của một loài hoa.
Anh nắm giữ tim em, anh nắm giữ hồn hoa,
trong lòng bàn tay rồi nhưng anh chưa thấy đủ.
Anh muốn em thuần phục như người ta dạy bảo loài mãnh thú,
ngoan ngoãn nghe lời lòng chẳng được nghĩ suy.
Anh đâu biết dẫu em chỉ là bông hoa dại kia,
thiếu thốn tình yêu và khát khao hạnh phúc,
nhưng không phải vì bị vứt bỏ mà em chọn cuộc đời du mục,
em vứt bỏ lồng son vì muốn tới cánh đồng xanh.
Bởi thế nên em sinh ra là bồ công anh,
không phải là hướng dương hiền lành
ngày dõi theo hướng mặt trời để thỏa mãn lòng kiêu hãnh,
cung cúc phục tùng những ý muốn của chủ nhân.
Anh thân yêu dẫu cho anh rất giận,
em không đánh đổi sự tự do của mình để làm thê thiếp của mình anh.
Dẫu đời hoa bé nhỏ rất mong manh,
em vẫn mong được sống trọn vẹn chỉ là người duy nhất,
của người yêu em, chỉ riêng em, và cả tâm hồn em.
Không thỏa mãn vì tình hoa chân chất,
không thể yêu hoa chỉ đơn giản vì hoa,
mặt trời lại rong ruổi những bước xa,
trên chặng đường chinh phục những tình yêu khác.
Có sao đâu chàng mỉm cười rất bạc,
dẫu thế nào cũng có hướng dương kia.
Hoa buồn để gió nhẹ thổi đi
mãi bay đi cho đến một ngày
Nắng nhẹ trời trong hương bát ngát
của cánh đồng ngang ngát mùi cỏ thơm
anh chàng đất hiền lành đang thức dậy
nở nụ cười rất hiền để chào hoa
thương yêu hoa và tình cảm của hoa
nhẹ nhàng và tha thiết đất bảo
nơi bình yên hoa hãy ở lại đây
đất yêu hoa nên thật muốn chăm sóc
chỉ riêng hoa, cho mỗi tâm hồn hoa
cho hạnh phúc tràn đầy trong mắt biết!
cho tình yêu nhẹ nhàng bên sắc hoa
ở bên đất, đất yêu hoa rất thật!
cho hoa xinh khoe sắc với nhân gian!
bởi vì hoa sinh ra để được yêu thương!