"Mùa thu trong trí nhớ người đi xa
Là những mùa thu ko bao giờ trở lại".
Chẳng biết bắt đầu một bức thư như thế nào cho phải. Em vốn không ưa những thứ luật lệ thư tín rườm rà. Vậy nên bức thư nào em cũng bỏ qua "những dòng thăm hỏi thường tình phải có". Bỏ qua, nhưng không có nghĩa là em không quan tâm đến những gì xảy ra trong cuộc sống của anh. Em thích thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình, nghĩa là kông quá ồn ã, không quá nồng nhiệt... Đôi khi những cái không quá ấy lại biến những ý nghĩ yêu thương thành nhưng câu nói lạnh lẽo đến ko ngờ.
Nghe có vẻ như một lời biện minh anh nhỉ? Ai lại đi chải chuốt cho sự vụng về của mình bẳng một đoạn mở đầu như thế, một nơi mà người ta chỉ giành riêng cho "những lời thăm hỏi thường tình phải có"...
Và để tiếp nối sự vụng về của mình, em bắt đầu tản mạn về thời tiết. Những cơn mưa đầu mùa, những ngày nắng cháy người, hay những mầm xanh hoa dại vươn lên từ bức tường rêu loang lổ.... Bất cứ cái gì, miễn là nó làm anh cảm thấy nhớ da diết Sài Gòn của ngày hôm qua chớp mắt... Những câu chuyện phiếm luận bên tách trà với vài thằng bạn,những trăn trở về cuộc sống, những cảm xúc bức bối trước sự đối lập khắc nghiệt mà một bức tranh đem lại.... Tất cả, đều được anh đón nhận theo cái cách "nếu cảm thấy nặng nề với những gì đang mang, thì đưa đây, biết đâu anh sẽ gánh bớt được một phần nào đó''.
Em, một con bé vụng về, hay cáu kỉnh, rất bướng bỉnh và hàng ti tỉ những tật xấu khó ưa khác... đứng bên anh,em lại càng thấy bé nhỏ quá đỗi. Vậy mà anh bảo rằng: ẩn trong rất nhiều những tật xấu đó là một con nhóc dịu dàng, chân thành, biết đam mê, và sống đúng với những vụng về mình có.....
Có rất nhiều gương mặt đã đi qua cuộc sống của anh.Vài người dừng lại, trong đó là bạn bè, là tình yêu, nhưng chỉ có một khuôn mặt anh biết là sẽ đọng lại mãi ko bao giờ quên được, là em. Bỏ lại sau lưng những căng thẳng bộn bề, cầm cây đàn trên tay, chỉ chìm vào thế giới mộng mị của riêng mình. Thế giới đó có anh, những âm thanh bổng, trầm.... và đôi khi là em nữa. Ừ, chỉ mỗi một mình em thôi...
Tất cả những kỉ niệm ấy,cộng với câu hỏi cũ "anh nói những điều đó để làm gì, khi bản thân nó không mang lại cho anh, và em sự thanh thản?" đã lùi xa về kí ức. Có những thứ tưởng như ám ảnh ta suốt 1 cuộc đời, sẽ trở nên vô nghĩa nếu như 1 ngày nào ta nhìn cuộc sống hơi khác đi, nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn.... Có lẽ anh sẽ mỉm cười nghĩ rằng: "Quay lưng đi, là bờ. Sự lựa chọn cũng làm em hao tổn giấy mực đến thế sao".
Ừ thì anh nghĩ thế nào cũng được. Anh có thể nghe, không nghe, mỉm cười hay lơ đãng, hoặc thậm chí, đánh đồng nó với những chuyện phiếm luận nhàn đàm của những người hay nhắm mắt suy tư..... Em chẳng ép ai bao giờ...
Và để thay cho lời kết, em muốn nhắc lại 1 điều rất cũ: 2 đường thẳng song song trong chân lí ko hề có những điểm gặp nhau bất chợt như anh từng mong..... Nó chỉ tồn tại trong ảo giác...
Là những mùa thu ko bao giờ trở lại".
Chẳng biết bắt đầu một bức thư như thế nào cho phải. Em vốn không ưa những thứ luật lệ thư tín rườm rà. Vậy nên bức thư nào em cũng bỏ qua "những dòng thăm hỏi thường tình phải có". Bỏ qua, nhưng không có nghĩa là em không quan tâm đến những gì xảy ra trong cuộc sống của anh. Em thích thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình, nghĩa là kông quá ồn ã, không quá nồng nhiệt... Đôi khi những cái không quá ấy lại biến những ý nghĩ yêu thương thành nhưng câu nói lạnh lẽo đến ko ngờ.
Nghe có vẻ như một lời biện minh anh nhỉ? Ai lại đi chải chuốt cho sự vụng về của mình bẳng một đoạn mở đầu như thế, một nơi mà người ta chỉ giành riêng cho "những lời thăm hỏi thường tình phải có"...
Và để tiếp nối sự vụng về của mình, em bắt đầu tản mạn về thời tiết. Những cơn mưa đầu mùa, những ngày nắng cháy người, hay những mầm xanh hoa dại vươn lên từ bức tường rêu loang lổ.... Bất cứ cái gì, miễn là nó làm anh cảm thấy nhớ da diết Sài Gòn của ngày hôm qua chớp mắt... Những câu chuyện phiếm luận bên tách trà với vài thằng bạn,những trăn trở về cuộc sống, những cảm xúc bức bối trước sự đối lập khắc nghiệt mà một bức tranh đem lại.... Tất cả, đều được anh đón nhận theo cái cách "nếu cảm thấy nặng nề với những gì đang mang, thì đưa đây, biết đâu anh sẽ gánh bớt được một phần nào đó''.
Em, một con bé vụng về, hay cáu kỉnh, rất bướng bỉnh và hàng ti tỉ những tật xấu khó ưa khác... đứng bên anh,em lại càng thấy bé nhỏ quá đỗi. Vậy mà anh bảo rằng: ẩn trong rất nhiều những tật xấu đó là một con nhóc dịu dàng, chân thành, biết đam mê, và sống đúng với những vụng về mình có.....
Có rất nhiều gương mặt đã đi qua cuộc sống của anh.Vài người dừng lại, trong đó là bạn bè, là tình yêu, nhưng chỉ có một khuôn mặt anh biết là sẽ đọng lại mãi ko bao giờ quên được, là em. Bỏ lại sau lưng những căng thẳng bộn bề, cầm cây đàn trên tay, chỉ chìm vào thế giới mộng mị của riêng mình. Thế giới đó có anh, những âm thanh bổng, trầm.... và đôi khi là em nữa. Ừ, chỉ mỗi một mình em thôi...
Tất cả những kỉ niệm ấy,cộng với câu hỏi cũ "anh nói những điều đó để làm gì, khi bản thân nó không mang lại cho anh, và em sự thanh thản?" đã lùi xa về kí ức. Có những thứ tưởng như ám ảnh ta suốt 1 cuộc đời, sẽ trở nên vô nghĩa nếu như 1 ngày nào ta nhìn cuộc sống hơi khác đi, nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn.... Có lẽ anh sẽ mỉm cười nghĩ rằng: "Quay lưng đi, là bờ. Sự lựa chọn cũng làm em hao tổn giấy mực đến thế sao".
Ừ thì anh nghĩ thế nào cũng được. Anh có thể nghe, không nghe, mỉm cười hay lơ đãng, hoặc thậm chí, đánh đồng nó với những chuyện phiếm luận nhàn đàm của những người hay nhắm mắt suy tư..... Em chẳng ép ai bao giờ...
Và để thay cho lời kết, em muốn nhắc lại 1 điều rất cũ: 2 đường thẳng song song trong chân lí ko hề có những điểm gặp nhau bất chợt như anh từng mong..... Nó chỉ tồn tại trong ảo giác...