Có lúc, tôi buồn. Để vượt qua nỗi buồn, tôi cần sự chia sẻ, một sự cảm thông, hay đơn giản, chỉ là một cái nháy mắt.
Có lúc, tôi khóc. Khóc để vơi bớt nỗi buồn, để nỗi buồn không chứa trong lòng nữa, bởi đó là gánh nặng mà cần phải trút bỏ. Và khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng.
Có lúc, tôi chán nản và tuyệt vọng, nản với chính bản thân mình và không tìm ra lối thoát.
Có lúc, tôi tự dày vò bản thân với bao suy nghĩ ngổn ngang, rối rắm. Tìm đến thứ gì đó để nhất thời, tôi có thể quên đi, tôi trốn chạy, và tôi thấy mình thật nhu nhược.
Có lúc, tôi khóc. Khóc để vơi bớt nỗi buồn, để nỗi buồn không chứa trong lòng nữa, bởi đó là gánh nặng mà cần phải trút bỏ. Và khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng.
Có lúc, tôi chán nản và tuyệt vọng, nản với chính bản thân mình và không tìm ra lối thoát.
Có lúc, tôi tự dày vò bản thân với bao suy nghĩ ngổn ngang, rối rắm. Tìm đến thứ gì đó để nhất thời, tôi có thể quên đi, tôi trốn chạy, và tôi thấy mình thật nhu nhược.