(ST)
27 tuổi, em nhận ra mình đang đứng giữa ngã ba đường, lòng tự tôn tổn thương kinh khủng vì người ta đã lừa dối, phản bội em. Sao chuyện này toàn xảy đến với em thế? Hẳn khi yêu, em đã rất sai lầm.
Và nếu giờ em còn tiếp tục đứng đây than khóc cho bản thân, thì đó sẽ là sai lầm nghiêm trọng khác. Em cần:
Học cách nói “người tiếp theo!”
Thế giới vẫn đầy đàn ông mà. Em việc gì phải buồn phiền mãi về một kẻ ngốc chẳng ra gì (bỏ em thì rõ là hắn ngốc rồi), lại còn hay nói dối và làm người khác tổn thương nữa.
Có chị đã nói với em thế này: “Đàn ông cũng giống như xe buýt trong thành phố thôi”, lỡ chuyến này thì có chuyến khác. Em quyết từ giờ trở đi, không sớm đặt quá nhiều tình cảm vào bất cứ gã nào. Em sẽ không lo rằng mình “chẳng tìm nổi ai khác nữa”, không sợ mình kết đời bên chiếc xe đẩy với xung quanh chỉ mèo là mèo. Em sẽ nhớ, luôn có một ai đó khác đang chờ em, và em kiếm tìm…
Bớt cam chịu, mong chờ nhiều hơn
Chỉ bởi vì nếu em không mong chờ gì ở một gã đàn ông (thậm chí là đòi hỏi) thì anh ta sẽ không bao giờ biết đường mà đáp ứng. Nếu em cứ cam chịu, không “tỏ thái độ” yêu cầu anh ta đối xử với em cho tốt, thì rồi anh ta sẽ không đối xử tốt với em.
Đừng hiểu em đang giở trò nhõng nhẽo tiểu thư nhé. “Đối xử tốt” ở đây không có nghĩa là phải mời em ăn tối hoặc gọi điện cho em từ thứ Ba nếu muốn hẹn hò với em vào thứ Bảy. Cứ hiểu theo đúng nghĩa đen thôi. Em cần ai đó biết được cảm xúc của mình, tôn trọng mình, ai đó không bỏ quên điện thoại di động của anh ta ở chỗ cô gái khác rồi lại về nói với em rằng “anh mất điện thoại”.
Là VIP!
Em sẽ không chảnh, nhưng em cần một cuộc sống bận rộn. Chẳng phải đàn ông sử dụng thời gian rất tài tình sao, anh ta có thể làm bao nhiêu việc một ngày ấy chứ. Vậy có lý do gì em cứ phải ngồi thiền bên điện thoại, tự hỏi lòng “sao hắn mãi không gọi cho ta?”.
Em nên làm nhiều việc khác có ích hơn. Từ mai em sẽ quay về với những thú vui từng từ bỏ, em sẽ gặp mặt bạn bè, đi shopping, đi tập aerobic, em còn đang cân nhắc cả việc tham gia tổ chức từ thiện nữa cơ.
Không làm mặt lạnh
Một trong những sai lầm trước kia của em có lẽ là đã che giấu cảm xúc. Em phục mình sát đất vì nói được câu “không sao mà” cứ nhẹ như lông hồng (dù tình hình những lúc đó quả thực là… rất sao!).
Có quá nhiều lúc em đã không tức giận dù em nên làm thế, em sợ người ta nghĩ mình là kẻ dễ xúc động cơ đấy. Đến giờ em mới hiểu thế là ngốc lắm rồi. Khi cần “tỏ thái độ” thì dù có cho nổ tung mọi thứ lên cũng phải làm ấy chứ…
Tương tự với những cảm xúc tích cực. Nếu một chàng trai cư xử tốt với em, cũng nên tốt lại với anh ấy. Chuyện đơn giản thế mà sao trước kia em không hiểu?
Hãy cứ cười lên
Xét cho cùng em tự nhận thấy mình thông minh, tài năng và vui nhộn. Trông em cũng xinh trong chiếc quần jeans và đôi giày cao gót. Lúc nào cũng phải lo làms hài lòng một gã đàn ông và gồng mình níu kéo, trì hoãn việc chia tay quả tốn thời gian hết sức.
Tại sao suy nghĩ của “kẻ kia” về em lại quan trọng hơn đánh giá của chính em về mình? Giờ em sẽ cười nhiều hơn, lo lắng ít hơn, có hay không có đàn ông, em vẫn thích chính em và dồn nặng lượng để chiều chuộng bản thân cho đã.
27 tuổi, em nhận ra mình đang đứng giữa ngã ba đường, lòng tự tôn tổn thương kinh khủng vì người ta đã lừa dối, phản bội em. Sao chuyện này toàn xảy đến với em thế? Hẳn khi yêu, em đã rất sai lầm.
Và nếu giờ em còn tiếp tục đứng đây than khóc cho bản thân, thì đó sẽ là sai lầm nghiêm trọng khác. Em cần:
Học cách nói “người tiếp theo!”
Thế giới vẫn đầy đàn ông mà. Em việc gì phải buồn phiền mãi về một kẻ ngốc chẳng ra gì (bỏ em thì rõ là hắn ngốc rồi), lại còn hay nói dối và làm người khác tổn thương nữa.
Có chị đã nói với em thế này: “Đàn ông cũng giống như xe buýt trong thành phố thôi”, lỡ chuyến này thì có chuyến khác. Em quyết từ giờ trở đi, không sớm đặt quá nhiều tình cảm vào bất cứ gã nào. Em sẽ không lo rằng mình “chẳng tìm nổi ai khác nữa”, không sợ mình kết đời bên chiếc xe đẩy với xung quanh chỉ mèo là mèo. Em sẽ nhớ, luôn có một ai đó khác đang chờ em, và em kiếm tìm…
Bớt cam chịu, mong chờ nhiều hơn
Chỉ bởi vì nếu em không mong chờ gì ở một gã đàn ông (thậm chí là đòi hỏi) thì anh ta sẽ không bao giờ biết đường mà đáp ứng. Nếu em cứ cam chịu, không “tỏ thái độ” yêu cầu anh ta đối xử với em cho tốt, thì rồi anh ta sẽ không đối xử tốt với em.
Đừng hiểu em đang giở trò nhõng nhẽo tiểu thư nhé. “Đối xử tốt” ở đây không có nghĩa là phải mời em ăn tối hoặc gọi điện cho em từ thứ Ba nếu muốn hẹn hò với em vào thứ Bảy. Cứ hiểu theo đúng nghĩa đen thôi. Em cần ai đó biết được cảm xúc của mình, tôn trọng mình, ai đó không bỏ quên điện thoại di động của anh ta ở chỗ cô gái khác rồi lại về nói với em rằng “anh mất điện thoại”.
Là VIP!
Em sẽ không chảnh, nhưng em cần một cuộc sống bận rộn. Chẳng phải đàn ông sử dụng thời gian rất tài tình sao, anh ta có thể làm bao nhiêu việc một ngày ấy chứ. Vậy có lý do gì em cứ phải ngồi thiền bên điện thoại, tự hỏi lòng “sao hắn mãi không gọi cho ta?”.
Em nên làm nhiều việc khác có ích hơn. Từ mai em sẽ quay về với những thú vui từng từ bỏ, em sẽ gặp mặt bạn bè, đi shopping, đi tập aerobic, em còn đang cân nhắc cả việc tham gia tổ chức từ thiện nữa cơ.
Không làm mặt lạnh
Một trong những sai lầm trước kia của em có lẽ là đã che giấu cảm xúc. Em phục mình sát đất vì nói được câu “không sao mà” cứ nhẹ như lông hồng (dù tình hình những lúc đó quả thực là… rất sao!).
Có quá nhiều lúc em đã không tức giận dù em nên làm thế, em sợ người ta nghĩ mình là kẻ dễ xúc động cơ đấy. Đến giờ em mới hiểu thế là ngốc lắm rồi. Khi cần “tỏ thái độ” thì dù có cho nổ tung mọi thứ lên cũng phải làm ấy chứ…
Tương tự với những cảm xúc tích cực. Nếu một chàng trai cư xử tốt với em, cũng nên tốt lại với anh ấy. Chuyện đơn giản thế mà sao trước kia em không hiểu?
Hãy cứ cười lên
Xét cho cùng em tự nhận thấy mình thông minh, tài năng và vui nhộn. Trông em cũng xinh trong chiếc quần jeans và đôi giày cao gót. Lúc nào cũng phải lo làms hài lòng một gã đàn ông và gồng mình níu kéo, trì hoãn việc chia tay quả tốn thời gian hết sức.
Tại sao suy nghĩ của “kẻ kia” về em lại quan trọng hơn đánh giá của chính em về mình? Giờ em sẽ cười nhiều hơn, lo lắng ít hơn, có hay không có đàn ông, em vẫn thích chính em và dồn nặng lượng để chiều chuộng bản thân cho đã.