Truyện ngắn: Chào Hà Nội

blu0206

New Member
Hội viên mới
Part 1: Chào Hà Nội!

Tôi nhớ tác giả nào đó đã viết "Đôi khi chỉ đi lướt qua nhau, cũng đã là cái duyên". Tôi tin vào định mệnh. Tôi tin vào chữ Duyên. Dẫu em chỉ lướt qua cuộc đời tôi, chỉ dừng chân lại một thoáng ngắn ngủi, cho tôi ngắm nhìn em, thì tôi cũng tin, hai chúng tôi đã có duyên với nhau...

Đó là một buổi tối mùa thu trời se lạnh, quyện trong gió hương sữa thoang thoảng và những ánh đèn trở nên mờ ảo bởi làn sương mỏng rơi răng rắc xuống đường. Nhà Hát Lớn đầy ắp người, những nhóm bạn bè, những gia đình nhỏ, những cặp tình nhân... Người đến, người đi, người ngồi... Nếu như lòng người giống như những bậc thềm nơi đây, có thể vừa mới trở nên trống trải đã lại lấp đầy bởi những người mới đến???

Tôi đốt cho mình một điếu thuốc, uống thứ nước trà pha loãng được gọi là "trà đá", ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường, cảm thấy dễ chịu sau một ngày dài làm việc đầy mệt mỏi, với những con số khô khan và với những bản báo cáo cứng nhắc. Tôi của buổi đêm là một thằng lếch thếch, lang thang mài đít quần ở thềm Nhà Hát Lớn, tượng đài Lý Thái Tổ,...Tìm cho mình một góc lặng ở nơi công cộng khiến tôi thấy mình thảnh thơi và dễ chịu. Tất nhiên, tôi vẫn hay bù khú với bạn bè ở những quán bia, nhưng tôi vẫn thích nhấm nháp sự cô độc đến dễ chịu trên bậc thềm này. Khói thuốc trắng quyện dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa... Mùi hương dễ chịu ve vuốt khứu giác của tôi, thị giác nhìn bóng người trước mặt mình, mờ ảo và xa xăm...

Chợt nghe thấy một giọng nói đầy phấn khích, nhưng dịu êm và khe khẽ khiến tôi không kìm được, ngó sang bên.

- Chào Hà Nội! Chào Nhà Hát Lớn!

Chiếc ba lô đặt dưới bậc thềm màu xanh đậm, nổi bật lên chiếc giày cao gót màu đỏ, chiếc khăn len dài 3 màu đen đỏ cam quấn hững hờ nơi cổ. Một cô gái nổi bật trong đám đông, và khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh đáng yêu thu hút mọi ánh nhìn, trong đó có cả tôi.

Tôi phà hơi thuốc còn ngậm nơi cuống họng vì mải nhìn cô gái, một cách ngẫu hứng nhất, tôi khẽ nói đủ để cô gái nghe thấy(vì cô ấy đứng gần chô tôi ngồi)

- Hà Nội chào em!

Cô bé quay đầu nhìn tôi, mái tóc xoăn nhẹ khẽ bay theo gió,đôi mắt mở to không chớp, trông đáng yêu vô cùng.

Thật bất ngờ, sau 10 giây nhìn, cô bé xách chiếc balo và ngồi xuống cạnh tôi, chiếc miệng xinh tô chút son đỏ cười để lộ hàm răng đều và thẳng tắp. Tôi gật đầu chào lại em, trong đầu thầm khen mình tốt số.

- Cho em xin điếu thuốc!

Bất ngờ trước lời đề nghị của em, tôi tò mò đưa em điếu thuốc, và nhìn em châm lửa đốt như một người đầy kinh nghiệm. Khói thuốc hòa trong khói sương, khiến đôi mắt em mơ mảng, em với ma lực vô hình bỗng chốc khiến thằng tôi chai sạn với cuộc sống này trở nên xúc động, và ngơ ngẩn nhìn em, mãi không rời.

Em đưa mắt nhìn tôi, chiếc mũi nhỏ xinh chun lại:

- Ơ! Sao cứ nhìn em mãi thế? Bộ chưa thấy con gái hút thuốc bao giờ à?

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu trông ngu hết sức. Em bật cười, cằm khẽ tỳ lên đầu gối, bỗng chốc trở nên nhỏ bé lạ kỳ, tôi muốn đưa tay ra để ôm em vào lòng, rồi tự véo mình để thoát khỏi cơn mê, tôi tiếp tục hút thuốc, quay lại với cảm giác dễ chịu và bình yên, thêm một chút niềm vui vì có thêm 1 người ngồi cạnh …

Em cũng không nói gì, cứ lặng lẽ đốt thuốc, thi thoảng bắt gặp ánh nhìn ngây dại của tôi, em chỉ cười, nhả 1 bụm khói nhỏ về phía tôi tinh nghịch, khiến tôi bối rối quay nhìn đi chỗ khác. Em hát khe khẽ một bài hát của Trịnh Công Sơn, cưỡng lại ý muốn được nhìn ngắm em là một việc khá khó khăn trong buổi tối ngày hôm đó…

“Có khi mưa ngoài trời, là giọt nước mắt em

Đã nương theo vào đời làm từng nỗi ưu phiền

Ngoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng

Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ chút thở than,

Chân đi nặng nặng hoang mang

Ta nghe tình lặng rơi nhanh dưới khe im lìm…

Ru đời đi nhé ôi môi ngon này giữa trần gian

Ru từng chiếc võng lênh đênh vào giấc ngủ ngon

Cho tôi tay gối mong manh, cho tôi ôm lấy vai thon…”

Tôi càng thấy mến em khi những câu hát ấy len lõi vào tâm hồn…

Đến gần nửa đêm, khi còn lại lác đác một vài người, tôi mới hỏi em:

- Vậy nhà em ở đâu? Anh đưa về…

Em hấp háy mắt nhìn tôi ranh mãnh:

- Anh muốn biết nhà em ở đâu hả?

- Trời tối rồi, con gái về khuya quá ko nên, cô nương muốn bị các chàng chọc ghẹo giữa đường thì cứ về 1 mình đi, tôi có lòng tốt muốn đưa về lại bị hiểu lầm vầy, thì thôi, về trước vậy.

Tôi gửi trả tiền nước và bước ra xe của mình, bỗng vạt áo bị kéo lại, em khoe hàm răng trắng ngọc của mình :

- Trong cả buổi tối, mãi mới thấy anh nói 1 câu dài hơi vậy. Hihi

Tôi ngồi lên xe, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn em. Em lè lưỡi trêu tôi:

- Vậy quá giang anh một đoạn nhé, em cũng ko có đi xe, được ko?

- Không đâu, hết hứng rồi. Tôi giả bộ nói lẫy.

- Người ta năn nỉ mà. Em túm lại vạt áo tôi, khuôn mặt nũng nịu, yêu vô cùng khiến tôi cũng không nhịn được chiêu làm mặt dỗi hờn mà phì cười.

Người ta sẽ tưởng 2 chúng tôi là một cặp tình nhân mất. Tôi thấy vui với ý nghĩ như vậy, để chiếc balo của em lên đằng trước, và sẵn sàng nổ máy khi em yên vị chỗ ngồi.

Trên đường về, em kể chuyện hài cho tôi khiến tôi ko nhịn được cười, tôi cố tình chạy thật chậm, để thời gian ở cạnh em nhiều hơn một chút, đường về rộn tiếng cười. Chỉ dẫn một hồi, lắt léo vài con phố, loanh quanh mấy ngóc ngách, chợt em giựt áo tôi rồi bảo đến rồi, tôi đỗ trước một khách sạn nhỏ, chưa kịp ngạc nhiên, em xách balo, vẫy tay chào tôi.

- Nhà em đây á? Tôi hỏi đầy nghi ngờ.

- Không! Hôm nay em ngủ tại đây.

Tôi trợn mắt, trong đầu đầy ắp câu hỏi, rồi vội gọi theo em:

- Lấy số điện thoại của anh đi!!

Em bước xuống bậc thềm, đối diện với tôi vẻ nhí nhảnh:

- Anh kỳ nhỉ? Ko hỏi xin số em, lại hỏi em lấy số điện thoại của anh.

- Ờ thì… Biết đâu em gặp chuyện gì, thì có thể gọi anh đến ứng cứu.

Em hấp háy mắt khiến tim tôi rớt khỏi lồng ngực:

- Thế anh ngủ với em, khỏi liên lạc qua điện thoại, vì chờ anh tới, em cũng đã “xong” phim rồi.

Part 2: Nếu có duyên nhất định còn gặp lại nhau

Nơ ron thần kinh đang chạy trong đầu tôi nhanh gấp 3 lần bình thường, quả thiệt với cái giọng nửa đùa nửa thật, thêm chút khiêu khích kia khiến tôi ko khỏi bối rối và phân vân, liệu cô gái này đang giỡn chơi hay nói thiệt?

Nhìn vẻ mặt có vẻ khổ sở của tôi, em phá lên cười rộn cả 1 góc phố, tôi giật mình ngó xung quanh, sợ người ta chạy ra hô hoán công an phường đến bắt kẻ điên quấy quá giấc ngủ của họ. Tôi đâm dỗi thiệt:

- Em cười vậy, người ta dậy vác gậy đuổi cả anh và em đi đấy.

Sau một hồi miệng bị banh ra, em xoa xoa má:

- Cơ hội của anh đã hết rồi nhá, anh về đi, em ko sao đâu, khách sạn này em quen thuộc lắm rồi. Còn điện thoại, nếu có duyên với nhau, em sẽ hỏi xin anh số điện thoại nhé!

Rồi em chìa tay ra bắt tay tôi:

- Hôm nay, gặp anh em thấy rất vui. Lâu lâu mới có người khiến em cười vỡ bụng như vậy. Bye!

Nói xong, em nháy mắt với tôi rồi biến mất vào cánh cửa kính mờ ảo… Còn tôi vẫn ngẩn ngơ với cơ hội mà em vừa nói là tôi để mất trong 10 giây đần mặt, để rồi đêm về nằm trong chăn, tiếc đến độ đạp chăn gối ra khỏi giường, và tự sỉ vả mình thiệt ngu…

Tôi lại trở về với công việc hàng ngày của mình, bận rộn và khô khan. Đôi lúc bất chợt hình ảnh em hiện ra trong tâm trí, một tiếng thở dài, tự hỏi bản thân vậy em và tôi có duyên với nhau không? Tôi vẫn giữ thói quen ngồi thềm bậc Nhà Hát Lớn, nhâm nhi cốc trà, và lắng mình trong cái ồn ã và tiếng nói cười rộn ràng của nơi công cộng, chỉ khác nỗi, tôi còn thêm cả việc ngồi ngóng trông cái dáng cao gầy nhỏ bé dưới cái lạnh cuối thu… Hi vọng chữ DUYÊN sẽ đến với tôi và em…

Em thật lạ, từ cách ăn mặc cho đến lời nói, đến cả những hành động lúc ngây ngô lúc lại già dặn, đôi khi rất tinh quái… Tôi thèm được gặp lại em, để hiểu thêm chút nữa, con người ấy…

Nhưng có vẻ 1 tuần ngồi mài mông trên Nhà Hát Lớn, hoặc chạy vòng vòng quanh khu khách sạn , tôi ko đủ kiên nhẫn để tìm, chờ đợi em nữa. Tôi tặc lưỡi và… quên. Lại tiếp tục lang thang trà đá, thi thoảng lôi mấy thằng bạn thân đi nhậu, có khi lại đi gặp gỡ một cô gái được người quen giới thiệu. Tôi đưa em vào kí ức của mình, để mỗi khi bắt gặp một mùi hương quen thuộc, đôi giầy đỏ, cùng với nụ cười xinh lại nhạt nhòa trong kí ức…

Tự dưng trời mưa, không thể ngồi ở Nhà Hát Lớn, có quá nhiều người trú tại đó, tôi đành lê gót lên hiệu sách Đinh Lễ, định bụng sẽ up thêm vài cuốn hay ho vào tủ sách của mình, vừa giết thời gian, vừa chờ mưa tạnh. Tôi lên tầng 2, ngó dọc ngó ngang những tầng những lớp truyện, sách. Sững lại khi bắt gặp chiếc khăn len 3 màu đen- đỏ - cam nổi bật, chiếc váy ngắn màu xanh sẫm khiến cặp đùi em hiện ra trắng muốt.

Em đang say sưa với cuốn”Bên cạnh thiên đường” của Quản Ngai, và tôi dám chắc rằng, lông mi em dài không kém gì nhân vật Lông Mi trong truyện, thi thoảng khẽ chớp, giống cánh bướm đang dập dờn trước gió.

Tôi ngây dại ngắm nhìn em, như nuốt lấy nỗi nhớ mà tôi cứ cố chôn thật kĩ… Lạ thật, tôi mới chỉ gặp em có 1 lần, mà cái dáng vẻ cô độc ấy khiến tôi muốn ôm em, muốn để em núp kĩ vào lòng mình, mái tóc khẽ xoăn khiến tôi muốn vuốt thật nhẹ nhàng những lọn tóc lòa xòa …

Và em ngẩng lên, chạm ánh mắt tôi, một thoáng ngạc nhiên và nụ cười tràn ngập ánh nắng. Không bỏ lỡ dịp may, tôi muốn nắm lấy cơ hội mong manh này, đến ngồi xuống cạnh em.

- Em cũng đọc Quản Ngai à?

- Chưa, bây giờ em mới đọc.

- Hay chứ?

- Chưa biết được.

- Vậy em nên đọc hết cuốn này, nó rất thú vị.

- Ở điểm nào?

Em nheo đôi mắt đen láy nhìn tôi, hất tóc sang một bên, để lộ chiếc gáy trắng xinh và đầy quyến rũ. Nhất thời ko kiềm chế được, tôi đắm đuối nhìn cái cổ xinh ấy khiến em chau mày, vỗ tay cái bốp trước mặt tôi:

- Anh làm gì nhìn em ghê thế? Không trả lời câu hỏi của em đi à?

- À, à… Tôi giật mình, ngó lên.- Vì cái cách yêu của nhân vật chính này với cô gái tên Lông Mi.

- Như thế nào ạ?

Em kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi…

- Đưa cuốn sách đây anh mượn.
Tôi đọc to một trích đoạn trong Lông Mi”...Giờ đây ước mơ lớn nhất của tôi chính là gương mặt của người con gái trong lòng mình: mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt thân quen ấy. Gương mặt ấy mỗi ngày đều già đi một chút, bị thời gian gặm nhấm, bị năm tháng phôi pha. Tôi sẽ nâng niu gương mặt ấy, cẩn thận đếm từng nếp nhăn, đếm đến khi nào không nỡ nữa mới thôi. Sau đó tôi sẽ mỉm cười mà nói với em rằng, vẻ đẹp của người đàn bà không phải chỉ ở làn da, mái tóc. Rồi chúng tôi sẽ cùng thức dậy, cùng nấu cơm, cùng rửa bát, cùng ngồi ngoài hiên tắm nắng, cùng ngồi ngẩn ra, cùng nhau đối diện với thời gian.”

Em lặng im nghe tôi đọc, và vẫn thing lặng khi tôi xong trích đoạn của mình.

- Anh mời em uống café nhé!! Tình cờ gặp em ở đây, chứng tỏ chúng ta có duyên ấy chứ nhỉ?

Em mỉm cười: - Quán nào hở anh?

- Một quán gần đây, đi bộ một chút là sẽ tới. Em đi bộ được ko?

- Được mà, em đi suốt ấy mà. Em chun mũi cãi lại.

Tôi cầm cuốn “Bên cạnh thiên đường” ra ngoài thanh toán, rồi ghi vội số điện thoại của tôi đưa cho em.

- Tặng em này!

- Tặng em thật à?

Em giở trang giấy mà tôi đã ghi vào:

- Ơ! Em đã hỏi anh số điện thoại đâu mà anh ghi luôn vào đây???

- Hì, đỡ mất công em hỏi còn gì.

Em cười lớn:- Anh hay thiệt!!! Chiếc miệng tô chút son đỏ nhìn chỉ muốn cắn…
:momong::dangyeu:

(Còn típ)
 
Part 3: Đêm say

Lần thứ 3 gặp em, không phải là tình cờ, mà do tôi cố tình tạo ra, nhưng lại làm vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Tôi biết em đang làm ở một công ty tại đường Ngô Quyền, nên cố tình ngồi đợi cho tới khi dáng em xuất hiện bên đường, tôi vội vã cho xe chạy tới, rồi chầm chậm lướt qua em, cố tình ngạc nhiên ngoái lại nhìn rồi thắng phanh.

- Lại tình cờ gặp em nhỉ?? Không có xe đưa đón à? Lên anh đèo về.

Em chun mũi( điệu bộ hay thấy mỗi lần tỏ ra ngạc nhiên)

- Lại gặp anh à? Vậy mình đi uống rượu đi. May quá, có người đưa mình về lúc say.

Lần này tôi ngạc nhiên thật, miệng lại chữ o:

- Em biết uống ko đấy mà bày đặt đòi đi uống rượu?

- Thế anh có đi không nào?

Tôi gật đầu lia lịa như sợ em đổi ý, em bụm miệng cười leo lên xe tôi.

- Thế cô nương thích uống rượu gì? Dân tộc hay vodka?

- Rượu nào mà chả là rượu, đều từ gạo mà ra, cho anh lựa chọn đấy.

Tôi chạy xe tới quán Lộc quen thuộc, nơi tôi với đám bạn vẫn hay “đối ẩm” với nhau. Quán vẫn im lìm giữa con phố vắng tanh, một không gian tịnh giữa cái ồn ào của thành phố này. Tôi gọi một bình rượu cúc, thêm đĩa rau xào và con mực làm đồ nhắm, em xoa tay xuýt xoa:

- Ái chà, đồ nhắm ngon, rượu ngon, giai đẹp ngồi kế rót rượu, đời còn gì vui bằng.

- Công làm xe ôm và làm “cave” tính thế nào em nhỉ? Tôi cụng ly với em.

- Ờ! Cứ uống đi đã, em trả công sau. Mà này…

- Sao thế?

- Anh nhất định ko được say đâu đấy, để mình em say thôi nhé! Còn có người đưa em về.

Tôi phẩy tay, rót thêm rượu vào chén:

- Yên tâm đi cô bé, con ve trong cái ca này chỉ phục vụ cô nương thôi, chứ nhất định ko để cô nương chịu thiệt.

- Vậy thì yên tâm rồi, cụng ly vì em tuyển được ô sin nào!!!

- Nhà giàu ghê! Tuyển được ô sin cơ đấy!!!

- Ô sin đưa đón , làm con ve đây còn gì. Nói xong em cười ngặt nghẽo, tôi cũng cười theo, ko thấy khó chịu.

- Vậy thì để tại hạ hầu tiểu thư hết đêm nay.

Tôi thề là tôi chỉ nói cho vui, chứ nào có dụng ý gì đâu, tôi trân trọng em còn ko hết, đâu dám vùi hoa dập liễu, chỉ là rượu vào thêm chút lời ra thôi. Em hơi sững người nhìn tôi, rồi sau đó là nụ cười lấp liếm, tôi thấy có vẻ mình hơi lỡ miệng, nên gắp đồ nhắm cho em, cười trừ:

- Đừng hiểu nhầm ý anh!

Tôi với em đối ẩm với nhau hết 2 bình rượu, cũng ko ngờ 1 cô bé nhỏ nhắn như em lại có tửu lượng cao như thế. Thêm điều thú vị về em.

Có tửu có sắc, chén rượu càng uống càng ngọt…

Nhưng khi say em quậy quá trời làm tôi điêu đứng mấy phen.

Khi còn ở quán, em hút thuốc như điên, lảm nhảm và rồi khóc ngon lành. Đại loại em rất hận con trai, em hận thằng người yêu cũ của em, hận hắn vì hắn đã bỏ rơi em. Tôi lẩm bẩm trong bụng, mả bố cái thằng ngu, miếng ăn dâng tới miệng thế còn chê ỏng eo, làm cho nàng khổ sở thế này.

- Ngày trước, em là hoa khôi của khối (ko lấy gì làm ngạc nhiên, em xinh thế cơ mà), em kiêu lắm, bao người muốn chết dưới chân em mà ko được, thế mà em lại yêu con người đó, vâng,em yêu nhanh lắm, chỉ 5 giây nhìn hắn là trái tim em gục rồi. Anh ấy cũng yêu em, em hạnh phúc lắm anh ợ… Ợ… Em phát điên vì anh ấy… Nhưng mà em điên quá, anh ấy ko chịu được… Nên bỏ em mất rồi… Huhu…

- Anh là đồ khốn nạn!!!

Em hét to và tát tôi thật mạnh, hơi choáng vì bất ngờ với cú tát của em.

- Anh là thằng tồi, anh chơi tôi rồi bỏ tôi như bỏ đi một miếng giẻ.

Tôi dỗ dành em, khẽ liếc ông chủ quán, mọi người trong quán đổ dồn mọi ánh mắt về phía chúng tôi. Thiệt tình, ko để cái mặt vào đâu cho đỡ ngại, để tránh mấy con sói đói chuẩn bị nhẩy vào tỏ vẻ cảm thông, an ủi em và ném tôi ra khỏi quán, và tránh ko gây mất trật tự quán để công an khỏi ập vào, tôi gọi tính tiền và bế xốc em lên xe. Em hát to những bài quen thuộc về Hà Nội, giọng vẫn còn lè nhè:

- Em rất rất rất thích Hà Nội anh ợ…

- Uh!!! Nhưng em ngồi yên và bám vào anh đi, đừng đứng lên xe, nguy hiểm lắm biết ko?

Tôi kéo tay em vòng qua eo mình, chỉ sợ đánh rơi mất em…

Em trở nên ngoan ngoãn hơn, để yên tay mình trong tay tôi, khe khẽ hát “Người nghệ sỹ lang thang ngoài con phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường…”

Bất chợt tôi cũng ngân theo giọng của em, tâm trạng thật khó mà diễn tả…

“Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ…”

Mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió, đã lâu lắm rồi tôi ko có cảm giác này… Yên bình giữa đêm Hà Nội, hàng cây lặng lẽ đứng cạnh ánh đèn, xe cộ cũng thưa thớt dần, sương buông xuống lạnh buốt, chợt nhớ chợt yêu Hà Nội xiết bao… Tôi siết chặt bàn tay lạnh giá của em, có lẽ sương xuống nhiều, chiếc áo mỏng manh không đủ giữ ấm cơ thể một người say xỉn.

Tôi chạy xe về hướng khách sạn của em, nhưng em níu tay tôi, giọng ngân ngấn nước:

- Đừng!!! Em không muốn về đấy. Anh đưa em đi, bất cứ đâu cũng được…

Tôi dừng xe, liếc nhìn em qua kính chiếu hậu:

- Anh chỉ đưa em trở lại khách sạn cũ thôi mà, trời nhiều sương rồi, anh sợ em lạnh…

Em quàng tayôm tôi, hơi ấm từ cơ thể em truyền sang tôi khiến tôi muốn dậy sóng.

- Đưa em đi!! Hôm nay anh hứa là sẽ chăm em cả đêm mà…

- Em định nộp mình cho sói à? Tôi giả vờ nhe nanh cười nham hiểm.- Nói trước, đêm về anh ko chăm được em đâu, mà em chăm lại anh đấy.

- Thế à?? Em thử xem con sói này khỏe tới đâu thôi.

Em lại nháy mắt tinh nghịch trêu tôi, nhìn mà phát ghét, tôi quyết tâm hôm nay phải hành động thật, cho em biết tay, để lần sau chừa cái tật trêu giai kiểu ấy đi. Thù ko trả trẻ con nó cười cho.

Tôi cho xe chạy thẳng đến 1 nhà nghỉ gần đấy…

(Còn típ)
:dangyeu::dangyeu::dangyeu:
 
Ðề: Truyện ngắn: Chào Hà Nội

Trời
đổi tên là truyện dài đi bác ơi
đok hoa hết cả mắt
hihi
 
Nó ở lưng chừng giữa truyện ngắn và truyện dài :">
 
Part 4: Tôi yêu em

- Hối hận bây giờ còn kịp đấy nhóc!

Tôi đe dọa.

- Em sống để hối hận mà.

Em cười, đôi mắt chợt buồn đến nao lòng khiến tôi hơi chùn bước. Nhưng con trai cũng có cái sĩ diện của con trai, đã đưa được em đến đây rồi, lại ra về tay trắng, mấy thằng bạn tôi chắc sẽ cười nhạo vào mặt tôi mất. Tôi dựng xe ở tầng hầm nhà nghỉ, quay lại nhướng mày ngụ ý hỏi em thêm lần nữa. Em hát khe khẽ một bài của Bằng Kiều:

“Có khi ... tình ta như cánh hồng
Lay nhẹ trong sương gió
Sợ khi nắng mưa ... sợ khi giá rét
Sẽ héo ... và tàn theo năm tháng”

Lòng tôi chùng xuống, sao em lại phải vậy hở em? Tôi sợ ý nghĩ em là một cô gái dễ dãi, dễ dàng leo lên giường với bất kỳ người nào em mới gặp. Tôi sợ cái thằng đàn ông trong tôi, bản năng trỗi dậy, sẽ làm đau em. Nhưng nếu em chỉ coi tôi như những thằng khốn nạn khác, tôi sẽ trở nên khốn nạn, ít ra nếu đây chỉ là một mối quan hệ qua đường, tôi muốn nếm mùi vị da thịt em, để sau này ko phải hối tiếc…

Em bước ra khỏi buồng tắm, hơi nước và mùi thơm bao bọc quanh cơ thể em khiến tôi như con thú hoang, kéo em vào lòng mình. Như quên hết mọi thứ xung quanh, tôi ném em lên giường, giật phăng cúc áo, dụi mặt vào cổ em, bàn tay lần tìm bờ ngực em… Cơ thể tôi đè nghiến em xuống giường, nóng bừng, và muốn được giải phóng…

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi, khiến tôi sực tỉnh, tôi trượt khỏi cơ thể em.

Em nhìn tôi ngơ ngác, chiếc miệng xinh mím chặt lại, đôi mắt long lanh đầy nước.

Tay đang để lên bầu ngực, tôi chuyển địa điểm lên má em, gạt những giọt nước nóng hổi đang rơi chảy qua khóe mắt, rồi vuốt tóc em thật dịu dàng…

Tôi không muốn thể hiện thú tính của mình lên người em, khi mà em ko phải của riêng tôi. Chúng tôi cứ nằm đấy, nhìn sâu vào mắt nhau, im lặng và cảm nhận tiếng nhịp đập của trái tim.

Tôi hôn lên trán em:

- Anh xin lỗi, anh chỉ dọa em thôi, đừng sợ, ngủ đi. Anh hứa sẽ ko làm gì em đâu.

- Em xin lỗi anh!!!Em…

- Anh biết rồi, cứ ngủ ngoan, anh hát cho em ngủ nhé! Em mỉm cười, khuôn mặt nhẹ nhõm, cố gắng lắm tôi mới chế ngự được bản thân mình, thôi, tập trung vào câu hát, để xoa dịu nỗi khổ của riêng mình.

“Ru em đầu con gió, em hong tóc bên hồ

Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi thơm quá

Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa

Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa đông

Ru khi mùa mưa tới, ru em mãi yêu người

Ru em hoài bé dại, một hồn thơm cây trái

Ru em chờ em nói, trên môi tình thoát thai

Ru em ngồi im đấy, ru tình à ơi

Ru người ngồi mãi cùng tôi

Ru em hài nhung gấm, ru em gót sen hồng

Ru bay tà áo rộng,vượt tình tôi chấp cánh

Ru trên đường em đến, xôn xao mừng tiếng chim

Ru em là cánh nhạn, miệng ngọt hạt từ tâm

Ru em tình như lá, trăm năm vẫn quay về

Môi em là đốm lửa, cuộc đời đâu biết thế

Xin em còn đâu đó cho tôi còn tiếng ru

Ru em ngồi yên nhé, tôi tìm cuộc tình cho”

Em rúc vào ngực tôi ngủ thật ngoan như một con mèo con, thi thoảng dụi dụi chiếc mũi xinh khiến lòng tôi lại nổi sóng. Trải qua nhiều vất vả và khó khăn trong cuộc sống, nhưng có lẽ đêm nay là đêm nhọc nhằn nhất của tôi, khi ôm một cô gái đẹp ngủ, mùi thơm của tóc, của da thịt cứ kéo tâm trí tôi lên tận mây xanh, mà một tay kê đầu cho em gối, tay còn lại phải cố giữ nguyên ở vị trí eo, thật ko có gì khổ sở bằng…

Tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy, thấy em tay chống cằm ngắm tôi ngủ. Bố khỉ, nước dãi vẫn còn vương trên mép, tôi lấy tay chùi, miệng hơi khô khốc:

- Đẹp trai quá hay sao mà nhìn thế?

- Không! Anh ngủ xấu hoắc à.

Tôi cốc nhẹ lên trán em khiến em la oai oái, rồi bật dậy đi vào nhà tắm, tôi cần chút nước lạnh làm nguội bớt cái đầu của mình. Chiếc cúc áo bị tôi giật đứt, khiến ngực em hiện ra thấp thoáng, trắng ngần,…

Tắm xong, sảng khoái và dễ chịu, đầu óc cũng nguội bớt, tôi định bụng đưa em đi ăn sáng tại Phở Lý Quốc Sư. Nhưng em đi mất rồi, tôi bần thần ngồi nhìn chỗ em đã nằm đêm qua, khẽ nhớ lại mùi hương của em…

Có lẽ, khi đối diện với em, tôi ko thể biến mình thành thằng khốn nạn được… Hơi buồn với ý nghĩ ấy, tôi giở điện thoại ra xem, có 1 tin nhắn:

“Anh lại bỏ lỡ cơ hội của mình rồi, đồ ngốc ạ, mỡ dâng lên đến miệng còn chê. Hihi. Em phải đi làm rồi, cảm ơn anh tối qua nhé, ô sin phục vụ chuyên nghiệp lắm.”

Tôi bắt đầu tự sỉ vả mình, ờ, có lẽ tôi là thằng ngu nhất trên đời này, ôm gái cả đêm mà ko làm gì, tôi có thể lên chùa đi tu được rồi đấy nhỉ.

Tôi trả phòng, và trở về cuộc sống đời thường của mình, một chút khoan khoái, một chút yêu đời, khiến công việc trở nên thú vị hơn…

Có số điện thoại của nhau rồi, tôi với em gặp nhau thường xuyên. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết hơn, phát hiện khá nhiều điểm giống nhau, cả tôi và em đều thích những quán café kiểu cổ điển và bụi bặm, em thích rock, tôi thường xuyên nghe, em thích lang thang, còn tôi thì hay mài đít quần ở những quán ven đường…

Cái khoản buôn dưa lê qua tin nhắn cũng khá hợp nhau.

Đôi khi đang làm, tôi nhận được tin nhắn dở ương của em.

“ Này Hà Nội, em vừa quen được một em xinh lắm, người ngon, 3 vòng chuẩn, chân dài nuột lắm. Anh thích không, em giới thiệu cho”

“Tôi chưa phải trai ế. Lo cái thân mình đi. Con gái mà hở chút mời trai vào nhà nghỉ, may cho cô là gặp tôi, chứ ko thì…”

“Ko thì sao?? Đôi lúc em nghi ngờ giới tính của anh đấy. Anh có phải con trai 100% ko?”

“Ý gì đấy? Muốn kiểm tra ko, tôi cho em check luôn đấy”

“Thôi, hôm trước thử rồi, biết hết rồi, chả thấy tăm hơi đâu^^ “

“Thật đúng là, các cụ nhà ta nói chẳng sai bao giờ, thù ko trả trẻ con nó khinh, mình nương tay với địch là bị địch quay ra cắn ngay được. Cái tính thương người ko đúng lúc tí nào. Hừ!”

“Hihi. Em hỏi thiệt nhá. Người em ngon ko?”

“Uhm! Đằng trước đằng sau cũng thấy nhấp nhô, da cũng mịn màng, có thể coi là ngon được”

“Gớm, ai như anh, khen thế mà cũng khen. Thế ngon sao ko xơi?”

“Lại chủ đề cũ, no comment”

Em cứ cố tình hỏi khó tôi, thiệt không cách gì trả lời em được. Khi em vẫn còn yêu người cũ, ko thể quên được, thì tôi nào có mở được miệng để thổ lộ tình cảm của mình, rằng tôi yêu em, ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi nghe em chào Hà Nội, trái tim tôi đã bị nụ cười ấy chi phối mất rồi…

Tôi chỉ có thể lặng lẽ bên em, đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn, để em tựa vào vai mình mỗi lần em muốn khóc, cầm tay em sang đường, hôn lên trán em khi đưa em về nhà…

(Còn típ):k4929481::k4929481::k4929481:
 
Part 5: Chuyện tình cũ và “Lông Mi”

Tôi dẫn em đi gặp những người bạn của mình. Lúc đầu em rất vui, còn luôn miệng líu lo:

- Em mặc thế này có đẹp ko?

- Em đi gặp bạn anh chứ đi gặp giai đâu mà cần gì đẹp với chả xinh.

- Bạn anh là con gái à?

- Không. Anh nói rồi, con trai mà, em sợ ko?

- Đấy, thế là giai 100% rùi, phải diện chứ! Em chun mũi.

- Thôi khỏi cần, em mặc gì trông cũng xinh hết.

Em ngó tôi, miệng chúm chím:

- Lần đầu mới nghe thấy 1 câu khen thật lòng à nha! Em xinh lắm hả?

- Ờ! Đi thôi, nhiếu quá!- Tôi nổ máy, tránh ánh nhìn tinh ranh của em.

Nhưng khi tới nơi, dường như không còn là cô bé bạo dạn nữa, em bị khớp đến nỗi cứ ngồi im một chỗ, chẳng hoạt bát như ngày thường. Giữa bữa nhậu, em đứng lên xin phép ra về, cáo lỗi vì có việc bận, làm lũ bạn tôi nguýt tôi mấy lần, chúng nó nói tôi lại đi ăn mảnh với em xinh, quên bạn bè rồi.

Cái lũ… chỉ được cái... nói chuẩn.

Tôi chạy xe và quay sang tò mò:

- Bạn anh thằng nào cũng đẹp trai, em không thích à?

- Không ạ! Chỉ tại em hơi mệt thôi.

- Hi! Tụi anh là thế mà, cứ gặp nhau là nói chuyện ko kiêng nể, chắc em ngại.

Em mỉm cười, qua gương tôi thấy em gượng gạo, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, nghĩ em mệt thật, nên ko hỏi thêm gì nữa, đưa em về đến nơi như đã hứa.

Thằng Trung là thằng bạn ranh ma nhất, thấy gái đẹp là hắn mê liền, biểu hiện là trên bàn tiệc, hắn nhìn em ko chớp mắt, rồi tự dưng mấy ngày hôm sau nó gọi tôi ra uống nước, hất hàm hỏi tôi:

- Này! Mày thích con bé đó à?

- Uh!! Nài nài! Tao cấm mày bén mảng đến em ấy nhé!

- Em ấy ngon phết. Nhưng mày đừng dây vào em ấy, tao nói thật đấy.

- Ý mày là gì?

- Em ấy trông “đĩ” lắm, mày ko hợp đâu.

Tôi đấm thẳng vào mặt thằng bạn, ko nể nang gì:

- Chăm em Hân của mày đi, đừng nhiều chuyện như chim lợn nữa.

Nói xong tôi đi về văn phòng, bỏ mặc nó đứng ôm mặt nhìn tôi trân trối…

- Này Hà Nội. Em hỏi anh câu này nhá

- No comment đối với câu hỏi cũ. –Giọng đầy cảnh giác.

Tôi nhìn em khuấy nhẹ ly café rồi đưa cho tôi uống, em từng bảo, em ko thích uống cafe vì nó đắng, nhưng lại thích ngửi mùi thơm ngậy ấy, nhất là khi café được lần đầu khuấy nhẹ, vị của sữa quyện vào thơm lừng…

- Anh yêu ai bao giờ chưa?

Tôi nhìn em dò xét. Em chưa từng hỏi tôi câu ấy.

- Sao tự dưng lại muốn biết kiểu thông tin ấy của anh?

- Ờ! Tự dưng muốn biết thôi.

Tôi để vị đắng của café ngấm vào lưỡi, vị giác được kích thích mạnh:

- Rồi. Đã từng yêu.

- Như thế nào?

- Câu hỏi chung chung, ko trả lời đâu.

- Ý em hỏi là câu chuyện thế nào? Và tại sao 2 người chia tay?

Em nhìn tôi chăm chú, thái độ phấn khích mong chờ một câu chuyện hay ho về tôi. Khẽ ho để lấy giọng, tôi mở lòng mình ra với em…

- Tên cô ấy là Hân, là người con gái rất đỗi dịu dàng và cũng xinh đẹp nữa…

Anh với cô ấy yêu nhau suốt 3 năm cấp 3. Lên ĐH, anh với cô ấy thuê phòng cạnh nhau, cùng nấu cơm, cùng học bài, cùng chăm sóc nhau mỗi khi ốm đau. Vui vẻ và bình yên vô cùng. 2 đứa có ý định sau khi ra trường, sẽ làm đám cưới. Cứ tưởng, có mục tiêu rồi, sẽ cứ thế mà cố gắng phấn đấu, chờ ngày ra trường thôi. Nhưng đời có ai biết được chữ “ngờ”…

Lên Đại học, anh quen với ba người bạn, có thể nói là thân thiết, cùng vào sinh ra tử, sẵn sàng sống chết vì nhau, em cũng gặp rồi đấy.

Hôm sinh nhật của anh, cô ấy nấu vài món và mời bạn anh đến mừng. Tụi anh đã có một buổi tối rất vui, lúc cô ấy vào phòng vệ sinh, Trung bảo với anh:

- Thằng này tốt số thế, có được người yêu xinh như tiên ấy, lại hiền dịu.

Anh rất hãnh diện, tính sĩ diện lại cao, gặp hơi men nên càng được dịp bốc lên đầu:

- Và rất chung thủy và mạnh mẽ. 4 năm yêu nhau, nàng chỉ cho tao hôn và ôm eo thôi.

- Thế cơ à? Tao ko tin đâu.

- Thật đấy! Không tin mày thử xem, có đoạt được cô ấy khỏi tay tao ko.

- Mày đừng ngạo mạn.

- Tao ko ngạo mạn, mà tao tự tin vào tình yêu của nàng.

- Vậy tao sẽ cho mày thấy, đàn bà dễ thay lòng đổi dạ lắm.

Anh với Trung giao kèo với nhau, anh thật ngu ngốc, không biết nghĩ cái gì, đem bạn gái mình ra đặt cược, chỉ là vì sự thủy chung của cô ấy.

Anh luôn nghĩ, cô ấy rất yêu anh, 4 năm yêu và cả tương lai hẹn trước, chắc chắn cô ấy sẽ ko ngã lòng với một kẻ mới quen như Trung, nên anh ko mảy may đề phòng. Yêu nhau lâu vậy, mọi thứ quá quen thuộc, quá đi vào lối mòn, đôi khi anh cũng cảm thấy nhàm chán, và có lẽ cô ấy cũng cảm nhận như vậy…

Cô ấy đôi khi gặp chuyện ko vui trong công việc làm thêm, lại về lo cơm nước cho anh, anh thì vô tâm, cứ la cà phố phường, thế là stress, tụi anh cãi nhau thường xuyên hơn, toàn những điều vụn vặt.

Anh cũng không chủ động làm lành mà cứ mặc kệ, để cô ấy khóc thỏa thích, khóc chán lại nấu cơm cho anh ăn. Nói chung, quãng thời gian đó, anh thật có lỗi với cô ấy…

Trung chờ những dịp như thế, hắn luôn có mặt kịp thời những lúc cô ấy tủi hờn nhất.

Và cuối cùng, cô ấy nói chia tay anh.

Em chớp chớp mắt nhìn tôi, khích lệ tôi kể tiếp.

- Có thể như Quản Ngai đã từng nói về cuộc đời hắn

“Tôi có một người tình

Không cẩn thận đánh rơi mất rồi

Tôi lại có một người tình khác

Không cẩn thận lại đánh rơi mất.”

Anh đánh mất cô ấy, và không thể tìm lại được nữa. Trái tim anh như hóa đá, khi nhìn thấy cô ấy trong vòng tay của Trung- thằng bạn đã từng cá cược tình cảm với anh, và cô ấy trao hết tất cả cho hắn, một cách dại khờ…

- Vậy “Lông Mi” của anh là ai?(ý em muốn hỏi người tình thứ 2 của tôi là ai?)

Tôi nhìn đôi mắt trong veo của em, thấy mọi chuyện bấy lâu nay tôi chịu đựng hóa nhẹ như cơn gió.

Tôi lắc đầu:

- Chưa tìm thấy!

- Anh vẫn còn yêu cô ấy đúng không?

Tôi suy nghĩ giây lát, rồi lắc đầu.

- Bây giờ thì không.

- Tại sao? Con trai dễ dàng quên thế sao?

Tôi bẹo má em, cho chừa cái tật nghĩ xấu về con trai.

- Không phải thằng nào cũng khốn nạn đâu, tư cách anh đầymình, em cũng biết rồi còn gì.

Em xoa xoa má nguýt tôi:

- Chỉ giỏi bắt nạt trẻ con. Hừ!

Tôi đốt thêm điếu thuốc:

- Anh phải mất 3 năm để cân bằng lại mình và quên cô ấy…

Em chợt ôm trọn khuôn mặt tôi, khuôn ngực phập phồng đầy ấm áp.

- Ngoan ngoan! Đừng buồn nữa, nếu anh tìm thấy Lông Mi của anh, thì cố gắng đừng đánh rơi nữa đấy ngốc ạ.
(Còn tiêp)

Cảm ơn mọi người :">:nuhon::nuhon::nuhon::nuhon::nuhon:
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top