"Bất kể người con gái nào mang trong tim mình một trái tim đá đều không bao giờ có tình yêu thật sự. Trái tim đá biết bao giờ nở hoa?"
Buổi sáng, không khí ồn ào và bụi bặm. Thành phố Hải Dương tuy còn nghèo nhưng vẫn là một thành phố đông đúc. Mà trời vào thu cũng không thể trong xanh như cái thời xưa được nữa. Đôi khi sự phát triển của con người cũng làm hại con người không ngờ.
Lam bặm bôi khi nghĩ đến đây ! Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lắc đầu. Ý nghĩ bắt đầu xẹp xuống trong đâu khi cô bé đi qua một đám con trai. Bọn chúng ồ lên, huýt sáo khe khẽ. Một tên hét lên:
- Cô bé xinh quá ! Tóc dài ơi, em tên gì?
Lam đỏ mặt, cố đạp thật nhanh. Bọn chúng vẫn bám theo và buông lời chọc ghẹo. Lam không nói gì, mặt đỏ, miệng lúng túng. Cô muốn mắng thẳng vào mặt bọn chúng nhưng lại sợ.
- Này, mấy thằng "dê xồm" kia, biến ngay !
Bọn con trai xám mặt khi thấy người vừa phát ngôn. Đó là một cô bé tém, cao và hơi gầy. Lam nghĩ bọn chúng quen với cô bé ấy và nể sợ cho nên vội lủi mất. Lam mỉm cười :
- Cám ơn bạn !
Cô bé lắc đầu :
- Bạn cần phải cứng cỏi lên. Với lũ ấy cần phải quát tháo. Đi cẩn thận nhé ! Bye.
Cô bé đi rồi ! Lam còn ngẩn ra. Rồi bất chợt nhớ tới lễ khai giảng, Lam vội tăng tốc. Mọi việc nhạt nhòa trong trí ốc.
Lam vội vã chạy từ nhà để xe lên bậc thang hành lang của tòa ba tầng, khi tiếng trống tập trung báo hiệu. Lam nhớ lại buổi sáng, dùng dằng với bà ngoại mà phát bực. Bà lúc nào cũng bắt cô ăn thật nhiều vì cái dáng gầy nhom của cô. Vậy là muộn.
- "Rầm"
Lam ngã bật ra, cuốn sách trên tay văng xuống. Cô nhăn nhó:
- Đau quá !
Thủ phạm là tên con trai. Hắn không ngã nhưng cũng chới với và đồ của hắn cũng rời lả tả thảm thương. Lam lại đỏ mặt vì ngượng, cô lồm cồm bò dậy, luôn miệng xin lỗi.
Hắn cười, cúi xuống nhặt sách cho cô. Lam liếc qua đồ của hắn, sách lớp 12.
Hắn hỏi :
- Em có đau không? Lỗi cũng tại anh sơ ý không nhìn đường. Mới vào trường phải không?
Lam khẽ gật đầu. Hắn nhìn xuống cuốn sách của cô, tươi cười :
- Cuốn sách có tên hay quá ! "Trái Tim Đá" Em học lớp văn à?
Trước sân trường đã chật người, Lam gật đại rồi nhận lấy sách. Cô chào rồi mỉm cười - một nụ cười rất đẹp. Cậu học sinh cũng cười, cuối người xuống nhắt sách của mình !
Lam vào lớp và hơi sượng khi có rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn cô. Có tiếng hét lên :
- A ! Ra chúng ta cùng lớp !
Cô ngơ ngác, đứa con gái lúc nãy đập vào vai cô. Lam hơi cười, còn cô gái thì cởi mở :
- Thật không ngờ đấy ! Bạn tên gì?
- Tớ tên Lam. Còn bạn?
- Tớ tên Xuyên. Như Xuyên đấy !
Một tên con trai lại gần cười :
- Đằng nào thì chúng ta cũng sẽ quen nhau. Mau xuống dự lễ thôi !
Lam rụt rè :
- Vừa nãy, tớ bị ngã, giờ đau ê ẩm quá. Tớ có thể...
Xuyên lo lắng :
- Có sao không? Chết thật. Lam cứ ngồi nghỉ đi nhé, không phải xuống dự lễ đâu, đúng không Quân?
Quân gật đầu. Lam ngồi xuống một bàn và gục mặt xuống. Xuyên thương cảm đứng nhìn một lúc rồi cũng phải đi xuống.
Buổi lễ bắt đầu, không khí có vẻ trang nghiêm và có gí đó thành kính. Học sinh ai ai cũng hồi hộp và lâng lâng. Thế là năm học mới bắt đầu với bao nhiêu kế hoạch và dự định. Môt học sinh xuất sắc của khối 12 lên phát biểu thay cho học sinh toàn trường. Lũ nữ sinh ồn ào, đó là một nam sinh đẹp và cao. Gương mặt anh sáng, trán cao, mắt đen sâu thẳm :
Xuyên hỏi Quân :
- Anh đó là ai, Quân biết không?
Quân nói với vẻ ngưỡng mộ, không giấu diếm:
- Anh Việt Phương, học sinh lớp toán. Anh ấy là thiên tài đấy !
- Giỏi vậy ư? Xuyên bất ngờ nhìn lên. Phương cũng nhìn xuống phía lớp 10 và vào luôn hàng ghế lớp văn. Anh cố găng măt nhìn. Không có cô bé lúc nãy. Tự nhiên trong anh dâng lên nỗi bực vô cớ. Phát biểu xong, Phương không về chỗ mà đi về phía sau sân khấu. Anh bước vô định dọc hành lang. Có lẽ bước chân của anh sẽ dừng lại ở lớp văn nếu không bắt gặp Lam ngồi ngay bàn đầu lớp Toán. Cô bé chăm chú đọc sách, đôi mắt mơ màng, miệng nhím lại. Trông Lam có vẻ gai gốc nhưng lại hết sức thơ ngây. Phương không còn thấy bực dọc nữa. Anh mỉm cười, quay đi.
Lam không hề biết có người đang nhìn mình. Cô đang suy nghĩ về câu chuyện vừa đọc. Cô mê nó đến nỗi dối bạn để được ở trong lớp tự do với thế giới riêng của mình. Lam cuối xuống đọc lại " Người con gái có trái tim đá có muôn mặt tính cách. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngây thơ, lúc già dặn, lúc lạnh lùng, lúc sôi nổi. Rất nhiều người đàn ông khổ sở vì cô gái đó. Bất kể người con gái nào mang trong mình một trái tim đá đều không có tình yêu thật sự. Trái tim đá biết bao giờ nở hoa?"
- Người con gái nào có tính cách đáng sợ như thế nhỉ? Chà ! Hay là chỉ trong truyền thuyết, người ta hư cấu lên? Lam khẽ mỉm cười. Một cô gái kiên cường đấy nhưng cũng hết sức lạnh lùng. Mình có thể có một trái tim đá như thế không? Lam lại lắc đầu. Với cái tính mộng mơ và hay đỏ mặt của cô thì mãi mãi sẽ chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác mà thôi
Ngày học đầu tiên, Lam không chú ý lắm. Cô bạn bên cạnh thì chăm chú hệt như là chưa bao giờ chăm chú vậy, lại còn ham phát biểu nữa. Lam thi vẫn cứ bình lặng với cái thế giới riêng của mình, thả mình theo những suy nghĩ vẫn vơ. Giờ của thầy chủ nhiệm có vẻ vui hơn những giờ khác. Thầy dạy toán đã lâu năm nên rất hiểu tâm lý học sinh . Quân được làm lớp trưởng vì số điểm đậu vào cao nhất. Hơn nữa cậu ta có vẻ "sáng sủa" nhất lớp. Xuyên cũng được đề bạt làm bí thư vì cô bé hát hay và dễ hòa đồng. Đấy là theo con mắt thầy chủ nhiệm, còn Lam thì chỉ cắn nhẹ môi, không biểu hiện gì cả. Thủy hích nhé vai Lam, cười :
- Lam thấy sao? Thầy tâm lý chứ?
Lam gật đầu :
- Ừ.
Thầy giáo chợt nhìn thấy lam và hỏi:
- Thầy thấy em có mái tọc dài đẹp quá !
Lam cười nhẹ :
- Chỉ có mái tóc thôi ạ?
- Ồ, gương mặt của em cũng rất dễ thương. Em tên gì vậy?
Lam lúc này mới đứng lên, hai tai đỏ lên khiến thầy giáo ngạc nhiên. Cô ấp úng :
- Thầy thông cảm, mỗi khi có ai hỏi tên em là em hay vậy. Em tên là Lam, Ngọc Lam ạ !
Thầy cười với vẻ thông cảm :
- Thầy hiểu. Em ngồi xuống đi ! Thầy thấy em có vẻ không giống dân Toán lắm. Thầy nghĩ có lẽ em sẽ hợp với khung cảnh lãng mạn của lớp văn hơn đó.
Lam cúi đầu. Ai cũng nói thế khi mà từ cô toát lên sự yếu đuối, mong manh. Lam cũng thích văn học nhưng học nó thì cô không chọn. Đó là lý do rất riêng tư mà mỗi khi nghĩ đến lòng Lam lại nhói đau.
Một bạn trai nói to :
- Lam ơi, thử đọc một bài thơ xem
- Đúng đó, trông bạn như thế chắc yêu thơ lắm !
Lam ngẩng lên, đôi mắt trở lên lạnh lùng. Tai cô không đỏ nữa, khuôn mặt kín bưng. Thầy giáo lại được phen ngạc nhiên. Thay đổi thái độ nhanh vậy ư?
- Xin lỗi các bạn ! Lam cố nói giọng nhỏ và thấp - Mình ít đọc thơ lắm. Đọc rồi lại quên nên không thuộc bài nào cả. Lam không đáp ứng được yêu cầu của bạn đâu.
Lam ngồi xuống, lưng thẳng và mắt cũng hướng thẳng. Thầy giáo chuyển đề tái khác để chuyển sự chú ý của học sinh sang mình. Thầy cảm thấy gai người khi chợt nhìn vào mắt Lam. Đôi mắt dường như chứa đựng cả tảng băng lạnh lẽo, vô cảm rất lớn. Thủy không tin Lam có thể thay đổi nhanh như thế.
Lam vỗ vai bạn, cười nhẹ :
- Cứ nhắc đến thơ, lòng mình lại cồn lên nhớ mẹ. Mẹ mình đã đi xa mãi rồi !
Đôi mắt Lam buồn buồn, gần như có nước. Thủy nắm chặt tay bạn, an ủi :
- Không ai bắt bạn làm những điều không thích đâu !
Lam cảm thấy yên tâm hơn. Đúng, không ai có thể ép cô vào khuôn khổ. Cô là viên ngọc Lam xinh đẹp nhưng hiếm lắm. Cô biết giá trị của mình và tìm cách bảo vệ nó. Viên ngọc Lam duy nhất có thể đổi màu.
Quân và Xuyên đi vào thư viện tỉnh với bước chân thật khẽ. Hai đứa mượn mấy quyển toán để giải chung. Thư viện hôm nay đông, đa phần là học sinh trường của Xuyên và Quân. Cả hai cùng ngồi vào bạn đã có sẵn hai người. Họ cũng đang nghiên cứu sách. Nhìn lướt qua người con trai đối diện mình, Xuyên nhận ra ngay đó là Phương. Quân cũng nhận ra, cậu vỗ vai Phương, tươi cười :
- Anh Phương !
Phương ngẩng đâu lên cười đáp trả lại. Cô gái bên cạnh anh cũng nhìn lên và nở một nụ cười. Xuyên thầm công nhận cô gái xinh xắn thật !
Quân thì thào :
- Anh cũng đi thư viện ư?
Phương gật đầu :
- Đưa Yên đến tìm tài liệu, tìm giùm Yên thôi ! Bạn cậu hả?
Xuyên gật đầu chào. Không hiểu sao cô ít nói hẳn. Quân thì tíu tít :
- Xuyên là bạn thân của em từ bé, đúng không Xuyên?
- Mới vào học và các em đã đi thư viện rồi, chăm quá !
- Có gì đâu ạ ! Học lúc nào cũng là muộn cả !
Phương nhìn xuống trang sách, chấm dứt cuộc nói chuyện. Anh tìm được đoạn hay và chỉ cho Yên. Yên lại cười rất dịu dàng, chép đoạn đó vào sổ. Xuyên không tập trung được vào bài toán, trong lòng bứt rứt không yên. Quân thì khác, câu say sưa với các bài toán. Niềm đam mê của cậu có khi còn dâng cao hơn khi ngồi cạnh Phương, con người của toán học !
Những ngày sau, Xuyên biết thêm được về Phương và mối quan hệ giữa Phương và Yên. Họ đã thầm hứa với nhau từ lớp 10 cho đến nay. Xuyên thấy có gì đó bất an trong mình. Cô không còn vui tươi như xưa, vẻ buồn cứ hiện trên mặt.
Lam nhận thấy rất rõ. Mặc dù tỏ ra thờ ơ với lớp nhưng không hẳn Lam không quan tâm tới Xuyên. Cô thầm biết Xuyên đã "phải lòng" một ai đó. Chà, con gái rất hay để trái tim đi lung tung, sai nhịp lắm. Lam biết cô sẽ không bao giờ thế. Con trai là cái giống gì để con gái phải khổ? Họ sẽ phải khổ vì con gái mới đúng !
Lam chợt thấy trước mắt mình lảng vảng bóng đen của quá khứ. Lòng cô lại cồn cào lên những hờn tủi và đau xót. Con trai, đời, và mẹ?
Mãi nghĩ, Lam không chú ý đến đường đi. Cô đâm luôn cả vào một người trước mặt. Cô gần ngã, may người đó kéo lại. Nhận ra đó là một tên con trai, Lam ấp úng :
- Xin.. xin lỗi !
- Không sao ! Cô bé có sao không?
Lam cúi đầu :
- Không có gì ạ !
Tên con trai cứ ngây ra ngắm Lam, Lam bặm môi :
- Xin phép!
- Ờ ! Em cứ tự nhiên.
Lam lúi húi lấy xe rồi đi một mạch. Tên con trai vẫn ngẩn người ra. Phương nhìn bạn, hỏi :
- Sao vậy mày?
- Có một tiên nữa vừa gõ cửa trái tim tao !
Phương cười :
- Vậy à? "Nàng" học lớp nào?
Tên con trai sực tỉnh, gãi đầu :
- Tao quên mất không hỏi. Tự nhiên nàng đâm vào tao ở chỗ này này.
Thấy bạn quá khích, Phương vỗ vai cậu ta, ôn tồn bảo :
- Đi điều tra ngay kẻo tiên nữ bay về trời mất !
- Ờ... ờ
Phương nhớ tới cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô bé lớp toán, đến nay anh vẫn chưa biết tên nhưng hình ảnh đó vẫn không hề phai mờ trong anh. Chưa có ai để lại ấn tượng với anh sâu đậm vậy!
Lam dừng xe cách sân bóng một đoạn. Cô thấy một vụ xô xát đang xảy ra, có vẻ hăng lắm. Lam lo lắng cho một thằng con trai đang một mình bị bao vây bởi 5, 6 tên khác. Anh ta có vẻ đuối nhưng vẫn cố đánh. Lam lắc nhẹ đầu rồi đi xuống xe. Cô cho ngón tay vào miệng rồi lấy hơi thổi. Tiếng phát ra như một tiếng còi dài. Cô hét lên :
- Công an tới ! Chạy thôi !
Bọn kia hơi hoảng hốt, không hiểu gì nhưng cũng bỏ chạy. Anh con trai ngồi xuống, đầu cúi, chờ bị bắt vào đồn. Mặt mũi anh ta thâm tím, máu mũi và máu ở miệng hòa cùng với nhau, không phân biệt rõ. Lam đứng trước mặt anh ta, nói nhẹ :
- Anh có thể ngẩng đầu lên rồi !
Anh con trai từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Lam - một cô bé ! Rồi đôi mắt ấy trở nên hờ hững khi nhận ra đó chính là ân nhân của mình.
Lam cũng không cần một lời cám ơn, cô nói:
- Không nên làm Từ Hải khi chưa biết mình có chắc thắng hay không?
Cô quay đi thì bị anh gọi giật lại :
- Cô tên gì?
Lam cười nhẹ :
- Anh không cần biết tên. Chắc gì chúng ta còn gặp nhau lần nữa. Chào anh !
Lam đi rồi mà anh vẫn còn ngồi im. Anh lẩm bẩm :
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ! Không lâu đâu
Quả thực chưa một ai dám nói với anh bằng một thái độ như thế. Anh nổi tiếng là nghịch ngợm, đến mức quá quắt thành bất trị. Đi học không hề chú tâm, chỉ thích gây gỗ và những mớ oán thù. Nhà trường không thể đuổi anh vì chức vụ của bố anh. Họ có vẻ nể ông bố và thờ ơ bỏ qua cho ông con !
_ _ _ _ _ _ _ __ _
Phương đang ngồi đọc quyển báo thì Kiên chạy vào, mắt sáng rực như vớ được vàng. Kiên lay lay Phương rồi nhảy cẫng lên :
- Tìm ra rồi Phương ơi !
- Tim ra cái gì? Phương tròn mắt hỏi
Kiên vẫn không mất hứng trước thái độ lạnh như nước đá của bạn. Cậu đã quen với điều đó nên vẫn hứng khởi :
- Tiên nữ của tao đó !
- À! Phương gật gù - ở lớp nào?
- Lớp 10 toán. Nguyễn Ngọc Lam
Phương hơi nheo mày. Trong lòng anh chợt có một linh cảm không vui. Có lẽ nào?
Không đợi Phương hỏi, Kiên kể luôn :
- Tình cờ tao thấy nàng đi vào lớp toán. Tao phục kích mấy ngày để quan sát. Nàng có mái tóc đen, đẹp và dài nhất lớp .
Phương giật mình. Vậy là đúng rồi ! Cô bé ấy cũng có mãi tóc rất dài!
Kiên thì thầm :
- Ngọc Lam, cái tên hay đó chứ? Người lại đẹp nữa. Ôi, phải mở chiến dịch tấn công thôi !
Kiên bỏ đi không đợi Phương hỏi thêm. Phương không chú tâm vào tờ báo được nữa. Trong lòng anh có một nỗi lo sợ mơ hồ. Hình như là sợ hãi thì đúng hơn. Rồi anh gạt đi. Nếu có duyên số thì dù đí góc bể chân trời cũng gặp nhau. Còn nếu không thì ép cũng chẳng ra gì !
Trong khi đó Lam đang thơ thẩn dưới sân trường, thì gặp một sự cố bất ngờ. Anh con trai được cô cứu hôm qua xuất hiện đột ngột trước mắt với nụ cười nửa đắc thắng nửa mừng rỡ. Lam không thốt lên lời.
Anh cất lời, mỉa mai ý nghĩ trong đầu Lam :
- Cô nghĩ rằng một kẻ du côn như tôi thì không thể xuất hiện ở trường này chứ gì?
Lam hơi đỏ mặt, cô vội lắc đầu. Anh run nhẹ vài :
- Vậy là ta lại gặp nhau đúng không? Cô bạn cho biết tên đi?
Lam bắt đầu bối rối. Cô rất ngại phải tiếp xúc với tụi con trai. Nay anh ta lại chủ động như thế, dù cho là người tốt đến mấy thì cũng nghĩ ngay đến việc không nên cứu anh ta làm gì.
Lam ngước nhìn vào khuôn mặt sưng đen của anh ta, giọng run run:
- Anh không cần phải thế ! Nếu vì đền ơn mà cần biết tên thì...
- Không phải ! Anh gắt lên. Một vài học sinh chú ý họ, đôi mắt có gì mỉa mai - Tôi không bao giờ có khái niệm chịu ở kẻ khác. Muốn biết tên chỉ là ý thích. Tôi tên Quyền, học lớp 12 Hóa.
Lam trợn mắt, buột miệng :
- Anh á?
Quyền lại nhún vài :
- Có gì đáng ngạc nhiên. Người ta có tiền thì không có gì là đỉnh cả.
Lam dợm bước định bỏ đi thì Quyền lên tiếng :
- Em học lớp 10 huh? Nếu việc biết tên em khó thế thì tôi sẽ càng cố gắng, cùng lắm là đi dò xét tất cả các lớp 10 chứ gì?
Lam thấy mắt Quyền ánh lên vẻ cương quyết, lòng cô chùn lại. Cô không muốn rắc rối. Lam nghiêng nghiêng đầu :
- Anh không cần mất công. Dù sao, tên em cũng không có gì đáng trở thành bí mật cả. Em tên Lam, lớp 10 toán. Bây giờ thì chào anh nhé.
Lam bỏ đi thật nhanh. Quyền đứng yên, xọc tay vào túi quần, miệng mỉm cười. Trên cao, Kiên trông thấy tất cả, tự nhiên anh không còn ý niệm về cô tiên nữ nữa. Hình ảnh đẹp đó tan biến khi bóng đen của Quyền ập đến. Kiên không thích Quyền, phải nói là ghét. Quyền đúng là đứa hợm mình, cậy giàu mà nghênh ngang, phá phách. Lam chơi với Quyền thì cũng là hạng đồng lứa . Kiên vội vã gạch Lam ra khỏi danh sách tìm bạn của mình.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ __
Lam bị gọi bản lên môn địa. Cô đứng im, ngơ ngẩn như một kẻ chẳng biết gì, chẳng hiểu gì. Những câu hỏi bình thường mà giáo viên đưa ra để Lam gở điểm, Lam cũng không biết nốt. Cả lớp bất ngờ trước Lam. Ai cũng nghĩ khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt sáng kia lẽ ra phải học giỏi hay ít ra cũng biết vài điều. Đằng này Lam bị điểm kém, Lam cũng chẳng buồn. Thủy bỗng thấy cô bạn Lam thật xa cách với mình quá. Thủy không bao giờ đến lớp với cái đầu trống rỗng cả! Lam bình lặng, cô không bao giờ cho rằng người ta dốt là một điều đáng khinh. Con người ta có nhiều cách để thể hiện mình, thể hiện tài năng của mình. Lam có cách riêng mà Lam đã chọn cách đây vài năm.
Lam có vẻ đuối môn toán, các môn khác không khá hơn. Trong tháng đầu tiên, thi tháng, Lam làm bài không qua nổi 5. Quân và Xuyên cùng nhau giữ vị trí đầu. Họ là 2 ngôi sao sáng của lớp, cái gì cũng giỏi, cũng tốt. Lam không được thế, đã vậy Lam còn hay đi chơi với Quyền - kẻ nổi tiếng ăn chơi và quậy phá. Cơ bản, Lam thấy Quyền là người tốt, anh chỉ ham chơi một chút, nghịch quá đà một chút. Chứ thực ra anh rất tế nhị, ân cần. Trong anh hình như có một mối mâu thuẫn rất lớn, đẩy anh xa cách với mọi người, biến anh thành một kẻ khác. Lam hiểu và thông cảm với anh. Chẳng gì Lam cũng có một số phận đau buồn đó sau. Lam chẳng có gì cả ngoài người bà gầy ốm. Lam đã không còn bố mẹ ngay từ khi mới lọt lòng. Nhiều lúc Lam tự hỏi có lẽ nào mình là người thừa trong xã hội. Bố mẹ lần lượt bỏ đi rất xa và mãi mãi không về. Chỉ còn bà ngoại còm cõi nhặt nhạnh nuôi cháu qua ngày... Giờ bà đã có một sạp bán mũ nho nhỏ nên cũng đỡ vất vả hơn. Lam thương bà và tình thương đó giúp cô dễ cảm thông với nỗi đau của người khác.
_ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _
Lam đang lim dim ngủ thì có tiếng gọi, cô choàng tỉnh giấc. Đôi mắt đo đỏ của cô hướng ra ngoài. Một người con trai đang dựng xe trước của hàng. Lam vội vã chạy ra, giọng ngọt ngào:
- Anh mua mũ ạ?
Lam ngẫn người khi nhận ra người đó là Phương. Phương mỉm cười :
- Ừ ! Nhưng không phải mua cho anh mà là mua cho một người bạn.
Lam vào vai một cô chủ hàng hiếu khách. Cô liến thoắng :
- Anh định tặng cho bạn trai hay bạn gái? Mũ cửa hàng bà em mới lấy về có nhiều kiểu dáng mẫu mã đẹp lắm... Nhìn này....
Lam đưa ra hai kiểu mũ, một của nam, một của nữ. Phương nhẹ nhàng :
- Anh định tặng cho cô bạn gái. Em thử chỉ cho anh xem loại nào đẹp nhất nào...
Lam tinh nghịch :
- Điều đó còn tùy thuộc xem khuôn mặt người đội như thế nào nữa chứ.
Phương đắn đo:
- Ờ... mặt trái xoan, này... nói chung là anh không thể tả được... Em xem...
Không đợi Lam lên tiếng, Phương lấy một cãi mũ xinh xắn đội nhẹ lên đầu Lam. Rồi anh ngắm nghía:
- Có vẻ hợp đấy !
Lam cau có :
- Tôi đâu phải bạn gái anh !
- Ủa ! Chẳng phải khách hàng là thượng đế sao? - Phương tỉnh bơ lên tiếng.
Lam bực lắm, cô bỏ mũ ra nói cộc lốc :
- Vậy anh mua không? 20 ngàn !
Phương ngó quanh - một chiếc mũ trắng được bọc ni lon để riêng trong tủ kính khiến anh thích thú. Kiểu dáng đơn giản nhưng đẹp mắt. Chắc chắn sẽ rất hợp với khuôn mặt Lam. Anh biết anh không thể tặng nó cho Lam được, vậy thì chỉ cần nhìn cô đội một lần là anh mãn nguyện rồi. Phương chỉ vào chiếc mũ và nói với Lam:
- Anh muốn xem chiếc mũ đó !
Lam lặng lẽ lấy chiếc mũ ra đưa cho anh. Phương xoay xoay chiếc mũ thở dài :
- Không biết có hợp không ! Cho anh thử với em một lần nhé?
Lam cáu bẳn :
- Đắt lắm đấy !
- Không sao ! Miễn là đẹp...
Lam giằng lấy chiếc mũ đội lên đầu. Cô sửa nó ngay ngắn lại. Khuôn mặt cô trở nên sáng sủa hẳn lên. Phương gật gù :
- Anh mua chiếc mũ này, bao nhiêu?
- 50 ngàn ! Lam cố lấy giọng lạnh.
Phương mói túi lấy tiền. Trong túi anh có đúng một tờ... Tiền này là tiền anh tiết kiệm mấy tuần mới có được. Thôi thì "ăn chơi không sợ tốn kém", anh sẽ đem tặng cho Yên, mừng ngày sinh nhật sắp tới...
Lam "chặt" đẹp Phương chỏ bõ tức. Không hiểu sao cô lại tức Phương - cái bản mặt đẹp đẽ của anh chăng? Cô thấy nó đào hoa quá... Rồi cái tính lập lờ đáng ghét nữa... Sao trong trường lại có nhiều kẻ "đổ" vì anh ta thế nhỉ? Ngay cả Xuyên, một cô bạn nhí nhảnh cũng thay đổi... Ma lực nào ghê thế?
Lam không hề biết Phương vào quán của cô chỉ vì muốn được nói chuyện với cô mà thôi. Phương không nhắc tới chuyện cô lừa anh, cũng như việc anh muốn chơi đùa với cô... Phương không quan tâm tới việc cô chơi với Quyền, hay nói cách khác, tình cảm của anh không hề bị vơi đi mà nó chỉ đầy lên một vẻ đẹp rất trong sáng. Anh vẫn thường xuyên theo dõi việc học của Lam. Cách học chểnh mảng của cô, Phương nghĩ đó là nguyên nhân chứ không phải là đầu óc bẩm sinh. Lam có gì đó lạ kỳ lắm, cuốn hút lấy anh như định mệnh từ trước.
Hôm sau, Lam thấy Yên đội mũ trắng đó với vẻ hạnh phúc lắm. Lam cười nhẹ nhìn Xuyên, Xuyên cố tỏ ra vui vẻ bên cạnh Quân nhưng giọng nói có gì đó dỗi hờn. Xuyên là người bạn đầu tiên Lam quen ở lớp này, cho nên cô quan tâm hơn. Cô thấy thương bạn và cười thầm cho số phận. Con gái thì không nên ủy mị thế, kẻo lại không dứt ra được. Đau khổ lắm !
Sắp đến ngày 20-11 các lớp rộn lên rất nhiều. Lớp của Lam quyết chí góp một phần vào buổi diễn chào mừng cách thầy cô toàn trường. Lũ bạn kháo nhau rằng Phương và Yên sẽ tham gia. Chắc chắn sẽ rôm rã lắm. Quân hùng hổ tuyên bố sẽ khai quật tài năng của lớp mình, tìm cho ra nhân tài. Khổ nổi tuyên bố thì hùng hồn thế mà khi hỏi ai thì ai cũng im re. Không một ai tự tin nói mình có tài năng cả.
Quân mặt ỉu xìu hỏi Xuyên :
- Xuyện hát được không?
Xuyên lắc đầu :
- Không được. Mình đau họng không hát được !
Thủy rụt rè lên tiếng :
- Mình thấy giọng của Lam rất ngọt... Có thể Lam hát được.
Mọi người nhìn Lam, còn cô thì bình thản :
- Đâu phải nói hay là hát hay đâu.
Quân gật gù :
- Có lý. Vậy thì tiếc lớp ta quá. Tớ chẳng muốn thua lớp khác tí nào... Nhưng...
Xuyên chép miệng :
- Anh Phương và chị Yên biểu diễn chung à?
- Anh Phương đệm đàn ghi ta hay lắm, đệm cho chi Yên hát.
Lam chợt lên tiếng :
- Nếu có đàn tớ cũng có thể chơi được.
- Sao? Có tiếng thét lên. Quân lập cập hỏi :
- Thật không? Có biểu diễn được không?
Lam lạnh tanh chiếu ánh mắt cương quyết vào Quân :
- Cậu hãy đi đăng ký đi. Lớp mình sẽ không mất mặt đâu.
Rất nhiều đứa khó chịu nhưng vẫn phải im lặng làm ngọt.
--------------------------------------------------------------------------------
còn nữa
Buổi sáng, không khí ồn ào và bụi bặm. Thành phố Hải Dương tuy còn nghèo nhưng vẫn là một thành phố đông đúc. Mà trời vào thu cũng không thể trong xanh như cái thời xưa được nữa. Đôi khi sự phát triển của con người cũng làm hại con người không ngờ.
Lam bặm bôi khi nghĩ đến đây ! Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lắc đầu. Ý nghĩ bắt đầu xẹp xuống trong đâu khi cô bé đi qua một đám con trai. Bọn chúng ồ lên, huýt sáo khe khẽ. Một tên hét lên:
- Cô bé xinh quá ! Tóc dài ơi, em tên gì?
Lam đỏ mặt, cố đạp thật nhanh. Bọn chúng vẫn bám theo và buông lời chọc ghẹo. Lam không nói gì, mặt đỏ, miệng lúng túng. Cô muốn mắng thẳng vào mặt bọn chúng nhưng lại sợ.
- Này, mấy thằng "dê xồm" kia, biến ngay !
Bọn con trai xám mặt khi thấy người vừa phát ngôn. Đó là một cô bé tém, cao và hơi gầy. Lam nghĩ bọn chúng quen với cô bé ấy và nể sợ cho nên vội lủi mất. Lam mỉm cười :
- Cám ơn bạn !
Cô bé lắc đầu :
- Bạn cần phải cứng cỏi lên. Với lũ ấy cần phải quát tháo. Đi cẩn thận nhé ! Bye.
Cô bé đi rồi ! Lam còn ngẩn ra. Rồi bất chợt nhớ tới lễ khai giảng, Lam vội tăng tốc. Mọi việc nhạt nhòa trong trí ốc.
Lam vội vã chạy từ nhà để xe lên bậc thang hành lang của tòa ba tầng, khi tiếng trống tập trung báo hiệu. Lam nhớ lại buổi sáng, dùng dằng với bà ngoại mà phát bực. Bà lúc nào cũng bắt cô ăn thật nhiều vì cái dáng gầy nhom của cô. Vậy là muộn.
- "Rầm"
Lam ngã bật ra, cuốn sách trên tay văng xuống. Cô nhăn nhó:
- Đau quá !
Thủ phạm là tên con trai. Hắn không ngã nhưng cũng chới với và đồ của hắn cũng rời lả tả thảm thương. Lam lại đỏ mặt vì ngượng, cô lồm cồm bò dậy, luôn miệng xin lỗi.
Hắn cười, cúi xuống nhặt sách cho cô. Lam liếc qua đồ của hắn, sách lớp 12.
Hắn hỏi :
- Em có đau không? Lỗi cũng tại anh sơ ý không nhìn đường. Mới vào trường phải không?
Lam khẽ gật đầu. Hắn nhìn xuống cuốn sách của cô, tươi cười :
- Cuốn sách có tên hay quá ! "Trái Tim Đá" Em học lớp văn à?
Trước sân trường đã chật người, Lam gật đại rồi nhận lấy sách. Cô chào rồi mỉm cười - một nụ cười rất đẹp. Cậu học sinh cũng cười, cuối người xuống nhắt sách của mình !
Lam vào lớp và hơi sượng khi có rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn cô. Có tiếng hét lên :
- A ! Ra chúng ta cùng lớp !
Cô ngơ ngác, đứa con gái lúc nãy đập vào vai cô. Lam hơi cười, còn cô gái thì cởi mở :
- Thật không ngờ đấy ! Bạn tên gì?
- Tớ tên Lam. Còn bạn?
- Tớ tên Xuyên. Như Xuyên đấy !
Một tên con trai lại gần cười :
- Đằng nào thì chúng ta cũng sẽ quen nhau. Mau xuống dự lễ thôi !
Lam rụt rè :
- Vừa nãy, tớ bị ngã, giờ đau ê ẩm quá. Tớ có thể...
Xuyên lo lắng :
- Có sao không? Chết thật. Lam cứ ngồi nghỉ đi nhé, không phải xuống dự lễ đâu, đúng không Quân?
Quân gật đầu. Lam ngồi xuống một bàn và gục mặt xuống. Xuyên thương cảm đứng nhìn một lúc rồi cũng phải đi xuống.
Buổi lễ bắt đầu, không khí có vẻ trang nghiêm và có gí đó thành kính. Học sinh ai ai cũng hồi hộp và lâng lâng. Thế là năm học mới bắt đầu với bao nhiêu kế hoạch và dự định. Môt học sinh xuất sắc của khối 12 lên phát biểu thay cho học sinh toàn trường. Lũ nữ sinh ồn ào, đó là một nam sinh đẹp và cao. Gương mặt anh sáng, trán cao, mắt đen sâu thẳm :
Xuyên hỏi Quân :
- Anh đó là ai, Quân biết không?
Quân nói với vẻ ngưỡng mộ, không giấu diếm:
- Anh Việt Phương, học sinh lớp toán. Anh ấy là thiên tài đấy !
- Giỏi vậy ư? Xuyên bất ngờ nhìn lên. Phương cũng nhìn xuống phía lớp 10 và vào luôn hàng ghế lớp văn. Anh cố găng măt nhìn. Không có cô bé lúc nãy. Tự nhiên trong anh dâng lên nỗi bực vô cớ. Phát biểu xong, Phương không về chỗ mà đi về phía sau sân khấu. Anh bước vô định dọc hành lang. Có lẽ bước chân của anh sẽ dừng lại ở lớp văn nếu không bắt gặp Lam ngồi ngay bàn đầu lớp Toán. Cô bé chăm chú đọc sách, đôi mắt mơ màng, miệng nhím lại. Trông Lam có vẻ gai gốc nhưng lại hết sức thơ ngây. Phương không còn thấy bực dọc nữa. Anh mỉm cười, quay đi.
Lam không hề biết có người đang nhìn mình. Cô đang suy nghĩ về câu chuyện vừa đọc. Cô mê nó đến nỗi dối bạn để được ở trong lớp tự do với thế giới riêng của mình. Lam cuối xuống đọc lại " Người con gái có trái tim đá có muôn mặt tính cách. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngây thơ, lúc già dặn, lúc lạnh lùng, lúc sôi nổi. Rất nhiều người đàn ông khổ sở vì cô gái đó. Bất kể người con gái nào mang trong mình một trái tim đá đều không có tình yêu thật sự. Trái tim đá biết bao giờ nở hoa?"
- Người con gái nào có tính cách đáng sợ như thế nhỉ? Chà ! Hay là chỉ trong truyền thuyết, người ta hư cấu lên? Lam khẽ mỉm cười. Một cô gái kiên cường đấy nhưng cũng hết sức lạnh lùng. Mình có thể có một trái tim đá như thế không? Lam lại lắc đầu. Với cái tính mộng mơ và hay đỏ mặt của cô thì mãi mãi sẽ chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác mà thôi
Ngày học đầu tiên, Lam không chú ý lắm. Cô bạn bên cạnh thì chăm chú hệt như là chưa bao giờ chăm chú vậy, lại còn ham phát biểu nữa. Lam thi vẫn cứ bình lặng với cái thế giới riêng của mình, thả mình theo những suy nghĩ vẫn vơ. Giờ của thầy chủ nhiệm có vẻ vui hơn những giờ khác. Thầy dạy toán đã lâu năm nên rất hiểu tâm lý học sinh . Quân được làm lớp trưởng vì số điểm đậu vào cao nhất. Hơn nữa cậu ta có vẻ "sáng sủa" nhất lớp. Xuyên cũng được đề bạt làm bí thư vì cô bé hát hay và dễ hòa đồng. Đấy là theo con mắt thầy chủ nhiệm, còn Lam thì chỉ cắn nhẹ môi, không biểu hiện gì cả. Thủy hích nhé vai Lam, cười :
- Lam thấy sao? Thầy tâm lý chứ?
Lam gật đầu :
- Ừ.
Thầy giáo chợt nhìn thấy lam và hỏi:
- Thầy thấy em có mái tọc dài đẹp quá !
Lam cười nhẹ :
- Chỉ có mái tóc thôi ạ?
- Ồ, gương mặt của em cũng rất dễ thương. Em tên gì vậy?
Lam lúc này mới đứng lên, hai tai đỏ lên khiến thầy giáo ngạc nhiên. Cô ấp úng :
- Thầy thông cảm, mỗi khi có ai hỏi tên em là em hay vậy. Em tên là Lam, Ngọc Lam ạ !
Thầy cười với vẻ thông cảm :
- Thầy hiểu. Em ngồi xuống đi ! Thầy thấy em có vẻ không giống dân Toán lắm. Thầy nghĩ có lẽ em sẽ hợp với khung cảnh lãng mạn của lớp văn hơn đó.
Lam cúi đầu. Ai cũng nói thế khi mà từ cô toát lên sự yếu đuối, mong manh. Lam cũng thích văn học nhưng học nó thì cô không chọn. Đó là lý do rất riêng tư mà mỗi khi nghĩ đến lòng Lam lại nhói đau.
Một bạn trai nói to :
- Lam ơi, thử đọc một bài thơ xem
- Đúng đó, trông bạn như thế chắc yêu thơ lắm !
Lam ngẩng lên, đôi mắt trở lên lạnh lùng. Tai cô không đỏ nữa, khuôn mặt kín bưng. Thầy giáo lại được phen ngạc nhiên. Thay đổi thái độ nhanh vậy ư?
- Xin lỗi các bạn ! Lam cố nói giọng nhỏ và thấp - Mình ít đọc thơ lắm. Đọc rồi lại quên nên không thuộc bài nào cả. Lam không đáp ứng được yêu cầu của bạn đâu.
Lam ngồi xuống, lưng thẳng và mắt cũng hướng thẳng. Thầy giáo chuyển đề tái khác để chuyển sự chú ý của học sinh sang mình. Thầy cảm thấy gai người khi chợt nhìn vào mắt Lam. Đôi mắt dường như chứa đựng cả tảng băng lạnh lẽo, vô cảm rất lớn. Thủy không tin Lam có thể thay đổi nhanh như thế.
Lam vỗ vai bạn, cười nhẹ :
- Cứ nhắc đến thơ, lòng mình lại cồn lên nhớ mẹ. Mẹ mình đã đi xa mãi rồi !
Đôi mắt Lam buồn buồn, gần như có nước. Thủy nắm chặt tay bạn, an ủi :
- Không ai bắt bạn làm những điều không thích đâu !
Lam cảm thấy yên tâm hơn. Đúng, không ai có thể ép cô vào khuôn khổ. Cô là viên ngọc Lam xinh đẹp nhưng hiếm lắm. Cô biết giá trị của mình và tìm cách bảo vệ nó. Viên ngọc Lam duy nhất có thể đổi màu.
Quân và Xuyên đi vào thư viện tỉnh với bước chân thật khẽ. Hai đứa mượn mấy quyển toán để giải chung. Thư viện hôm nay đông, đa phần là học sinh trường của Xuyên và Quân. Cả hai cùng ngồi vào bạn đã có sẵn hai người. Họ cũng đang nghiên cứu sách. Nhìn lướt qua người con trai đối diện mình, Xuyên nhận ra ngay đó là Phương. Quân cũng nhận ra, cậu vỗ vai Phương, tươi cười :
- Anh Phương !
Phương ngẩng đâu lên cười đáp trả lại. Cô gái bên cạnh anh cũng nhìn lên và nở một nụ cười. Xuyên thầm công nhận cô gái xinh xắn thật !
Quân thì thào :
- Anh cũng đi thư viện ư?
Phương gật đầu :
- Đưa Yên đến tìm tài liệu, tìm giùm Yên thôi ! Bạn cậu hả?
Xuyên gật đầu chào. Không hiểu sao cô ít nói hẳn. Quân thì tíu tít :
- Xuyên là bạn thân của em từ bé, đúng không Xuyên?
- Mới vào học và các em đã đi thư viện rồi, chăm quá !
- Có gì đâu ạ ! Học lúc nào cũng là muộn cả !
Phương nhìn xuống trang sách, chấm dứt cuộc nói chuyện. Anh tìm được đoạn hay và chỉ cho Yên. Yên lại cười rất dịu dàng, chép đoạn đó vào sổ. Xuyên không tập trung được vào bài toán, trong lòng bứt rứt không yên. Quân thì khác, câu say sưa với các bài toán. Niềm đam mê của cậu có khi còn dâng cao hơn khi ngồi cạnh Phương, con người của toán học !
Những ngày sau, Xuyên biết thêm được về Phương và mối quan hệ giữa Phương và Yên. Họ đã thầm hứa với nhau từ lớp 10 cho đến nay. Xuyên thấy có gì đó bất an trong mình. Cô không còn vui tươi như xưa, vẻ buồn cứ hiện trên mặt.
Lam nhận thấy rất rõ. Mặc dù tỏ ra thờ ơ với lớp nhưng không hẳn Lam không quan tâm tới Xuyên. Cô thầm biết Xuyên đã "phải lòng" một ai đó. Chà, con gái rất hay để trái tim đi lung tung, sai nhịp lắm. Lam biết cô sẽ không bao giờ thế. Con trai là cái giống gì để con gái phải khổ? Họ sẽ phải khổ vì con gái mới đúng !
Lam chợt thấy trước mắt mình lảng vảng bóng đen của quá khứ. Lòng cô lại cồn cào lên những hờn tủi và đau xót. Con trai, đời, và mẹ?
Mãi nghĩ, Lam không chú ý đến đường đi. Cô đâm luôn cả vào một người trước mặt. Cô gần ngã, may người đó kéo lại. Nhận ra đó là một tên con trai, Lam ấp úng :
- Xin.. xin lỗi !
- Không sao ! Cô bé có sao không?
Lam cúi đầu :
- Không có gì ạ !
Tên con trai cứ ngây ra ngắm Lam, Lam bặm môi :
- Xin phép!
- Ờ ! Em cứ tự nhiên.
Lam lúi húi lấy xe rồi đi một mạch. Tên con trai vẫn ngẩn người ra. Phương nhìn bạn, hỏi :
- Sao vậy mày?
- Có một tiên nữa vừa gõ cửa trái tim tao !
Phương cười :
- Vậy à? "Nàng" học lớp nào?
Tên con trai sực tỉnh, gãi đầu :
- Tao quên mất không hỏi. Tự nhiên nàng đâm vào tao ở chỗ này này.
Thấy bạn quá khích, Phương vỗ vai cậu ta, ôn tồn bảo :
- Đi điều tra ngay kẻo tiên nữ bay về trời mất !
- Ờ... ờ
Phương nhớ tới cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô bé lớp toán, đến nay anh vẫn chưa biết tên nhưng hình ảnh đó vẫn không hề phai mờ trong anh. Chưa có ai để lại ấn tượng với anh sâu đậm vậy!
Lam dừng xe cách sân bóng một đoạn. Cô thấy một vụ xô xát đang xảy ra, có vẻ hăng lắm. Lam lo lắng cho một thằng con trai đang một mình bị bao vây bởi 5, 6 tên khác. Anh ta có vẻ đuối nhưng vẫn cố đánh. Lam lắc nhẹ đầu rồi đi xuống xe. Cô cho ngón tay vào miệng rồi lấy hơi thổi. Tiếng phát ra như một tiếng còi dài. Cô hét lên :
- Công an tới ! Chạy thôi !
Bọn kia hơi hoảng hốt, không hiểu gì nhưng cũng bỏ chạy. Anh con trai ngồi xuống, đầu cúi, chờ bị bắt vào đồn. Mặt mũi anh ta thâm tím, máu mũi và máu ở miệng hòa cùng với nhau, không phân biệt rõ. Lam đứng trước mặt anh ta, nói nhẹ :
- Anh có thể ngẩng đầu lên rồi !
Anh con trai từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Lam - một cô bé ! Rồi đôi mắt ấy trở nên hờ hững khi nhận ra đó chính là ân nhân của mình.
Lam cũng không cần một lời cám ơn, cô nói:
- Không nên làm Từ Hải khi chưa biết mình có chắc thắng hay không?
Cô quay đi thì bị anh gọi giật lại :
- Cô tên gì?
Lam cười nhẹ :
- Anh không cần biết tên. Chắc gì chúng ta còn gặp nhau lần nữa. Chào anh !
Lam đi rồi mà anh vẫn còn ngồi im. Anh lẩm bẩm :
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ! Không lâu đâu
Quả thực chưa một ai dám nói với anh bằng một thái độ như thế. Anh nổi tiếng là nghịch ngợm, đến mức quá quắt thành bất trị. Đi học không hề chú tâm, chỉ thích gây gỗ và những mớ oán thù. Nhà trường không thể đuổi anh vì chức vụ của bố anh. Họ có vẻ nể ông bố và thờ ơ bỏ qua cho ông con !
_ _ _ _ _ _ _ __ _
Phương đang ngồi đọc quyển báo thì Kiên chạy vào, mắt sáng rực như vớ được vàng. Kiên lay lay Phương rồi nhảy cẫng lên :
- Tìm ra rồi Phương ơi !
- Tim ra cái gì? Phương tròn mắt hỏi
Kiên vẫn không mất hứng trước thái độ lạnh như nước đá của bạn. Cậu đã quen với điều đó nên vẫn hứng khởi :
- Tiên nữ của tao đó !
- À! Phương gật gù - ở lớp nào?
- Lớp 10 toán. Nguyễn Ngọc Lam
Phương hơi nheo mày. Trong lòng anh chợt có một linh cảm không vui. Có lẽ nào?
Không đợi Phương hỏi, Kiên kể luôn :
- Tình cờ tao thấy nàng đi vào lớp toán. Tao phục kích mấy ngày để quan sát. Nàng có mái tóc đen, đẹp và dài nhất lớp .
Phương giật mình. Vậy là đúng rồi ! Cô bé ấy cũng có mãi tóc rất dài!
Kiên thì thầm :
- Ngọc Lam, cái tên hay đó chứ? Người lại đẹp nữa. Ôi, phải mở chiến dịch tấn công thôi !
Kiên bỏ đi không đợi Phương hỏi thêm. Phương không chú tâm vào tờ báo được nữa. Trong lòng anh có một nỗi lo sợ mơ hồ. Hình như là sợ hãi thì đúng hơn. Rồi anh gạt đi. Nếu có duyên số thì dù đí góc bể chân trời cũng gặp nhau. Còn nếu không thì ép cũng chẳng ra gì !
Trong khi đó Lam đang thơ thẩn dưới sân trường, thì gặp một sự cố bất ngờ. Anh con trai được cô cứu hôm qua xuất hiện đột ngột trước mắt với nụ cười nửa đắc thắng nửa mừng rỡ. Lam không thốt lên lời.
Anh cất lời, mỉa mai ý nghĩ trong đầu Lam :
- Cô nghĩ rằng một kẻ du côn như tôi thì không thể xuất hiện ở trường này chứ gì?
Lam hơi đỏ mặt, cô vội lắc đầu. Anh run nhẹ vài :
- Vậy là ta lại gặp nhau đúng không? Cô bạn cho biết tên đi?
Lam bắt đầu bối rối. Cô rất ngại phải tiếp xúc với tụi con trai. Nay anh ta lại chủ động như thế, dù cho là người tốt đến mấy thì cũng nghĩ ngay đến việc không nên cứu anh ta làm gì.
Lam ngước nhìn vào khuôn mặt sưng đen của anh ta, giọng run run:
- Anh không cần phải thế ! Nếu vì đền ơn mà cần biết tên thì...
- Không phải ! Anh gắt lên. Một vài học sinh chú ý họ, đôi mắt có gì mỉa mai - Tôi không bao giờ có khái niệm chịu ở kẻ khác. Muốn biết tên chỉ là ý thích. Tôi tên Quyền, học lớp 12 Hóa.
Lam trợn mắt, buột miệng :
- Anh á?
Quyền lại nhún vài :
- Có gì đáng ngạc nhiên. Người ta có tiền thì không có gì là đỉnh cả.
Lam dợm bước định bỏ đi thì Quyền lên tiếng :
- Em học lớp 10 huh? Nếu việc biết tên em khó thế thì tôi sẽ càng cố gắng, cùng lắm là đi dò xét tất cả các lớp 10 chứ gì?
Lam thấy mắt Quyền ánh lên vẻ cương quyết, lòng cô chùn lại. Cô không muốn rắc rối. Lam nghiêng nghiêng đầu :
- Anh không cần mất công. Dù sao, tên em cũng không có gì đáng trở thành bí mật cả. Em tên Lam, lớp 10 toán. Bây giờ thì chào anh nhé.
Lam bỏ đi thật nhanh. Quyền đứng yên, xọc tay vào túi quần, miệng mỉm cười. Trên cao, Kiên trông thấy tất cả, tự nhiên anh không còn ý niệm về cô tiên nữ nữa. Hình ảnh đẹp đó tan biến khi bóng đen của Quyền ập đến. Kiên không thích Quyền, phải nói là ghét. Quyền đúng là đứa hợm mình, cậy giàu mà nghênh ngang, phá phách. Lam chơi với Quyền thì cũng là hạng đồng lứa . Kiên vội vã gạch Lam ra khỏi danh sách tìm bạn của mình.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ __
Lam bị gọi bản lên môn địa. Cô đứng im, ngơ ngẩn như một kẻ chẳng biết gì, chẳng hiểu gì. Những câu hỏi bình thường mà giáo viên đưa ra để Lam gở điểm, Lam cũng không biết nốt. Cả lớp bất ngờ trước Lam. Ai cũng nghĩ khuôn mặt xinh đẹp kia, đôi mắt sáng kia lẽ ra phải học giỏi hay ít ra cũng biết vài điều. Đằng này Lam bị điểm kém, Lam cũng chẳng buồn. Thủy bỗng thấy cô bạn Lam thật xa cách với mình quá. Thủy không bao giờ đến lớp với cái đầu trống rỗng cả! Lam bình lặng, cô không bao giờ cho rằng người ta dốt là một điều đáng khinh. Con người ta có nhiều cách để thể hiện mình, thể hiện tài năng của mình. Lam có cách riêng mà Lam đã chọn cách đây vài năm.
Lam có vẻ đuối môn toán, các môn khác không khá hơn. Trong tháng đầu tiên, thi tháng, Lam làm bài không qua nổi 5. Quân và Xuyên cùng nhau giữ vị trí đầu. Họ là 2 ngôi sao sáng của lớp, cái gì cũng giỏi, cũng tốt. Lam không được thế, đã vậy Lam còn hay đi chơi với Quyền - kẻ nổi tiếng ăn chơi và quậy phá. Cơ bản, Lam thấy Quyền là người tốt, anh chỉ ham chơi một chút, nghịch quá đà một chút. Chứ thực ra anh rất tế nhị, ân cần. Trong anh hình như có một mối mâu thuẫn rất lớn, đẩy anh xa cách với mọi người, biến anh thành một kẻ khác. Lam hiểu và thông cảm với anh. Chẳng gì Lam cũng có một số phận đau buồn đó sau. Lam chẳng có gì cả ngoài người bà gầy ốm. Lam đã không còn bố mẹ ngay từ khi mới lọt lòng. Nhiều lúc Lam tự hỏi có lẽ nào mình là người thừa trong xã hội. Bố mẹ lần lượt bỏ đi rất xa và mãi mãi không về. Chỉ còn bà ngoại còm cõi nhặt nhạnh nuôi cháu qua ngày... Giờ bà đã có một sạp bán mũ nho nhỏ nên cũng đỡ vất vả hơn. Lam thương bà và tình thương đó giúp cô dễ cảm thông với nỗi đau của người khác.
_ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _
Lam đang lim dim ngủ thì có tiếng gọi, cô choàng tỉnh giấc. Đôi mắt đo đỏ của cô hướng ra ngoài. Một người con trai đang dựng xe trước của hàng. Lam vội vã chạy ra, giọng ngọt ngào:
- Anh mua mũ ạ?
Lam ngẫn người khi nhận ra người đó là Phương. Phương mỉm cười :
- Ừ ! Nhưng không phải mua cho anh mà là mua cho một người bạn.
Lam vào vai một cô chủ hàng hiếu khách. Cô liến thoắng :
- Anh định tặng cho bạn trai hay bạn gái? Mũ cửa hàng bà em mới lấy về có nhiều kiểu dáng mẫu mã đẹp lắm... Nhìn này....
Lam đưa ra hai kiểu mũ, một của nam, một của nữ. Phương nhẹ nhàng :
- Anh định tặng cho cô bạn gái. Em thử chỉ cho anh xem loại nào đẹp nhất nào...
Lam tinh nghịch :
- Điều đó còn tùy thuộc xem khuôn mặt người đội như thế nào nữa chứ.
Phương đắn đo:
- Ờ... mặt trái xoan, này... nói chung là anh không thể tả được... Em xem...
Không đợi Lam lên tiếng, Phương lấy một cãi mũ xinh xắn đội nhẹ lên đầu Lam. Rồi anh ngắm nghía:
- Có vẻ hợp đấy !
Lam cau có :
- Tôi đâu phải bạn gái anh !
- Ủa ! Chẳng phải khách hàng là thượng đế sao? - Phương tỉnh bơ lên tiếng.
Lam bực lắm, cô bỏ mũ ra nói cộc lốc :
- Vậy anh mua không? 20 ngàn !
Phương ngó quanh - một chiếc mũ trắng được bọc ni lon để riêng trong tủ kính khiến anh thích thú. Kiểu dáng đơn giản nhưng đẹp mắt. Chắc chắn sẽ rất hợp với khuôn mặt Lam. Anh biết anh không thể tặng nó cho Lam được, vậy thì chỉ cần nhìn cô đội một lần là anh mãn nguyện rồi. Phương chỉ vào chiếc mũ và nói với Lam:
- Anh muốn xem chiếc mũ đó !
Lam lặng lẽ lấy chiếc mũ ra đưa cho anh. Phương xoay xoay chiếc mũ thở dài :
- Không biết có hợp không ! Cho anh thử với em một lần nhé?
Lam cáu bẳn :
- Đắt lắm đấy !
- Không sao ! Miễn là đẹp...
Lam giằng lấy chiếc mũ đội lên đầu. Cô sửa nó ngay ngắn lại. Khuôn mặt cô trở nên sáng sủa hẳn lên. Phương gật gù :
- Anh mua chiếc mũ này, bao nhiêu?
- 50 ngàn ! Lam cố lấy giọng lạnh.
Phương mói túi lấy tiền. Trong túi anh có đúng một tờ... Tiền này là tiền anh tiết kiệm mấy tuần mới có được. Thôi thì "ăn chơi không sợ tốn kém", anh sẽ đem tặng cho Yên, mừng ngày sinh nhật sắp tới...
Lam "chặt" đẹp Phương chỏ bõ tức. Không hiểu sao cô lại tức Phương - cái bản mặt đẹp đẽ của anh chăng? Cô thấy nó đào hoa quá... Rồi cái tính lập lờ đáng ghét nữa... Sao trong trường lại có nhiều kẻ "đổ" vì anh ta thế nhỉ? Ngay cả Xuyên, một cô bạn nhí nhảnh cũng thay đổi... Ma lực nào ghê thế?
Lam không hề biết Phương vào quán của cô chỉ vì muốn được nói chuyện với cô mà thôi. Phương không nhắc tới chuyện cô lừa anh, cũng như việc anh muốn chơi đùa với cô... Phương không quan tâm tới việc cô chơi với Quyền, hay nói cách khác, tình cảm của anh không hề bị vơi đi mà nó chỉ đầy lên một vẻ đẹp rất trong sáng. Anh vẫn thường xuyên theo dõi việc học của Lam. Cách học chểnh mảng của cô, Phương nghĩ đó là nguyên nhân chứ không phải là đầu óc bẩm sinh. Lam có gì đó lạ kỳ lắm, cuốn hút lấy anh như định mệnh từ trước.
Hôm sau, Lam thấy Yên đội mũ trắng đó với vẻ hạnh phúc lắm. Lam cười nhẹ nhìn Xuyên, Xuyên cố tỏ ra vui vẻ bên cạnh Quân nhưng giọng nói có gì đó dỗi hờn. Xuyên là người bạn đầu tiên Lam quen ở lớp này, cho nên cô quan tâm hơn. Cô thấy thương bạn và cười thầm cho số phận. Con gái thì không nên ủy mị thế, kẻo lại không dứt ra được. Đau khổ lắm !
Sắp đến ngày 20-11 các lớp rộn lên rất nhiều. Lớp của Lam quyết chí góp một phần vào buổi diễn chào mừng cách thầy cô toàn trường. Lũ bạn kháo nhau rằng Phương và Yên sẽ tham gia. Chắc chắn sẽ rôm rã lắm. Quân hùng hổ tuyên bố sẽ khai quật tài năng của lớp mình, tìm cho ra nhân tài. Khổ nổi tuyên bố thì hùng hồn thế mà khi hỏi ai thì ai cũng im re. Không một ai tự tin nói mình có tài năng cả.
Quân mặt ỉu xìu hỏi Xuyên :
- Xuyện hát được không?
Xuyên lắc đầu :
- Không được. Mình đau họng không hát được !
Thủy rụt rè lên tiếng :
- Mình thấy giọng của Lam rất ngọt... Có thể Lam hát được.
Mọi người nhìn Lam, còn cô thì bình thản :
- Đâu phải nói hay là hát hay đâu.
Quân gật gù :
- Có lý. Vậy thì tiếc lớp ta quá. Tớ chẳng muốn thua lớp khác tí nào... Nhưng...
Xuyên chép miệng :
- Anh Phương và chị Yên biểu diễn chung à?
- Anh Phương đệm đàn ghi ta hay lắm, đệm cho chi Yên hát.
Lam chợt lên tiếng :
- Nếu có đàn tớ cũng có thể chơi được.
- Sao? Có tiếng thét lên. Quân lập cập hỏi :
- Thật không? Có biểu diễn được không?
Lam lạnh tanh chiếu ánh mắt cương quyết vào Quân :
- Cậu hãy đi đăng ký đi. Lớp mình sẽ không mất mặt đâu.
Rất nhiều đứa khó chịu nhưng vẫn phải im lặng làm ngọt.
--------------------------------------------------------------------------------
còn nữa