Mưa...đang rơi...
Duờng như lâu lắm rồi nó chưa thấy mưa...
Cũng lâu lắm rồi nó không đi một mình dưới mưa như thế này…
Cứ đi...đi mãi…
Đường phố chả còn ai…
Chỉ còn nó…
Một dua...lang thang…một mình...trong mưa…
Mưa…
Lạnh…
Cô đơn…
Buồn bã...
Nhưng...nó lại yêu mưa…
Vì...khi mưa rơi…
Mưa cuốn theo những giọt nước mắt của nó...
Những giọt nước mắt hiếm hoi của đứa con gái bướng bỉnh...
Chả ai biết nó đang khóc…
Nuớc mắt…
Những giọt nước mắt không chảy ngược vào tim nó...
Mà rơi ra bên ngoài...
Qua khoé mi…rồi hoà tan cùng những giọt mưa tinh khiết...
Mưa…Nó từng ước nó được như mưa…
Nó sẽ không phải yêu...vì tình yêu đã mang nó quá nhiều đau khổ...
Nó sẽ không phải buồn khi người nó yêu thương quay bước ra đi...
Nó sẽ ko phải giận khi nó đã quá vô tình để người yêu nó dần xa nó…
Nhưng…
Nó chẳng thể trở thành mưa được…
Nó chẳng thể vô tình vô cảm được với ai…
Nó từng trao cho một người quá nhiều tình cảm…
Để rồi … chỉ mình nó nhận lấy đắng cay… .
Nó có cảm giác cuộc đời chả bảo giờ công bằng với nó…
Và rồi....nó tiếp tục khóc....và bước đi....trong mưa....
Đường phố không một ai...chỉ có mưa...và...nó...
Sửa lần cuối: